Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 95: Tôn Nhạc và Cơ Ngũ

/230


Hai chân Tôn Nhạc như nhũn ra, toàn thân vô lực, tâm tư phập phồng, cũng không có khí lực luyện Thái Cực quyền nữa, liền múc một chút nước giếng tắm giặt sạch sẽ.

Sau khi tắm xong, nàng cũng không vội vã đi vào giấc ngủ, mà là im lặng ngồi trong phòng, chờ Ngũ công tử phân phó. Theo phán đoán của nàng, hôm nay xảy ra đại sự như vậy, trong lòng Ngũ công tử chắc chắn thập phần lo sợ không yên, nhất định sẽ tìm đến nàng thương lượng hành động mai sau.

Quả nhiên, nàng ngồi không đến một khắc đồng hồ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu của Thổ muội, “Tôn Nhạc có ở đây không? Ngũ công tử gọi ngươi đến kìa.”

Tôn Nhạc đứng dậy, im lặng đẩy cửa phòng ra.

Trong bãi đất ánh trăng như rửa, chiếu lên mặt đất một mảnh bạc trắng, thân ảnh Thổ muội yêu kiều nhỏ nhắn, hai mắt rạng rỡ nhìn nàng.

Tôn Nhạc chậm rãi đi ra, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

“Dạ.” Thổ muội vội vàng chạy theo.

Thổ muội đi phía sau Tôn Nhạc, hai mắt tò mò lại tôn kính nhìn bóng lưng nho nhỏ của Tôn Nhạc. Nhìn nhìn, nàng bỗng nhiên thầm nghĩ: Tôn Nhạc hình như cao lớn một ít rồi, không nhỏ gầy như trước nữa.

Đi dưới ánh trăng sáng, nhìn thân ảnh của mình trên mặt đất kéo thật dài, bóng cây lắc lư nhảy múa, Tôn Nhạc nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.

Khi nàng đi đến sân Ngũ công tử thì hai cái thân ảnh giống nhau như đúc đang đứng ở trong sân thầm thì nói nhỏ, Tôn Nhạc vừa nhìn, đúng là Song Xu!

Song Xu nghe được tiếng bước chân. Đồng thời quay đầu về hướng nàng. Thấy là Tôn Nhạc. Tả Xu vội vàng tiến lên hai bước. Vọt tới trước mặt nàng tràn đầy hổ thẹn nói: “Tôn Nhạc. Ta, ta không có tìm được Nghĩa Gỉai.”

Tôn Nhạc nhẹ giọng nói: “Không sao. Đã bình an rồi.”

Tả Xu cắn chặt môi dưới. Lắc lắc đầu.”Ta thật khờ. Nếu tìm không thấy nên lập tức quay lại bảo hộ công tử. Nếu không nhờ Tôn Nhạc ngươi thông minh. Lúc này đây ta thật sự là không thể tha thứ ình.”

Tôn Nhạc cười nói: “Làm gì phải thế? Công tử không bị tổn thương một cọng lông tóc. Ngươi không cần tự trách.”

Trong thư phòngNgũ công tử, đèn đuốc vẫn sáng trưng. Có thể là nghe được tiếng Tôn Nhạc, Ngũ công tử ở bên trong quát khẽ: “Tôn Nhạc, Tiến vào thôi.”

“Vâng.”

Tôn Nhạc sau khi lên tiếng, lại hướng về phía Tả Xu ôn hòa cười cười, cất bước vào trong thư phòng.

Ngũ công tử chỉ vận một thân áo trong màu xanh nhạt, có lẽ vừa mới gội đầu, tóc dài đen nhánh rối tung trên bờ vai, thường thường còn có giọt nước từ trán của hắn, mép tóc, chảy về phía gò má, cần cổ như ngọc của hắn.

Tình cảnh này, thực là mê người.

Tôn Nhạc vội vàng cúi đầu xuống, âm thầm quở trách chính mình: Tôn Nhạc, ngươi thật sự là một cái sắc nữ!

Ngũ công tử giương mắt lẳng lặng nhìn Tôn Nhạc, thấy nàng cúi đầu không nói, không khỏi thở dài: “Tôn Nhạc, ở trước mặt của ta, ngươi không cần lúc nào cũng cúi đầu như vậy.”

“Vâng.”

Tôn Nhạc đáp lời, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn về phía Ngũ công tử. Bước đến sập đối diện hắn ngồi xổm xuống.

Ngũ công tử cầm lấy bầu rượu, rót một chén rượu ình cùng Tôn Nhạc. Hắn nâng cốc, ngón trỏ thon dài vỗ về ven chén ngọc, ánh mắt nhìn rượu nhộn nhạo trong chén ngọc, nhẹ nhàng mà nói: “Tôn Nhạc, hôm nay nếu không có ngươi ở đây, Cơ Ngũ đã chết không toàn thây rồi! Một chén này, Cơ Ngũ mời ngươi!”

Dứt lời, hắn bưng chén ngọc lên uống một hơi cạn sạch!

Tôn Nhạc lấy ống tay áo che miệng, cái miệng nhỏ uống xong rượu của mình.

Chén rượu của nàng vừa đặt xuống, Ngũ công tử lại rót cho nàng cùng mình một chén rượu.

Hắn nâng bình để xuống thật mạnh, thở dài một tiếng, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Tôn Nhạc, ngươi lúc ấy có sợ hãi không?”

Tôn Nhạc đáp nhẹ nói : “Sợ, khi trở về mồ hôi đã ra ẩm ướt cả y phục.”

Ngũ công tử nghe vậy nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng của hắn. Biểu tình hắn vốn buồn bực, nụ cười này như mặt trăng ra khỏi mây mù, cực kỳ động lòng người, chẳng những động lòng người, trong vẻ mặt của hắn còn mang theo vài phần vui vẻ trẻ con.

Trong lúc cười khẽ, ánh mắt Ngũ công tử nhìn về phía Tôn Nhạc, ha ha nói: “Ngươi cũng sợ hãi sao? Rất tốt!”

Vì sao ta sợ hãi lại rất tốt? Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn Ngũ công tử, nàng lập tức thầm nghĩ, lần đó ở hồ Lạc Nhạn du ngoạn thì hắn tựa hồ cũng đã nói lời giống như vậy.

Ngũ công tử hiển nhiên không nghĩ giải thích duyên cớ trong chuyện này với nàng, tay hắn men theo hoa văn trên chén ngọc, xoa xoa bên mép chơi đùa, sau một lúc lâu trầm mặc, Ngũ công tử thở dài: “Tôn Nhạc, về sau, làm thế nào cho phải?”

Tôn Nhạc hiểu được Ngũ công tử đang sợ cái gì, hắn là suy nghĩ, chính mình tối hôm nay tránh được ám sát, vậy sau này thì sao? Về sau làm sao bây giờ?

Khóe miệng Tôn Nhạc khẽ nhếch, bộ dạng phục tùng liễm mục nói:“Công tử không cần quá lo!”

Ngũ công tử nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Tôn Nhạc không nhìn hắn, nàng vẫn nhìn cái bàn như cũ, lẳng lặng nói:“Công tử ‘ Ngũ đức chung thủy luận ’ vừa ra, trong thiên hạ người muốn công tử chết mặc dù có, nhưng vương hầu hiểu được tầm quan trọng của lý luận này mà muốn bảo hộ càng nhiều hơn! Về sau, vương hầu các quốc gia sẽ tranh nhau lấy lòng công tử, đến lúc đó kiếm khách bên người công tử tiền hô hậu ủng, thích khách nhiều hơn nữa cũng không đến gần công tử được!”

Nàng rủ rỉ nói đến đây, khóe miệng lại giương lên, khẽ cười: “Theo thời gian qua đi, danh tiếng công tử xâm nhập vào lòng người, bọn thích khách này sẽ cảm thấy cho dù giết chết công tử cũng là việc vô bổ, đến lúc đó công tử sẽ hoàn toàn bình an.”

“Thật sao?”

“Vâng ạ!”

Ngũ công tử thở ra một hơi thật dài.

Tâm tư hắn hiển nhiên rất căng thẳng, theo hơi thở dài này, tối tăm trên mặt Ngũ công tử được quét sạch, khuôn mặt tuấn tú toả sáng, thần thái phấn chấn. Hắn bưng chén ngọc lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, uống xong, hắn vươn tay áo lau đi rượu trên khóe miệng, đem chén ngọc để xuống bàn con thật mạnh, vui vẻ nói: “Cùng Tôn Nhạc nói chuyện, luôn làm cho lòng người vui sướng.”

Câu nịnh hót này nói vừa ra, hắn cũng không biết là nghĩ tới điều gì, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi ửng đỏ.

Hắn cẩn thận liếc nhìn Tôn Nhạc, thấy nàng không có chú ý, liền lại hỏi:“Vậy ngày mai thì sao?”

Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn Ngũ công tử, thản nhiên nói: ” Vị trí người thừa kế bổn gia đối vớicông tử mà nói, đã có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngày mai công tử không đi cũng được.”

Ngũ công tử gật mạnh đầu, nói: “Rất tốt, ta cũng nghĩ như thế.”

Với Ngũ công tử mà nói, hắn vừa nghĩ tới ngày mai ra ngoài lại sẽ gặp thích khách như vậy, lòng liền sinh ý sợ hãi, hiện tại được Tôn Nhạc khẳng định, thì trong lòng buông lỏng.

Không chỉ là Ngũ công tử, như bọn người Cơ thành chủ sau khi biết chuyện hắn bị hơn trăm kẻ ám sát vây giết, cũng rất là khẩn trương, thương lượng hơn nửa ngày, cuối cùng mới quyết định Tam công tử cùng Thập Cửu công tử hai người mang theo Mộc Công, dưới sự bảo hộ của mười người kiếm khách trong gia đình đi tới đài Chư Tử.

Trong thư phòng đèn lồng bị gió phương Nam thổi qua nhẹ nhàng lắc lư , Ngũ công tử sau khi buông một cái túi lớn trong lòng xuống, người cũng thư thái rất nhiều. Hắn ngửa ra phía sau, làm ình tựa trên sập, dưới ánh đèn lồng mờ ảo, đánh giá Tôn Nhạc đối diện.

Cô bé trước mặt này, tuy rằng so với trước kia thuận mắt một chút, nhưng vẫn xấu xí. Cũng không biết vì sao, gương mặt xấu kia, hiện tại hắn mỗi khi nhìn thì trong lòng ấm áp.

Ngũ công tử thuở nhỏ giống như phấn điêu ngọc mài, thập phần xinh đẹp, bởi vậy từ nhỏ rất có duyên với người khác phái. Có lẽ là do tính cách hắn, cho tới nay, những nữ nhân có hảo cảm với hắn phần lớn là một ít mỹ nhân chủ động, cá tính rất mạnh. Ngẫu nhiên gặp được cái loại cô gái đẹp cá tính không mạnh, như Tuyết Xu biểu muội vậy, cũng là đối với hắn quá mức ỷ lại, thường xuyên làm nũng.

Không biết tại sao, đối với những nữ tử như vậy, Ngũ công tử từ trước đến nay là tránh không kịp, cho dù miễn cưỡng ở chung, cũng là cảm giác thấy tinh bì lực tẫn(cạn kiệt sức lực), thập phần mệt nhọc. Chỉ có khi đối mặt Tôn Nhạc diện mạo xấu xí, tuổi còn nhỏ trước mắt này thì hắn mới cảm thấy bình thản, cảm thấy thoải mái. Như khi hắn ở một mình đối diện với non sông tươi đẹp mà đánh đàn, có một loại cảm giác yên tĩnh, hoàn toàn thả lỏng lưu chuyển toàn thân, thực là như tắm gió xuân.

Lúc này cũng như vậy, Tôn Nhạc vẫn mang bộ dạng phục tùng liễm mục ngồi ở đối diện với hắn, làn da gồ ghề, xanh đen không đều đặn, tóc hoe vàng rất thưa thớt, thân hình nhỏ gầy khô héo, nhưng hắn chính là cảm giác được bình thản cùng thoải mái, giống như có thể ngồi như vậy vĩnh viễn.

Ngũ công tử vừa chậm rãi thưởng thức rượu trong chén ngọc, vừa nhìn Tôn Nhạc như có gì suy nghĩ.

Ánh mắt Ngũ công tử, không có tính xâm lược, Tôn Nhạc cảm giác được tầm mắt của hắn vẫn dừng trên người mình, nhưng cũng không khó chịu. Nàng cúi đầu, lẳng lặng nhìn từ rượu trong chén. Trong thư phòng, chảy xuôi theo một loại hơi thở im lặng mà tự tại.

Ngũ công tử uống từng ngụm từng ngụm rượu, chợt nhớ tới lời Triệu vương tử nói ở đài Chư Tử hôm nay, liền buông chén ngọc, nói với Tôn Nhạc: “Hôm nay Đại vương tử nói với ta, có ý đem Thập Bát công chúa gả cho ta.”

Hắn nói tới đây, không biết tại sao cố ý dừng lại một chút.

Tôn Nhạc cúi đầu như trước, mặt xấu vẫn bình tĩnh vô ba.

Ngũ công tử nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Tôn Nhạc, ngươi không hiếu kỳ câu trả lời của ta sao?”

Tôn Nhạc chậm rãi ngẩng đầu chống lại hai mắt của hắn, khóe miệng giương nhẹ, cười yếu ớt nói: “Công tử tất muốn cự tuyệt.”

“Vì sao lại nói như thế?” Ngũ công tử khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi không biết là có Triệu vương thất giúp đỡ, ta có thể trải qua cuộc sống an nhàn mình muốn sao?”

Tôn Nhạc cười cười, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Ngũ công tử, “Ngũ công tử đã dương danh thiên hạ, sao lại nguyện ý nhờ phụ nhân che chở?” Ngũ công tử ha ha ha cười, hắn vừa cười vừa vỗ bàn bang bang rung động, “Hay, hay, người hiểu ta cũng chỉ có Tôn Nhạc!”

Ngũ công tử hiển nhiên thập phần vui vẻ, hắn vọt từ trên sập đứng lên, đi lại trong phòng. Vừa đi, hắn vừa cười ha ha. Cười cười, Ngũ công tử nói: “Tôn Nhạc, ta hiện tại rất hưng phấn! Hưng phấn vô cùng nha! Ta Cơ Ngũ không thích tụ tập cùng mọi người, cũng không giỏi xu nịnh lấy lòng! Sở trường duy nhất, chính là đọc sách. Từ khi ta trưởng thành cho tới nay, thường xuyên vì diện mạo khổ sở, vì thân phận khổ sở, cho đến hôm nay, ta mới cảm nhận được vui vẻ tự do theo ý mình! Ha ha ha ha.”

Sau một lúc cười to, tiếng cười Ngũ công tử ngừng lại, hắn chợt nhớ tới lời mình muốn hỏi Tôn Nhạc còn chưa có nói.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, trên khuôn mặt tuấn tú hơi hơi ửng hồng, ý cười vẫn lưu chuyển trong đôi mắt lấp lánh như cũ, “Tôn Nhạc, về chuyện Thập Bát công chúa, ta nên trả lời đại vương tử như thế nào cho tốt?”

Tôn Nhạc mỉm cười nói: “Việc này là do Triệu hầu bảo Đại vương tử lấy lòng công tử. Bọn họ nhất định cũng là muốn mưu đồ thiên hạ, định lệnh công tử tạo thế cho họ thống nhất thiên hạ. Nếu như thế, công tử có thể trực tiếp trả lời: công tử nói, chỉ có vương hầu có lòng dạ bao dung mới có thể làm cho thế nhân kính phục.”

Tôn Nhạc mím môi nói: “Chỉ một câu này thôi, bọn họ sẽ hiểu rõ rồi.”

Ngũ công tử trầm tư một lát, đáp: “Đúng là như thế! Như Cơ Ngũ ta thành thực khách của hạng vương hầu nào, ‘ ngũ đức chung thủy thuyết ’ của ta sẽ vì vị tân thiên hạ cộng chủ đó tạo thế?”

/230

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status