Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam

Chương 112: Ngực quá lớn

/132


Chương 85: Ngực quá lớn

Cố Triệt nhún nhún vai, bày tỏ anh không có ý kiến gì.

Cuối cùng một phiếu còn lại do Phá Thương định. Phá Thương đồng ý chính là chuyện đã định, nếu như Phá Thương không đồng ý, như vậy hai bên ngang nhau, chuyện này cũng không giải quyết được.

Phá Thương nhìn ánh mắt của mọi người tập trung sự chú ý lên người của anh, trong nháy mắt cảm giác thật ra thì anh vẫn nên tỏ thái độ sớm một chút thì tốt hơn, cũng sẽ không gặp phải chuyện quyền quyết định cục diện ở bên tay của anh rồi. Chỉ là, ý kiến của sư đệ sư muội, mặc kệ là nói anh trọng nữ khinh nam hay là gì, dù thế nào đi nữa thì anh cũng muốn ủng hộ ý kiến sư muội. Cho nên: "Anh cảm thấy là có thể đấy."

"Được, vậy các anh tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi. Chuẩn bị xong nguyên liệu thì đúng tám giờ tối sẽ bắt đầu, thời gian nấu là một tiếng. Bây giờ còn có bốn mươi hai phút là tám giờ, các anh phải nắm chặt thời gian đó." Trang Nhã Khinh nghịch ngợm nói. 

"Đáng chết." Ba người vội vội vàng vàng chạy đến siêu thị chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Rốt cuộc Trang Nhã Khinh quyết định gọi điện thoại về cho Thanh Phong. Thanh Phong đáng thương, bị đồ nhi ngoan mà chính ông thích nhất quên lãng một đoạn thời gian thật lâu, thật là đáng thương .

"Nha đầu thối, lâu như vậy mới gọi điện thoại, trong mắt con có còn một sư phụ như ta hay không?" Điện thoại vừa nối, Thanh Phong đổ ập xuống chính là một trận giáo huấn. Haizz, tự trách ông lúc trước đã quá dung túng nha đầu này nên biến thành dáng vẻ vô pháp vô thiên, không sợ trời không sợ đất. Những điều này cũng may rồi, ghê tởm nhất đúng là tuyệt đối không hiểu được tôn sư trọng đạo là gì.

"Lão già, người nói nhiều hơn một câu con liền cúp điện thoại." Trang Nhã Khinh mới không để ý tới lời Thanh Phong nói, ông đơn thuần chính là miệng nói lời gay gắt , thật ra thì cũng không sợ hãi gì hết. Duy nhất chỉ có cô mà thôi. . . . . .

"Được được được rồi, ta không nói nữa. Ta nói, chừng nào thì con mới có thể trở lại thăm người sư phụ đáng thương là ta đây hả? Bây giờ mỗi ngày sư phụ con đều như bị ngấm hoa độc vậy, dạ dày sư phụ đã sớm kháng nghị với ta rồi." Vẻ mặt Thanh Phong phàn nàn nói. Trước kia lúc có Nhã Nhã, mặc dù ông không thể ăn được thức ăn do tự Nhã Nhã làm mỗi ngày, nhưng biết mỗi ngày còn có Phá Trần, Phá Minh nấu cơm, cũng ngọn như vậy. Sau đó lại lục tục rời đi, sau khi ba người họ đi cũng có thể chấp nhận, ít nhất còn có một đồ đệ tốt đều làm cho ông ăn ngon mỗi ngày, đây cũng coi là chấp nhận được. Sau đó, một cuộc điện thoại, Thấm Tuyết cũng bị gọi đi, mỗi ngày dạ dày của ông đều như bị ngấm hoa độc, haizz. . . . . . Tim của ông, dạ dày của ông…

Trang Nhã Khinh như đã sớm biết sẽ là nguyên nhân này: "Nếu không con làm cho sư phụ rồi gửi đến đó cho người thì thế nào?" Trang Nhã Khinh nhẹ giọng, dịu dàng nói.

Die nda nl equ ydo n<3

Thanh Phong bắt đầu có cảm giác có phải xuất hiện việc nghe nhầm rồi hay không, hay là sau khi Nhã Nhã rời khỏi đây thì đổi tính, chưa kịp suy nghĩ nhiều như vậy, chủ động bỏ rơi cái chỗ không đúng đó đi, chỉ còn lại chuyện ăn, vì vậy luôn miệng đồng ý: "Được được."

Chợt, Trang Nhã Khinh liền hét lên: "Lão già, người có bình thường hay không, khoảng cách xa như vậy, gửi từ đây đến đó không phải là mất rất nhiều ngày sao, đã sớm thiu rồi có được hay không?"

Thanh Phong bị chấn động, sau đó mới hỏi: "Được rồi, nếu không chúng ta cũng đến tìm con nhé?"

"Không bao ăn không bao ở, tiền xe người phải tự lo. Cho nên, người nguyện ý tới đây thì cứ tới đây đi, chân ở trên người của người, con lại không quản được."

"Nha đầu, sao thời gian dài như vậy mà con không có thay đổi vậy? Vẫn như vậy, không có quan tâm sư phụ chút nào." Thanh Phong uất ức. Nhìn một chút, chính ông thu đồ đệ thế nào nè. Nếu nha đầu này có thể biết điều giống như Thấm Tuyết, hiểu chuyện nghe lời là tốt, haizz. . . . . .

"Người cảm thấy vậy sao?"

"Đúng rồi nha đầu, nếu ở bên ngoài gặp phải chuyện gì không giải quyết được, nhất định phải nhớ nói với sư phụ đấy."

"Dạ, con biết rồi." Trang Nhã Khinh hạ thấp giọng xuống, không giống như bộ dáng hung ác mới vừa rồi kia. Lúc nãy cô cố ý như vậy, bởi vì cô biết bộ dạng muốn ăn của Thanh Phong. Thật ra thì lão già muốn đi qua mà cũng không phải là không thể. Chỉ là Cố Triệt. . . . . . Chờ sau khi cô cùng Cố Triệt kết hôn, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì sẽ nhận lão già còn có sư thúc bọn họ đến ở.

Trang Nhã Khinh vẫn lo lắng Thanh Phong không đồng ý hai người bọn họ ở chung một chỗ.

"Haizz. . . . . . Nha đầu, ở bên ngoài có khỏe không." Thật ra thì Thanh Phong muốn hỏi là tiểu tử nhà họ Cố kia đã trị hết bệnh hay chưa, nhưng vừa nghĩ đến tất cả mọi người đều gạt Trang Nhã Khinh, nói không chừng Trang Nhã Khinh cũng còn chưa biết, cũng không có hỏi. Nếu muốn biết tình hình thì vẫn nên một mình hỏi Thấm Tuyết một câu thì tương đối an toàn.

"Dạ, cũng tốt. Chính là hai ngày nay gặp được chó điên, vẫn đuổi theo con để cắn." Trang Nhã Khinh nói. Đúng, theo ý cô, người trong bóng tối chỉnh cô chẳng qua chỉ là chó điên đuổi theo cô cắn mà thôi.

"Chó điên? Đối phó chó điên không đơn giản, sư phụ nhớ đã dạy con Đả Cẩu Bổng Pháp, tùy tiện cầm một cây Đả Cẩu Bổng đánh một trận, nhìn hắn còn dám cắn hay không." Thanh Phong hừ lạnh. Chó điên dám cắn đồ nhi bảo bối của ông sao? Ông cũng không nỡ nói một câu nói nặng  với đồ nhi bảo bối.

*Đả cẩu bổng pháp: chiêu thức đánh chó

Chỉ là chọc tới nha đầu, không cần tự ông ra tay thì có thể nghĩ tới hậu quả.

"Ha ha, ta đang suy nghĩ thịt chó điên ăn ngon hay không ngon."

"Nha đầu, sau này gả cho người ta thì tính khí phải thu lại cho tốt một chút rồi." Tính cách kiêu ngạo, tùy hứng không chịu thua ỳ cũng không tốt khi ở trong những gia tộc lớn. Huống chi nghe nói người khác cũng không nguyện ý cưới Nhã Nhã qua cửa . Haizz, bây giờ thật sự còn rất lo lắng cuộc sống sau khi cưới của nha đầu, có thể chịu uất ức hay không.

"Dạ, biết rồi." Anh ấy biết tính tình của cô, cho nên sẽ bao dung. Nếu không thể bao dung tính tình của cô, ở chung một chỗ mình nhất định phải cẩn thận hạn chế mọi thứ, cái này không dám làm, cái kia không thể làm, ở chung một chỗ phải đè nén sống qua ngày, vậy cần gì phải ở chung với nhau để làm trò cười cho bản thân. Nhưng tin tưởng Cố Triệt, anh nhất định sẽ cho cô hạnh phúc.

"Biết là tốt rồi. Tính khí của con nên sửa đổi một chút."

"Dạ, con nói lão già người sao dài dòng như vậy."

"Bây giờ không thừa dịp dài dòng thì không biết lần sau còn phải qua bao lâu thì con mới có thể gọi điện thoại tới đây nữa. Dù sao cũng không thể kết hôn mà không gọi đến."

"Ha ha. . . . . ." Trang Nhã Khinh nghe lời Thanh Phong nói, cô thật cảm thấy áy náy. Quả thật lâu như vậy cũng không có gọi về một cuộc điện thoại, khẳng định lão già không vui.

"Cười, con còn không biết xấu hổ mà cười nữa hả."

"Dạ, không cười. Nếu không con lấy cho người một ít rau khô dưa muối ... rồi gửi đến cho người."

"Được." Thanh Phong đồng ý quyết liệt.

"Dạ, cứ như vậy đi. Đúng rồi, sư thúc đâu?" Cũng rất lâu rồi không có nói chuyện nhiều với sư thúc, rất nhớ .

"Cô ấy đang tắm. Sẽ không để cho các người dùng điện thoại của ta tâm sự , muốn nói chuyện phiếm thì gọi vào di động của cô ấy đi." Thanh Phong nói.

"Ha ha, được rồi, vậy con cúp trước đây. Con chắc chắn còn có thể rất lâu mới điện lại cho người đấy." Nói xong, Trang Nhã Khinh liền cúp điện thoại.

Thấm Tuyết nhìn, sau đó nói: "Trong mấy người chúng ta thì cũng chỉ có em mới dám nói chuyện với sư phụ như vậy."

"Ông ấy thích giọng điệu vậy mà, đối tốt với ông ấy thì ông ấy sẽ không quen."

". . . . . ."

Bốn mươi hai phút đã qua, Cố Triệt cùng Phá Trần đã trở về nhưng Hạ Tĩnh Thiên vẫn còn chưa trở về.

"Tiểu sư huynh, Nhị sư huynh đâu? Không phải các anh đi cùng nhau sao?" Trang Nhã Khinh cảm thấy kỳ lạ. Sao Nhị sư huynh vẫn chưa về, anh ấy không muốn thắng sao?

"Hả, không rõ lắm." Bọn họ cũng không có đi với nhau, chỉ là cùng đi ra ngoài mà thôi. Anh cũng chọn xong đồ trở về rồi. Không nghĩ tới hiện tại Hạ Tĩnh Thiên vẫn chưa về .

Lại một lát sau, Hạ Tĩnh Thiên mới về, trên tay cầm đồ ăn, còn cầm thêm một vật.

Sau khi Hạ Tĩnh Thiên đi vào, trực tiếp đi tới chỗ Trang Nhã Khinh, đưa cái hộp được gói vô cùng tinh xảo trong tay cho Trang Nhã Khinh. "Cái này tặng em, lúc nãy vô tình nhìn thấy."

Đây xem như hối lộ trọng tài phải không?

Trừ ba tuyển thủ dự thi, dĩ nhiên còn có ba trọng tài.

Ba người Trang Nhã Khinh, Thấm Tuyết còn có Phá Thương cũng không dự thi, thuận lợi hợp lại làm trọng tài cuộc tranh tài nấu ăn tối nay.

Trang Nhã Khinh mở hộp ra ở trước mặt mọi người. Lúc mới vừa cầm cái hộp thì thật sự rất nặng. Đại khái Trang Nhã Khinh có thể đoán được bên trong là gì. Hắc hắc, đồ có thể làm cho Nhị sư huynh đã trễ cũng phải mua được thì tuyệt đối không có gì để nói. Không biết lại tốn bao nhiêu tiền, haizz.

Mở ra, gần như ánh mắt tất cả mọi người muốn hoa. Dưới ánh đèn, ánh vàng rực rỡ liền phản xạ   ra ngoài.

Bên trong rõ ràng là một món hàng mỹ nghệ bằng hoàng kim (vàng).

Hoàng kim tinh khiết, điêu khắc thành chiếc thuyền, hơn nữa giống thuyền như đúc. Bao gồm khách trên thuyền, mái chèo, buồm, nghĩ đến trình độ thiết kế, thậm chí phía trên cột buồm bởi vì thường xuyên giương buồm lên xuống đều có vết cắt. Đây quả thực chính là không một sản phẩm mỹ nghệ không chê vào đâu được. Quả thật quá tuyệt vời, thật sự rất thích. Đặc biệt là màu hoàng kim, quá thuần khiết. Thuần khiết không giống như thật.

"Nhị sư huynh, thật là yêu anh đến chết mất." Trang Nhã Khinh hưng phấn ôm lấy Hạ Tĩnh Thiên, hôn lên mặt Hạ Tĩnh Thiên một cái.

Thật ra thì động tác như thế vẫn tương đối thường thấy trong mắt những người khác. Chỉ là Cố Triệt nhìn thấy thì trong lòng không có vị gì.

Thấm Tuyết, Phá Thương và Phá Trần cũng biết, Trang Nhã Khinh vui mừng thật sự sẽ như vậy, cũng không có gì quá kỳ quái, duy nhất chỉ có Phá Trần cảm giác sao anh đi ra ngoài lại không nhìn chung quanh, nói không chừng có thể có một sản phẩm điêu khắc bắn tỉa không kém Hạ Tĩnh Thiên.

Trước kia đều vì để cho Trang Nhã Khinh vui vẻ, bọn họ thu góp những thứ đồ này khắp nơi.

Cố Triệt cũng không biết Trang Nhã Khinh thích hoàng kim đến mức độ nào, quả thật chính là không kiểm soát được, thích cất giữ hoàng kim.

Trang Nhã Khinh không nghĩ tới, một động tác rất bình thường của cô lại làm lòng Cố Triệt gợn sóng, về sau Cố Triệt sẽ làm như thế nào.

Lúc nãy cô thật sự rất vui mừng, huống chi trước kia đều như vậy, cho nên nhất thời không có chú ý, thuận nước đẩy thuyền nên. . . . . . Tới bây giờ Trang Nhã Khinh mới có thể nhớ đến là còn có một Cố Triệt.

"Triệt. . . . . . Ặc, các anh mau đi vào tranh tài đi, em đi lên trên một lát."


/132

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status