Đối với việc Hoàng Huyền Đạo bị dễ dàng gi ết chết, Kiếm Vô Trần không có chút ba động nào. Ở trước mặt cường giả mạnh mẽ như vậy, cho dù có cố gắng chạy trốn cũng đều là phí công mà thôi. Nơi này là vực sâu Vạn Quật, ngươi có thể chạy đi đâu?
Nam tử mặc áo bào màu xám bị thực lực của Minh đại nhân làm cho khiếp sợ đến mức run lẩy bẩy, theo hắn thấy gia hỏa chạy trốn kia chính là một vị cường giả, thế nhưng mà ở trước mặt Minh đại nhân lại tựa như là sâu kiến, ngay cả một chút phản kháng cũng không có đã bị tiêu diệt.
Cường đại! Thật sự là quá cường đại! Không biết đến khi nào thì mình mới có được thực lực giống như là Minh đại nhân vậy? Đến lúc đó, trên trời dưới đất, còn có nơi nào là mình không đi được?
- Minh đại nhân, chẳng lẽ để tiểu tử kia chạy sao?
Nam tử mặc áo bào màu xám cẩn thận từng li từng tí hỏi, không dám lỗ mãng, hắn biết nếu như còn càn rỡ giống như là lúc trước, rất có thể Minh đại nhân sẽ đập chết mình luôn.
- Hừ, hắn chạy được sao? Có Hắc Huyền Minh Yên của ta đuổi theo, hai kẻ kia đều không chạy được.
Thanh âm của Minh U âm trầm giống như không thèm để ý đến chuyện Lâm Phàm chạy trốn. Hắn thấy đây hết thảy chỉ là phí công vô ích mà thôi, sau đó đi từ trên mây đen xuống, đi tới trước mặt Kiếm Vô Trần.
Kiếm Vô Trần đứng ở nơi đó, thân thể run rẩy. Thân là người tu luyện Kiếm Đạo, vốn dĩ là nên chém bất kỳ chướng ngại gì, nhưng mà đối mặt người ở trước mắt này, hắn đã không có tâm tư chống cự.
Phù phù một tiếng, hắn lập tức quỳ trên mặt đất, lộ ra bộ dáng cầu xin, tựa như là đang tìm kiếm sự tha thứ của đối phương, muốn bảo trụ tính mạng của mình.
- Nói, hắn là ai?
Minh U đứng ở trước mặt Kiếm Vô Trần, thanh âm băng lãnh, không mang theo một tia tình cảm.
- Hắn là đệ tử nội môn tam phẩm của Viêm Hoa tông, còn là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão.
Kiếm Vô Trần run lẩy bẩy, nói ra tất cả những gì mà mình biết về Lâm Phàm, không có một chút che giấu.
- Đệ tử của Thiên Tu ư?
Minh U nghĩ đến hình ảnh cực kỳ lâu trước kia, sắc mặt giấu ở phía dưới mặt nạ khô lâu cũng dần dần biến thành dữ tợn.
Vài thập niên trước, hắn thấy được cảnh tượng một tên trưởng lão của Viêm Hoa tông vươn tay nhổ cả phân bộ của Thiên Thần giáo từ trong dãy núi ra, sau đó vác cả dãy kiến trúc ở trên vai đi về nơi xa. Cảnh tượng đó vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng của hắn, khiến cho hắn không thể quên được. Đồng thời đối với thực lực của trưởng lão kia, trong lòng của hắn cũng chỉ có kính sợ. Hắn thấy vị trưởng lão Viêm Hoa tông kia chính là tồn tại giống như là quỷ thần, kh ủng bố đến cực điểm.
Chẳng qua nếu như mình bắt được chân truyền đệ tử của hắn, mang về đến tổng bộ, có lẽ sẽ có tác dụng đặc biệt.
Suy nghĩ trong chốc lát, Minh U đã quyết định, giữ lại tính mệnh của tên kia, mang về tổng bộ để sáng tạo lợi ích lớn hơn nữa.
- Cầu xin đại nhân tha ta một mạng. Ta chưa từng giết một vị giáo đồ nào của Thiên Thần giáo.
Kiếm Vô Trần cầu xin tha thứ, đâu còn có loại khí thế bá đạo như khi đối mặt Lâm Phàm.
Ở trước mặt Minh U, hắn chỉ như là một con chó đang vẩy đuôi mừng chủ.
- Ngươi nói Thiên Thần giáo được không?
- Tốt! Tốt! Thiên Thần giáo rất tốt.
Kiếm Vô Trần lập tức gật đầu, không có nửa điểm do dự, lúc mà Minh U xuất hiện ở trước mặt của hắn là hắn đã biết mình không thể chạy trốn, mặc kệ cố gắng đến đâu cũng đều vô dụng, sau khi nhìn thấy kết cục của Hoàng Huyền Đạo thì càng từ bỏ hết thảy, hắn nói:
- Ta nguyện ý rời bỏ Viêm Hoa tông, gia nhập Thiên Thần giáo, vì Thiên Thần giáo kính dâng hết thảy mọi thứ của ta.
- A, ngươi thật nguyện ý phản bội tông môn, gia nhập Thiên Thần giáo, thờ phụng Thiên Thần thần thánh mà vĩ đại sao?
Minh U nghiền ngẫm hỏi.
- Nguyện ý, ta nguyện ý kính dâng hết thảy mọi thứ của ta.
Kiếm Vô Trần gào thét. Vì sống sót, hắn có thể từ bỏ hết thảy, sau đó ánh mắt càng lóe ra sự chờ mong
Chỉ là đột nhiên, con mắt của Kiếm Vô Trần mở thật to, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì một cỗ hấp lực bao phủ hắn. Cương khí, huyết nhục, tinh khí thần ở trong cơ thể, toàn bộ đều đang xói mòn, từ ngũ quan (5 bộ phận trên khuôn mặt: mắt, mũi, miệng, tai, lông mày) hóa thành sợi tơ dung nhập vào trong miệng của người ở trước mắt này.
- Không...
Trong chốc lát, thân thể của Kiếm Vô Trần không còn chút máu thịt nào, triệt để biến thành thây khô.
- Ừ, ngươi đã muốn kính dâng hết thảy mọi thứ của ngươi, vậy thì ta cũng thỏa mãn nguyện vọng cho ngươi.
Minh U lạnh nhạt nói.
Nam tử mặc áo bào màu xám ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng lạnh lẽo. Thủ đoạn này thật sự là quá bá đạo. Nếu như Minh đại nhân ra tay với mình, có lẽ mình cũng sẽ giống như gia hỏa này trở thành một bộ thây khô nằm trên đất.
Trong vực sâu Vạn Quật, hai bóng người nhanh chóng chạy trốn.
Mặc Kinh Trập quay đầu phát hiện mặt người to lớn kia vẫn một mực đi theo ở phía sau bọn hắn, vội vàng nói:
- Vật kia vẫn đang đuổi theo chúng ta.
- Ta biết, không cần ngươi phải nói.
Lâm Phàm suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía Mặc Kinh Trập rồi nói:
- Chúng ta tách ra chạy.
Mặc Kinh Trập lắc đầu, nói:
- Không được! Đối thủ này thật sự là quá cường đại, chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ mới có hi vọng chiến thắng đối phương.
- Chiến cái rắm! Ngươi có phải là kẻ đần hay không? Tên kia mạnh bao nhiêu trong lòng ngươi không dự đoán được sao?
Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì. Không hiểu làm sao mà gia hỏa này không có chút kiến thức này có thể sống đến bây giờ. Nhưng mà, đúng rồi, quả lựu đạn kia của mình còn không có kích nổ đây, sau đó lấy điều khiển từ xa ra, nhấn một cái.
Cũng không lâu lắm, ở chỗ vừa nãy truyền đến một tiếng nổ lớn.
Không có tiếng hệ thống nhắc nhở khi thu hoạch được điểm tích lũy làm Lâm Phàm hơi thất vọng, không ngờ lại không có hãm hại được người nào cả.
- Đừng nói nữa, chúng ta lập tức tách ra thôi.
Lâm Phàm không do dự nữa. Ai cũng không biết tên kia lúc nào thì sẽ đuổi theo, vả lại mặt người ở phía sau kia chỉ sợ là đang theo dõi bọn hắn.
Mình có Bất Tử Chi Thân, có vô số biện pháp đào tẩu. Nhưng tên Mặc Kinh Trập này thì không nếu đi cùng với mình, khẳng định là không có đường sống.
Mặc Kinh Trập cảm thán:
- Mặc Kinh Trập ta kinh tài tuyệt diễm, đã gặp được không biết bao nhiêu hiểm cảnh. Vốn dĩ ta còn muốn phân cao thấp với ngươi một trận, hiện tại xem ra là thực lực của ngươi mạnh hơn ta nhiều lắm, nếu như chúng ta có thể sống sót, ta nhất định sẽ đi Viêm Hoa tông tìm ngươi, nhận ngươi làm bằng hữu.
Lâm Phàm nhìn Mặc Kinh Trập một chút, mình nếu có bằng hữu thiểu năng trí tuệ như thế này, e rằng thời gian sau này chỉ sợ là cũng sẽ không tốt lắm. Nhưng mà bây giờ, hắn cũng không muốn nói nhảm cùng gia hỏa này, việc đó hoàn toàn chính là tốn thời gian.
- Cái này cho ngươi.
Đúng lúc này, Mặc Kinh Trập lấy một bản bí tịch ra, đưa tới và nói:
- Đây là Kinh Long Đại Thiên Công mà ta tu luyện, môn công pháp này có được năng lực mà quỷ thần cũng không lường được.
Lâm Phàm sững sờ hiển nhiên là không kịp phản ứng, sau đó nhìn chằm chằm vào Mặc Kinh Trập và nói:
- Ngươi cứ thoải mái mà đưa bảo bối ép rương của ngươi cho ta như vậy sao? Ngươi đã cho bao nhiêu người thế?
Đối với công pháp mà mình tu luyện, bất luận kẻ nào đều sẽ cất giữ cực kỳ cẩn mật, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đưa cho người khác xem. Nhưng mà tên Mặc Kinh Trập này lại có thể đưa công pháp cho mình một cách hào phóng như vậy, cũng không biết là đã đưa cho bao nhiêu người rồi.
Mặc Kinh Trập cười nhạt một tiếng:
- Ngươi cho rằng Mặc Kinh Trập ta là kẻ ngu sao? Mặc dù có rất nhiều người muốn quan sát Kinh Long Đại Thiên Công, nhưng đều bị ta cự tuyệt, mà ngươi đã có được sự hữu nghị của Mặc Kinh Trập ta, chúng ta giờ là bằng hữu đồng sinh cộng tử, có đồ tốt tự nhiên là muốn chia sẻ cùng bằng hữu rồi.
- Tốt! Không nói nhiều nữa, chúng ta tách ra thôi. Để ta tới giúp ngươi dẫn mặt người này đi.
Mặc Kinh Trập dừng lại, đánh ra một quyền. Cương khí cường đại đánh thẳng vào mặt người kia, sau đó Mặc Kinh Trập không chút do dự, quay đầu chạy thẳng về một phương hướng khác.
Lâm Phàm hơi ngây ngẩn, không ngờ trên thế giới này lại còn có người như vậy, chỉ là khi nhìn thấy mặt người kia vẫn còn đuổi theo mình, lại gầm thét.
- Con mẹ nó, Mặc Kinh Trập, ngươi có thể đánh thêm mấy lần được không? Mặt người này đến cùng là có chuyện gì? Làm sao lại chỉ đuổi theo ta?
Nam tử mặc áo bào màu xám bị thực lực của Minh đại nhân làm cho khiếp sợ đến mức run lẩy bẩy, theo hắn thấy gia hỏa chạy trốn kia chính là một vị cường giả, thế nhưng mà ở trước mặt Minh đại nhân lại tựa như là sâu kiến, ngay cả một chút phản kháng cũng không có đã bị tiêu diệt.
Cường đại! Thật sự là quá cường đại! Không biết đến khi nào thì mình mới có được thực lực giống như là Minh đại nhân vậy? Đến lúc đó, trên trời dưới đất, còn có nơi nào là mình không đi được?
- Minh đại nhân, chẳng lẽ để tiểu tử kia chạy sao?
Nam tử mặc áo bào màu xám cẩn thận từng li từng tí hỏi, không dám lỗ mãng, hắn biết nếu như còn càn rỡ giống như là lúc trước, rất có thể Minh đại nhân sẽ đập chết mình luôn.
- Hừ, hắn chạy được sao? Có Hắc Huyền Minh Yên của ta đuổi theo, hai kẻ kia đều không chạy được.
Thanh âm của Minh U âm trầm giống như không thèm để ý đến chuyện Lâm Phàm chạy trốn. Hắn thấy đây hết thảy chỉ là phí công vô ích mà thôi, sau đó đi từ trên mây đen xuống, đi tới trước mặt Kiếm Vô Trần.
Kiếm Vô Trần đứng ở nơi đó, thân thể run rẩy. Thân là người tu luyện Kiếm Đạo, vốn dĩ là nên chém bất kỳ chướng ngại gì, nhưng mà đối mặt người ở trước mắt này, hắn đã không có tâm tư chống cự.
Phù phù một tiếng, hắn lập tức quỳ trên mặt đất, lộ ra bộ dáng cầu xin, tựa như là đang tìm kiếm sự tha thứ của đối phương, muốn bảo trụ tính mạng của mình.
- Nói, hắn là ai?
Minh U đứng ở trước mặt Kiếm Vô Trần, thanh âm băng lãnh, không mang theo một tia tình cảm.
- Hắn là đệ tử nội môn tam phẩm của Viêm Hoa tông, còn là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão.
Kiếm Vô Trần run lẩy bẩy, nói ra tất cả những gì mà mình biết về Lâm Phàm, không có một chút che giấu.
- Đệ tử của Thiên Tu ư?
Minh U nghĩ đến hình ảnh cực kỳ lâu trước kia, sắc mặt giấu ở phía dưới mặt nạ khô lâu cũng dần dần biến thành dữ tợn.
Vài thập niên trước, hắn thấy được cảnh tượng một tên trưởng lão của Viêm Hoa tông vươn tay nhổ cả phân bộ của Thiên Thần giáo từ trong dãy núi ra, sau đó vác cả dãy kiến trúc ở trên vai đi về nơi xa. Cảnh tượng đó vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng của hắn, khiến cho hắn không thể quên được. Đồng thời đối với thực lực của trưởng lão kia, trong lòng của hắn cũng chỉ có kính sợ. Hắn thấy vị trưởng lão Viêm Hoa tông kia chính là tồn tại giống như là quỷ thần, kh ủng bố đến cực điểm.
Chẳng qua nếu như mình bắt được chân truyền đệ tử của hắn, mang về đến tổng bộ, có lẽ sẽ có tác dụng đặc biệt.
Suy nghĩ trong chốc lát, Minh U đã quyết định, giữ lại tính mệnh của tên kia, mang về tổng bộ để sáng tạo lợi ích lớn hơn nữa.
- Cầu xin đại nhân tha ta một mạng. Ta chưa từng giết một vị giáo đồ nào của Thiên Thần giáo.
Kiếm Vô Trần cầu xin tha thứ, đâu còn có loại khí thế bá đạo như khi đối mặt Lâm Phàm.
Ở trước mặt Minh U, hắn chỉ như là một con chó đang vẩy đuôi mừng chủ.
- Ngươi nói Thiên Thần giáo được không?
- Tốt! Tốt! Thiên Thần giáo rất tốt.
Kiếm Vô Trần lập tức gật đầu, không có nửa điểm do dự, lúc mà Minh U xuất hiện ở trước mặt của hắn là hắn đã biết mình không thể chạy trốn, mặc kệ cố gắng đến đâu cũng đều vô dụng, sau khi nhìn thấy kết cục của Hoàng Huyền Đạo thì càng từ bỏ hết thảy, hắn nói:
- Ta nguyện ý rời bỏ Viêm Hoa tông, gia nhập Thiên Thần giáo, vì Thiên Thần giáo kính dâng hết thảy mọi thứ của ta.
- A, ngươi thật nguyện ý phản bội tông môn, gia nhập Thiên Thần giáo, thờ phụng Thiên Thần thần thánh mà vĩ đại sao?
Minh U nghiền ngẫm hỏi.
- Nguyện ý, ta nguyện ý kính dâng hết thảy mọi thứ của ta.
Kiếm Vô Trần gào thét. Vì sống sót, hắn có thể từ bỏ hết thảy, sau đó ánh mắt càng lóe ra sự chờ mong
Chỉ là đột nhiên, con mắt của Kiếm Vô Trần mở thật to, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì một cỗ hấp lực bao phủ hắn. Cương khí, huyết nhục, tinh khí thần ở trong cơ thể, toàn bộ đều đang xói mòn, từ ngũ quan (5 bộ phận trên khuôn mặt: mắt, mũi, miệng, tai, lông mày) hóa thành sợi tơ dung nhập vào trong miệng của người ở trước mắt này.
- Không...
Trong chốc lát, thân thể của Kiếm Vô Trần không còn chút máu thịt nào, triệt để biến thành thây khô.
- Ừ, ngươi đã muốn kính dâng hết thảy mọi thứ của ngươi, vậy thì ta cũng thỏa mãn nguyện vọng cho ngươi.
Minh U lạnh nhạt nói.
Nam tử mặc áo bào màu xám ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng lạnh lẽo. Thủ đoạn này thật sự là quá bá đạo. Nếu như Minh đại nhân ra tay với mình, có lẽ mình cũng sẽ giống như gia hỏa này trở thành một bộ thây khô nằm trên đất.
Trong vực sâu Vạn Quật, hai bóng người nhanh chóng chạy trốn.
Mặc Kinh Trập quay đầu phát hiện mặt người to lớn kia vẫn một mực đi theo ở phía sau bọn hắn, vội vàng nói:
- Vật kia vẫn đang đuổi theo chúng ta.
- Ta biết, không cần ngươi phải nói.
Lâm Phàm suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía Mặc Kinh Trập rồi nói:
- Chúng ta tách ra chạy.
Mặc Kinh Trập lắc đầu, nói:
- Không được! Đối thủ này thật sự là quá cường đại, chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ mới có hi vọng chiến thắng đối phương.
- Chiến cái rắm! Ngươi có phải là kẻ đần hay không? Tên kia mạnh bao nhiêu trong lòng ngươi không dự đoán được sao?
Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì. Không hiểu làm sao mà gia hỏa này không có chút kiến thức này có thể sống đến bây giờ. Nhưng mà, đúng rồi, quả lựu đạn kia của mình còn không có kích nổ đây, sau đó lấy điều khiển từ xa ra, nhấn một cái.
Cũng không lâu lắm, ở chỗ vừa nãy truyền đến một tiếng nổ lớn.
Không có tiếng hệ thống nhắc nhở khi thu hoạch được điểm tích lũy làm Lâm Phàm hơi thất vọng, không ngờ lại không có hãm hại được người nào cả.
- Đừng nói nữa, chúng ta lập tức tách ra thôi.
Lâm Phàm không do dự nữa. Ai cũng không biết tên kia lúc nào thì sẽ đuổi theo, vả lại mặt người ở phía sau kia chỉ sợ là đang theo dõi bọn hắn.
Mình có Bất Tử Chi Thân, có vô số biện pháp đào tẩu. Nhưng tên Mặc Kinh Trập này thì không nếu đi cùng với mình, khẳng định là không có đường sống.
Mặc Kinh Trập cảm thán:
- Mặc Kinh Trập ta kinh tài tuyệt diễm, đã gặp được không biết bao nhiêu hiểm cảnh. Vốn dĩ ta còn muốn phân cao thấp với ngươi một trận, hiện tại xem ra là thực lực của ngươi mạnh hơn ta nhiều lắm, nếu như chúng ta có thể sống sót, ta nhất định sẽ đi Viêm Hoa tông tìm ngươi, nhận ngươi làm bằng hữu.
Lâm Phàm nhìn Mặc Kinh Trập một chút, mình nếu có bằng hữu thiểu năng trí tuệ như thế này, e rằng thời gian sau này chỉ sợ là cũng sẽ không tốt lắm. Nhưng mà bây giờ, hắn cũng không muốn nói nhảm cùng gia hỏa này, việc đó hoàn toàn chính là tốn thời gian.
- Cái này cho ngươi.
Đúng lúc này, Mặc Kinh Trập lấy một bản bí tịch ra, đưa tới và nói:
- Đây là Kinh Long Đại Thiên Công mà ta tu luyện, môn công pháp này có được năng lực mà quỷ thần cũng không lường được.
Lâm Phàm sững sờ hiển nhiên là không kịp phản ứng, sau đó nhìn chằm chằm vào Mặc Kinh Trập và nói:
- Ngươi cứ thoải mái mà đưa bảo bối ép rương của ngươi cho ta như vậy sao? Ngươi đã cho bao nhiêu người thế?
Đối với công pháp mà mình tu luyện, bất luận kẻ nào đều sẽ cất giữ cực kỳ cẩn mật, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đưa cho người khác xem. Nhưng mà tên Mặc Kinh Trập này lại có thể đưa công pháp cho mình một cách hào phóng như vậy, cũng không biết là đã đưa cho bao nhiêu người rồi.
Mặc Kinh Trập cười nhạt một tiếng:
- Ngươi cho rằng Mặc Kinh Trập ta là kẻ ngu sao? Mặc dù có rất nhiều người muốn quan sát Kinh Long Đại Thiên Công, nhưng đều bị ta cự tuyệt, mà ngươi đã có được sự hữu nghị của Mặc Kinh Trập ta, chúng ta giờ là bằng hữu đồng sinh cộng tử, có đồ tốt tự nhiên là muốn chia sẻ cùng bằng hữu rồi.
- Tốt! Không nói nhiều nữa, chúng ta tách ra thôi. Để ta tới giúp ngươi dẫn mặt người này đi.
Mặc Kinh Trập dừng lại, đánh ra một quyền. Cương khí cường đại đánh thẳng vào mặt người kia, sau đó Mặc Kinh Trập không chút do dự, quay đầu chạy thẳng về một phương hướng khác.
Lâm Phàm hơi ngây ngẩn, không ngờ trên thế giới này lại còn có người như vậy, chỉ là khi nhìn thấy mặt người kia vẫn còn đuổi theo mình, lại gầm thét.
- Con mẹ nó, Mặc Kinh Trập, ngươi có thể đánh thêm mấy lần được không? Mặt người này đến cùng là có chuyện gì? Làm sao lại chỉ đuổi theo ta?
/183
|