Mây đen ở bên trong vực sâu Vạn Quật hoành hành không cố kỵ, không ít yêu thú khi cảm nhận được khí tức âm u kia đều trốn ở chỗ sâu, không dám đi ra.
Mà cho dù có yêu thú không có mắt đánh tới, sau khi bị mây đen lướt qua thì cũng biến thành một bộ thây khô.
Tình huống này khiến cho Lâm Phàm cực kỳ đau lòng, đây đều là điểm tích lũy đó, hiện tại lại bị tên này lãng phí như vậy, hoàn toàn chính là không bằng súc sinh.
- Thả ta ra, ta muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến.
- Ngươi không buông ta ra cũng được, nhưng ngươi có thể chỉnh lại cách trói ta hay không? Kiểu trói này của ngươi chính là đang muốn vũ nhục ta sao?
- Ta cho ngươi biết, sĩ khả sát bất khả nhục (sĩ tử có thể giết nhưng không thể vũ nhục), ta là người có tôn nghiêm, ngươi buộc ta chặt như vậy là muốn làm gì?
Trên đường đi, Lâm Phàm cố gắng giãy dụa, muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Nhưng mà không có một chút tác dụng nào, cánh tay kia của Minh U cũng không nhúc nhích tí nào, cứ như vậy mang theo hắn, đứng ở phía trên mây đen, bay về phía lối ra.
Vực sâu Vạn Quật có rất nhiều lối vào, dĩ nhiên cũng có rất nhiều lối ra. Mà Minh U chỉ sợ cũng đã biết vị trí của một chỗ lối ra cho nên một mực bay về phía trước.
- Chờ ta mang ngươi trở lại tổng bộ của giáo ta, cái gọi là tôn nghiêm cuối cùng của ngươi e rằng cũng sẽ tan thành mây khói.
Minh U lạnh lùng nói. Hắn cảm thấy vô cùng hài lòng với thu hoạch của lần này. Vốn dĩ hắn chỉ định đến đây ngưng tụ yêu thú chi huyết, khôi phục thân thể cho tên phế vật kia, nhưng mà không nghĩ tới lại có thể đụng phải đệ tử của Viêm Hoa tông.
Mà đệ tử này còn có một thân phận khác không hề tầm thường, là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, đúng là có thể lợi dụng một phen.
Rất nhanh, lối ra đã ở ngay phía trước, Minh U không khỏi bay nhanh hơn.
- Đã đi ra à?
Lâm Phàm cảm giác được mặt trời chiếu sáng ở trên đầu, trong lòng cũng cảm thán.
- A, trời muốn mưa.
Đúng lúc này, bầu trời nguyên bản đang trong xanh, không biết vì sao đột nhiên xuất hiện rất nhiều đám mây đen to lớn giống như là dãy núi. Những đám mây đen này xuất hiện rất thần bí, trong nháy mắt, cũng đã bao phủ một vùng khiến cho xung quanh tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Minh U ngẩng đầu, trong lúc hắn đang nghi hoặc thì đột nhiên một tiếng nổ vang lên, vọng khắp thiên địa, ở phía trên đám mây đen này xuất hiện sấm sét dày đặc.
- Ha ha, ta đã biết. Đây là báo ứng của ngươi. Ngươi có biết hay không? Lâm Phàm ta là người được trời quý, nắm giữ đại khí vận. Ngươi dám trói ta như thế này, ông trời cũng không vừa mắt.
Lâm Phàm cười lớn, tỉ mỉ nghĩ lại, hẳn là do mình vi phạm lời thề với thiên địa, hiện giờ thiên khiển muốn đánh chết mình.
Nhưng mà lúc ở bên trong vực sâu Vạn Quật, vì cái gì mà lại không có thiên khiển? Không nghĩ ra, thật sự là khó hiểu.
- Báo ứng? Ha ha, thật sự là chuyện buồn cười đến cực điểm.
Minh U cười lớn, nhưng mà tiếng cười của hắn cũng rất khó nghe giống như là tiếng ma quỷ đang thét gào.
Ầm ầm!
Sấm sét ở trên bầu trời càng ngày càng cuồng bạo, tựa như là đang ngưng tụ sức mạnh. Trong chốc lát, từng tia sét lớn bằng ngón cái từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng xuống mặt đất chung quanh chỗ Minh U và Lâm Phàm đang đứng, tạo ra vô số hố sâu.
- Thấy được không, tranh thủ thời gian thả ta, rồi đào mệnh đi thôi, thiên khiển muốn tới rồi.
Lâm Phàm giãy dụa lấy.
Oanh!
Một tia sét từ trên trời giáng xuống, hơn nữa phương hướng chính là Lâm Phàm, nhưng mà giờ phút này hắn bị Minh U nắm trong tay, như vậy tia sét này cũng tương đương là muốn đánh tới Minh U.
Minh U không biết tình huống này là như thế nào, bầu trời làm sao lại đột nhiên biến đổi, bây giờ lại còn có một tia sét giáng xuống chỗ hắn khiến hắn càng thêm phẫn nộ.
- Làm càn.
Sau đó hắn đột nhiên bay lên không trung, bàn tay mở ra, hóa chưởng thành trảo nắm lấy tia sét này vào trong tay, không ngừng xoa nắn, sau đó đột nhiên nắm chặt tay lại, nhanh chóng phá hủy tia sét này, cười to và nói:
- Ha ha, đối với những con sâu cái kiến như là các ngươi, tia sét này chính là thiên uy, nhưng mà với ta lại một chuyện cười.
Từ trên không trung hạ xuống, hắn lại xách Lâm Phàm lên.
Mà Lâm Phàm thì trừng mắt nhìn Minh U với vẻ mê mang, tình huống này là như thế nào? Đây chính là thiên khiển sao?
Nếu như vi phạm lời thề, thiên khiển cũng chỉ có một chút uy lực như thế này thì còn ai sợ chuyện vi phạm nữa.
Chỉ là giờ phút này, mây đen ở trên bầu trời cũng không có tiêu tán, sấm sét lại càng cuồng bạo không thôi.
Minh U ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào đám mây đen, thân thể đột nhiên bộc phát ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi rồi hét lên:
- Thứ không biết sống chết, ngươi lại còn dám đến nữa sao? Thật sự cho rằng chỉ bằng chút sấm sét phổ thông này có thể khiến ta bị thương hay sao?
- Minh U ta hôm nay muốn đồ thiên.
Vừa dứt lời.
Minh U bay lên không trung, vận chuyển ma công. Ma khí ngập trời che đậy thương khung, uy thế kinh khủng giống như là muốn phân cao thấp cùng với thiên địa. Đối mặt sấm sét dày đặc ở trên bầu trời, hắn hoàn toàn không sợ hãi, thể hiện phong phạm của cường giả không sợ trời không sợ đất.
- Ma Diễm Thao Thiên.
- Thôn Phệ Sinh Cơ.
Oanh!
Thiên địa biến đổi, một tia sét cuồng bạo từ trên trời giáng xuống giống như là Cự Long gầm thét nhanh chóng bao phủ Minh U.
Minh U nguyên bản còn tỏ vẻ khinh thường. Nhưng mà khi tiếp xúc cùng với tia sét cuồng bạo kia, sắc mặt đột nhiên biến đổi, gầm thét lên:
- A! Đây là thiên khiển, đến cùng là ai đã vi phạm lời thề, là ai...
Lâm Phàm bị trói trên mặt đất, vẻ mặt vô tội nhìn lên bầu trời. Tình huống này là như thế nào, cường giả vừa mới triển lộ bá khí kinh thiên muốn đối chiến cùng với thiên địa đi nơi nào rồi?
Trên bầu trời trống rỗng, ngoại trừ sấm sét thì không có những sinh linh khác tồn tại.
Sợi tơ đang buộc chặt ở trên người hắn tựa như là không có sức mạnh chống đỡ, trong nháy mắt hóa thành tro tàn, tan thành mây khói.
Những giáo đồ kia nhìn thấy tình huống ở trước mắt này cũng hoàn toàn bị dọa sợ. Đại nhân đi nơi nào rồi? Đại nhân bị sấm sét đánh thành tro bụi rồi sao?
Lâm Phàm đứng lên, bẻ bẻ cổ, nói:
- Tốt! Cuối cùng ta cũng đã khôi phục tự do, đại nhân của các ngươi đã bị thiên khiển tiêu diệt. Ta đã nói qua rồi mà, những người làm nhục ta như vậy thì sẽ phải bị trời phạt.
Những giáo đồ kia nhìn Lâm Phàm với vẻ hoảng sợ. Bọn hắn cũng không biết tình huống rốt cuộc là như thế nào. Đại nhân mạnh mẽ như vậy lại chết ở dưới sấm sét. Điều này sao có thể, không có khả năng xảy ra được?
- Là lúc đưa các ngươi đi lên đường.
Lâm Phàm cười lạnh. Nhưng khi hắn vừa mới chuẩn bị lấy Lang Nha bổng ra, đột nhiên ngẩng đầu, một tia sét từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng nuốt chửng hắn.
- Con mẹ nó...
Ở trong mắt của những giáo đồ xung quanh, tên gia hỏa mà bọn hắn không thể đối kháng kai cũng đột nhiên cũng biến mất, không thấy tăm hơi đâu cả, chỉ còn thiên uy kh ủng bố khiến cho bọn hắn sợ hãi, run như cầy sấy. Bọn chúng hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó chạy tán loạn về bốn phương tám hướng.
Bọn hắn đã bị dọa sợ rồi. Đến bây giờ bọn hắn cũng không biết tình huống lúc nãy là như thế nào, tại sao lại có sấm sét không hiểu thấu giáng xuống, không chỉ đánh chết đại nhân của bọn hắn, mà ngay cả tên đệ tử của Viêm Hoa tông kia cũng bị đánh tan thành mây khói, bọn hắn cũng không muốn có kết cục như thế đâu.
Sau khi Lâm Phàm biến mất, mây đen dày đặc ở phía trên bầu trời cũng tan biến, bầu trời lại một lần nửa trở nên trong xanh.
Ánh nắng đại biểu cho chính nghĩa tiếp tục chiếu xuống mảnh đất này.
Sau mười giây.
Lâm Phàm trần truồng xuất hiện, ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn tình huống chung quanh một chút, sau đó lấy một bộ y phục từ trong nhẫn trữ vật ra và mặc lên người, rồi lấy Lang Nha bổng ra. Sau khi trầm mặc một lát, hắn lại quay đầu tiếp tục xâm nhập vực sâu Vạn Quật.
Lịch trình tu luyện của mình còn chưa kết thúc đâu.
Hắn cũng thấy tên Minh U kia khá đáng thương, thực lực mạnh như thế mà còn chưa thể xây dựng cơ đồ lại không minh bạch mà chết đi. Đúng là cũng làm cho người ta cảm thấy tiếc hận.
Nguyên bản hắn còn muốn lục soát thi thể nhưng mà hiện tại ngay cả cặn bã cũng không có, còn sờ cái rắm.
Thiên uy, kh ủng bố như vậy.
Không thể trêu vào, thực tình không thể trêu vào.
Mà cho dù có yêu thú không có mắt đánh tới, sau khi bị mây đen lướt qua thì cũng biến thành một bộ thây khô.
Tình huống này khiến cho Lâm Phàm cực kỳ đau lòng, đây đều là điểm tích lũy đó, hiện tại lại bị tên này lãng phí như vậy, hoàn toàn chính là không bằng súc sinh.
- Thả ta ra, ta muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến.
- Ngươi không buông ta ra cũng được, nhưng ngươi có thể chỉnh lại cách trói ta hay không? Kiểu trói này của ngươi chính là đang muốn vũ nhục ta sao?
- Ta cho ngươi biết, sĩ khả sát bất khả nhục (sĩ tử có thể giết nhưng không thể vũ nhục), ta là người có tôn nghiêm, ngươi buộc ta chặt như vậy là muốn làm gì?
Trên đường đi, Lâm Phàm cố gắng giãy dụa, muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Nhưng mà không có một chút tác dụng nào, cánh tay kia của Minh U cũng không nhúc nhích tí nào, cứ như vậy mang theo hắn, đứng ở phía trên mây đen, bay về phía lối ra.
Vực sâu Vạn Quật có rất nhiều lối vào, dĩ nhiên cũng có rất nhiều lối ra. Mà Minh U chỉ sợ cũng đã biết vị trí của một chỗ lối ra cho nên một mực bay về phía trước.
- Chờ ta mang ngươi trở lại tổng bộ của giáo ta, cái gọi là tôn nghiêm cuối cùng của ngươi e rằng cũng sẽ tan thành mây khói.
Minh U lạnh lùng nói. Hắn cảm thấy vô cùng hài lòng với thu hoạch của lần này. Vốn dĩ hắn chỉ định đến đây ngưng tụ yêu thú chi huyết, khôi phục thân thể cho tên phế vật kia, nhưng mà không nghĩ tới lại có thể đụng phải đệ tử của Viêm Hoa tông.
Mà đệ tử này còn có một thân phận khác không hề tầm thường, là đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão, đúng là có thể lợi dụng một phen.
Rất nhanh, lối ra đã ở ngay phía trước, Minh U không khỏi bay nhanh hơn.
- Đã đi ra à?
Lâm Phàm cảm giác được mặt trời chiếu sáng ở trên đầu, trong lòng cũng cảm thán.
- A, trời muốn mưa.
Đúng lúc này, bầu trời nguyên bản đang trong xanh, không biết vì sao đột nhiên xuất hiện rất nhiều đám mây đen to lớn giống như là dãy núi. Những đám mây đen này xuất hiện rất thần bí, trong nháy mắt, cũng đã bao phủ một vùng khiến cho xung quanh tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Minh U ngẩng đầu, trong lúc hắn đang nghi hoặc thì đột nhiên một tiếng nổ vang lên, vọng khắp thiên địa, ở phía trên đám mây đen này xuất hiện sấm sét dày đặc.
- Ha ha, ta đã biết. Đây là báo ứng của ngươi. Ngươi có biết hay không? Lâm Phàm ta là người được trời quý, nắm giữ đại khí vận. Ngươi dám trói ta như thế này, ông trời cũng không vừa mắt.
Lâm Phàm cười lớn, tỉ mỉ nghĩ lại, hẳn là do mình vi phạm lời thề với thiên địa, hiện giờ thiên khiển muốn đánh chết mình.
Nhưng mà lúc ở bên trong vực sâu Vạn Quật, vì cái gì mà lại không có thiên khiển? Không nghĩ ra, thật sự là khó hiểu.
- Báo ứng? Ha ha, thật sự là chuyện buồn cười đến cực điểm.
Minh U cười lớn, nhưng mà tiếng cười của hắn cũng rất khó nghe giống như là tiếng ma quỷ đang thét gào.
Ầm ầm!
Sấm sét ở trên bầu trời càng ngày càng cuồng bạo, tựa như là đang ngưng tụ sức mạnh. Trong chốc lát, từng tia sét lớn bằng ngón cái từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng xuống mặt đất chung quanh chỗ Minh U và Lâm Phàm đang đứng, tạo ra vô số hố sâu.
- Thấy được không, tranh thủ thời gian thả ta, rồi đào mệnh đi thôi, thiên khiển muốn tới rồi.
Lâm Phàm giãy dụa lấy.
Oanh!
Một tia sét từ trên trời giáng xuống, hơn nữa phương hướng chính là Lâm Phàm, nhưng mà giờ phút này hắn bị Minh U nắm trong tay, như vậy tia sét này cũng tương đương là muốn đánh tới Minh U.
Minh U không biết tình huống này là như thế nào, bầu trời làm sao lại đột nhiên biến đổi, bây giờ lại còn có một tia sét giáng xuống chỗ hắn khiến hắn càng thêm phẫn nộ.
- Làm càn.
Sau đó hắn đột nhiên bay lên không trung, bàn tay mở ra, hóa chưởng thành trảo nắm lấy tia sét này vào trong tay, không ngừng xoa nắn, sau đó đột nhiên nắm chặt tay lại, nhanh chóng phá hủy tia sét này, cười to và nói:
- Ha ha, đối với những con sâu cái kiến như là các ngươi, tia sét này chính là thiên uy, nhưng mà với ta lại một chuyện cười.
Từ trên không trung hạ xuống, hắn lại xách Lâm Phàm lên.
Mà Lâm Phàm thì trừng mắt nhìn Minh U với vẻ mê mang, tình huống này là như thế nào? Đây chính là thiên khiển sao?
Nếu như vi phạm lời thề, thiên khiển cũng chỉ có một chút uy lực như thế này thì còn ai sợ chuyện vi phạm nữa.
Chỉ là giờ phút này, mây đen ở trên bầu trời cũng không có tiêu tán, sấm sét lại càng cuồng bạo không thôi.
Minh U ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào đám mây đen, thân thể đột nhiên bộc phát ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi rồi hét lên:
- Thứ không biết sống chết, ngươi lại còn dám đến nữa sao? Thật sự cho rằng chỉ bằng chút sấm sét phổ thông này có thể khiến ta bị thương hay sao?
- Minh U ta hôm nay muốn đồ thiên.
Vừa dứt lời.
Minh U bay lên không trung, vận chuyển ma công. Ma khí ngập trời che đậy thương khung, uy thế kinh khủng giống như là muốn phân cao thấp cùng với thiên địa. Đối mặt sấm sét dày đặc ở trên bầu trời, hắn hoàn toàn không sợ hãi, thể hiện phong phạm của cường giả không sợ trời không sợ đất.
- Ma Diễm Thao Thiên.
- Thôn Phệ Sinh Cơ.
Oanh!
Thiên địa biến đổi, một tia sét cuồng bạo từ trên trời giáng xuống giống như là Cự Long gầm thét nhanh chóng bao phủ Minh U.
Minh U nguyên bản còn tỏ vẻ khinh thường. Nhưng mà khi tiếp xúc cùng với tia sét cuồng bạo kia, sắc mặt đột nhiên biến đổi, gầm thét lên:
- A! Đây là thiên khiển, đến cùng là ai đã vi phạm lời thề, là ai...
Lâm Phàm bị trói trên mặt đất, vẻ mặt vô tội nhìn lên bầu trời. Tình huống này là như thế nào, cường giả vừa mới triển lộ bá khí kinh thiên muốn đối chiến cùng với thiên địa đi nơi nào rồi?
Trên bầu trời trống rỗng, ngoại trừ sấm sét thì không có những sinh linh khác tồn tại.
Sợi tơ đang buộc chặt ở trên người hắn tựa như là không có sức mạnh chống đỡ, trong nháy mắt hóa thành tro tàn, tan thành mây khói.
Những giáo đồ kia nhìn thấy tình huống ở trước mắt này cũng hoàn toàn bị dọa sợ. Đại nhân đi nơi nào rồi? Đại nhân bị sấm sét đánh thành tro bụi rồi sao?
Lâm Phàm đứng lên, bẻ bẻ cổ, nói:
- Tốt! Cuối cùng ta cũng đã khôi phục tự do, đại nhân của các ngươi đã bị thiên khiển tiêu diệt. Ta đã nói qua rồi mà, những người làm nhục ta như vậy thì sẽ phải bị trời phạt.
Những giáo đồ kia nhìn Lâm Phàm với vẻ hoảng sợ. Bọn hắn cũng không biết tình huống rốt cuộc là như thế nào. Đại nhân mạnh mẽ như vậy lại chết ở dưới sấm sét. Điều này sao có thể, không có khả năng xảy ra được?
- Là lúc đưa các ngươi đi lên đường.
Lâm Phàm cười lạnh. Nhưng khi hắn vừa mới chuẩn bị lấy Lang Nha bổng ra, đột nhiên ngẩng đầu, một tia sét từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng nuốt chửng hắn.
- Con mẹ nó...
Ở trong mắt của những giáo đồ xung quanh, tên gia hỏa mà bọn hắn không thể đối kháng kai cũng đột nhiên cũng biến mất, không thấy tăm hơi đâu cả, chỉ còn thiên uy kh ủng bố khiến cho bọn hắn sợ hãi, run như cầy sấy. Bọn chúng hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó chạy tán loạn về bốn phương tám hướng.
Bọn hắn đã bị dọa sợ rồi. Đến bây giờ bọn hắn cũng không biết tình huống lúc nãy là như thế nào, tại sao lại có sấm sét không hiểu thấu giáng xuống, không chỉ đánh chết đại nhân của bọn hắn, mà ngay cả tên đệ tử của Viêm Hoa tông kia cũng bị đánh tan thành mây khói, bọn hắn cũng không muốn có kết cục như thế đâu.
Sau khi Lâm Phàm biến mất, mây đen dày đặc ở phía trên bầu trời cũng tan biến, bầu trời lại một lần nửa trở nên trong xanh.
Ánh nắng đại biểu cho chính nghĩa tiếp tục chiếu xuống mảnh đất này.
Sau mười giây.
Lâm Phàm trần truồng xuất hiện, ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn tình huống chung quanh một chút, sau đó lấy một bộ y phục từ trong nhẫn trữ vật ra và mặc lên người, rồi lấy Lang Nha bổng ra. Sau khi trầm mặc một lát, hắn lại quay đầu tiếp tục xâm nhập vực sâu Vạn Quật.
Lịch trình tu luyện của mình còn chưa kết thúc đâu.
Hắn cũng thấy tên Minh U kia khá đáng thương, thực lực mạnh như thế mà còn chưa thể xây dựng cơ đồ lại không minh bạch mà chết đi. Đúng là cũng làm cho người ta cảm thấy tiếc hận.
Nguyên bản hắn còn muốn lục soát thi thể nhưng mà hiện tại ngay cả cặn bã cũng không có, còn sờ cái rắm.
Thiên uy, kh ủng bố như vậy.
Không thể trêu vào, thực tình không thể trêu vào.
/183
|