Cố Thần, lão trẻ con này, mất hứng "khụ khụ" ba lần.
Không có ai để ý.
"Khụ khụ."
Vẫn không có ai để ý.
Chư Tiêm Nhiên và Cố Tử Mặc cùng với Trang Nhã Khinh và Cố Triệt vẫn cười trộm.
"Dù gì ta cũng là trưởng bối." Cố Thần để đũa xuống.
Cùng lúc, gần như chính là cùng lúc. Bốn đôi đũa, chia ra gắp đồ ăn bỏ vào trong chén Cố Thần.
"Mời cha dùng."
"Mời ông nội (ông nội Cố) dùng."
Sau khi gắp xong, ngồi lại thì tiếng cười càng thêm vui vẻ.
Một bữa cơm ăn rất vui. Ăn rất no.
"Ông nội, cha mẹ, mọi người về trước đi. Con với Nhã Nhã đi dạo một chút." Cố Triệt đi khỏi khách sạn rồi nói.
"Ừ."
Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3
Lúc này là một giờ chiều, lúc thời tiết nóng nhất. Tại sao muốn đi dạo một chút, còn không phải là bởi vì Trang Nhã Khinh ăn quá ngon, cho nên sơ ý một chút liền ăn quá nhiều. Còn có ai bảo Cố Triệt vẫn không ngừng gắp thức ăn cho cô?
"Nóng quá. Chúng ta đi đâu dạo một chút được không?" Trang Nhã Khinh đặt tay trên trán để che bớt ánh mặt trời lại.
Cố Triệt nhìn xung quanh một chút: "Ở chỗ này chờ anh hai phút."
"Chuyện gì?"
"Chỉ hai phút, không cho phép nhúc nhích, đứng nghiêm."
Trang Nhã Khinh đứng ngay ngắn theo tiêu chuẩn quân đội. Hừ, muốn làm khó cô sao? Một tư thế quân đội nho nhỏ thôi mà. "Đếm ngược thời gian." Nhàn nhã nhìn cổ tay, Trang Nhã Khinh nghiêm trang nói.
Nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh này thì thật sự vẫn cho là đang tính giờ. Thật ra thì trên tay Trang Nhã Khinh cũng không có đồng hồ đeo tay. Chính là một vòng tay màu vàng kim, còn có một vòng tay màu đỏ.
Là Huyết Nhan, thật ra thì màu sắc của Huyết Nhan đã không còn trong suốt hồng nhạt như lúc đầu nữa. Hình như chính giữa bắt đầu thay đổi, hơi đục, màu đỏ cũng đậm hơn một chút.
Nếu như trước kia là dung dịch trong suốt thì bây giờ thoạt nhìn có vẻ như là chất lỏng rồi.
Cố Triệt chạy vào cửa hàng bên cạnh, sau đó trong chốc lát liền chạy ra, trên tay cầm hai cái nón. Còn có một bình nước.
"Anh tới trễ hai giây."
"Thật sao? Phạt anh thế nào?"
"Phạt anh hôn em hai cái."
". . . . . ." Quả nhiên Cố Triệt liền hôn xuống mặt Trang Nhã Khinh.
Ở trên đường lớn, mặc dù bởi vì thời tiết tương đối nóng cho nên người đi đường cũng không quá nhiều, nhưng vẫn có một ít, rối rít dừng chân nhìn đôi tình nhân trai tài gái sắc. Lại còn vỗ tay.
Trang Nhã Khinh đẩy nhẹ Cố Triệt. Cô không có sở thích biểu diễn nơi công cộng. "Vẫn nên về nhà làm tốt hơn." Cố Triệt cười.
Ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào lưng Cố Triệt và đối mặt với Trang Nhã Khinh. Bởi vì vóc người anh tương đối cao lớn, ngược lại toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của Trang Nhã Khinh đều nằm gọn trong cái bóng của anh. Ngẩng đầu nhìn Cố Triệt, do ánh nắng trực tiếp nên không thấy rõ ràng, có chút chói mắt.
Nhưng Trang Nhã Khinh thật sự có thể tinh tường cảm thấy nóng bỏng trong ánh mắt anh. Thậm chí cao hơn cả nhiệt độ của mặt trời.
"Được, đi thôi." Trang Nhã Khinh cảm thấy hình như Cố Triệt càng có thêm sức hút. Vội vã cầm lấy nón nữ trong tay Cố Triệt đội lên, lôi kéo anh rời khỏi vòng vây. Không phải bởi vì cô xấu hổ, cô sợ anh không nhịn được, đang ở trên đường lớn mà cường thì anh biết làm thế nào?
Khả năng này thật sự rất lớn.
Cố Triệt cười khẽ hai tiếng. Tiếng cười giống như là truyền từ lồng ngực tới. Đội mũ của anh lên, mặc cho Trang Nhã Khinh dắt anh đi. Tuyệt đối không cảm thấy như vậy sẽ tổn hại gì đến tôn nghiêm đàn ông của anh cả.
Đây là lần đầu tiên đội nón không phải nón lính. Hình như không tệ.
Cố Triệt mới vừa vào cửa hàng là trực tiếp hỏi nón đặt ở đâu. Chỉ vào khu vực nón, đi qua thì nhìn thấy một cặp nón màu xanh nhạt. Cho nên, anh cũng lãng mạn một chút, mua một cặp nón tình nhân.
Nón nữ được Trang Nhã Khinh đội rất hợp, rất ăn khớp với cái váy lần này cô mặc. Màu xanh dương nhạt vẫn luôn thuộc loại dễ phối quần áo mũ nón nhất.
Đến dưới một cây to, đúng lúc còn một cái ghế dựa, Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt ngồi xuống.
Cố Triệt đưa nước khoáng cho Trang Nhã Khinh. Bình thường anh có thói quen uống nước khoáng, cho nên dĩ nhiên là mua một chai nước khoáng, những loại thức uống cũng không nghĩ tới.
"Sao mua có một chai vậy?" Không phải là mua hai chai sao?
"Một chai đủ rồi." Cố Triệt nhìn Trang Nhã Khinh uống nước.
Trang Nhã Khinh cũng không phải thục nữ, uống nước phải có ống hút. Hoặc là không có ống hút thì uống một ngụm nhỏ rồi một ngụm nhỏ . Như vậy thật là không có cảm giác, khát thì phải uống từng ngụm lớn, như vậy mới đã khát.
Trang Nhã Khinh ngước cổ, rót nước vào miệng. Lúc này rất an tĩnh, Cố Triệt có thể nghe âm thanh Trang Nhã Khinh nuốt xuống.
Không đợi Trang Nhã Khinh vặn nắp chai, Cố Triệt cầm lấy nước, cũng mở miệng uống.
Chỗ Trang Nhã Khinh mới vừa uống qua, Cố Triệt uống vào.
Trang Nhã Khinh nhìn, không biết gì cũng hiểu rõ. Đây chính là hôn môi gián tiếp!
Rầm. . . . . . Trang Nhã Khinh đỏ mặt.
Chức năng của Trang Nhã Khinh thật đúng là kỳ lại, tổng quát mà nói Trang Nhã Khinh chính là có một cấu tạo đặc biệt kỳ lạ.
Ôm hôn cùng Cố Triệt trước mặt nhiều người như vậy mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp, thần thái tự nhiên không đổi sắc, giống như là quần chúng vây xem cũng chỉ là mây trôi, là không khí, không tồn tại. Nhưng không ngờ, một động tác nhỏ xíu của anh lại làm cho cô đỏ mặt.
Quả nhiên không phải người bình thường, cấu tạo cũng không bình thường.
Không ngờ, trời đang nắng to như vậy, qua một hồi thì bên ngoài bắt đầu mưa. Mưa rất lớn. Đập xuống đất văng lên thành những bọt nướt. Rất đẹp. Chỉ là lúc này, hai người cũng không có ý định để thưởng thức cảnh đẹp như vậy.
Bình thường ở trong phim thần tượng thường xuất hiện cảnh như vậy.
Trời đổ mưa, nữ chính không mang dù, hoặc nam chính mang theo dù, cùng nữ chính che chung một cây dù. Hoặc là ném dù rồi cũng nữ chính dầm mưa. Hoặc là nam chính cũng không có mang dù, vì vậy liền cởi áo khoác của mình xuống, che trên đầu hai người chạy như điên, lãng mạn biết bao.
Nhưng nhìn hai người, thứ nhất, hai người đều không có dù. Thứ hai, áo khoác cũng không có. Thời tiết này mà mặc áo khoác ra đường, trừ những tên xã hội đen thì cũng không có mấy người mặc như vậy. Lúc nãy Cố Tử Mặc cũng không mặc áo khoác tây trang, thời tiết nóng quá.
Làm sao đây? Còn có thể làm sao đây?
Nhìn mưa này, nói không chừng một lát còn có sấm chớp đùng đùng. Mặc dù dưới cây đại thụ ít mắc mưa, nhưng cũng khá nguy hiểm.
Làm sao đây? Chạy chứ sao.
Vì vậy, hai người nắm tay, bắt đầu chạy điên cuồng ở trong mưa.
Lúc này, nghĩ lại rất nhếch nhác. Nhưng hai người cũng không có vẻ nhếch nhác, chạy rất tự nhiên ở trong mưa, vô cùng. . . . . . lãng mạn.
Quả nhiên, phim thần tượng đều phải xuất hiện như vậy. Quả thật tương đối có hiệu quả lãng mạn.
Trở lại cửa hàng lúc nãy, hai người tránh mưa ở bên ngoài.
"Sao lúc nãy anh không mua dù che nắng?" Trang Nhã Khinh nhìn cây dù đang trưng bày ở cửa của cửa hàng, hỏi.
Cố Triệt cũng không trả lời vấn đề của Trang Nhã Khinh, chỉ cho cô một ánh mắt.
Trang Nhã Khinh đã hiểu. Một đấng mày râu, bung dù che nắng thì không dễ nhìn chút nào.
Mẹ nó, hóa ra là Cố Triệt chú ý đến hình tượng.
Theo suy luận của người thường mà nói, đã đến cửa hàng rồi thì cái gì cũng có, dù, giày, quần áo, tất cả đều có bán. Cho nên đổi lại một lần nữa, mua một cây dù, sau đó có thể từ từ nhàn nhã thoải mái tản bộ trong mưa.
Nhưng người này không suy nghĩ như người bình thường được, ngẫm nghĩ một chút, Trang Nhã Khinh đề nghị: "Nếu không thì chúng ta vẫn nên chạy về thôi."
"Nghe lời em." Những chuyện này, Cố Triệt một mực nghe theo chỉ thị của vợ, kiên quyết chấp hành.
Trang Nhã Khinh cười rất vui vẻ, vì Cố Triệt dung túng. "Được, đi chơi mưa thôi." Kéo tay Cố Triệt, hai người chạy ở trong mưa lần nữa.
Những người trong của hàng cũng nhìn Trang Nhã Khinh như nhìn người bệnh thần kinh, tiếc rẻ nhìn Cố Triệt.
Họ sợ rằng đầu óc Trang Nhã Khinh có chút vấn đề. Cố Triệt quá tốt rồi.
Vì vậy, tiếc rẻ cho Cố Triệt có một người vợ mà đầu óc có vấn đề. Đồng thời cũng rất ghen tỵ Trang Nhã Khinh, sao có thể có người chồng tốt như vậy.
Tại sao nói là vợ với chồng chứ?
Nói nhảm, ngoại trừ vợ chồng thì còn có thể là quan hệ khác mà? Anh em? Mẹ nó, đó là loạn luân sao? Dù sao cũng là quan hệ đó.
Ánh mắt của dân chúng sáng như tuyết.
Cuối cùng cũng điên khùng đủ rồi, toàn thân cũng đều ướt đẫm. Hai nguời mới về đến nhà riêng của Cố Triệt.
Nếu không phải Cố Triệt kéo Trang Nhã Khinh trở về thì nói không chừng bây giờ cô vẫn còn đang chạy chơi trong mưa. Chỉ là lúc nãy thật sự rất vui vẻ. Cố Triệt chưa từng thử hô to trong mưa, lúc trong công viên không có người. Dĩ nhiên nội dung chính là do Trang Nhã Khinh khiến anh hô rồi. Nhưng có là gì, chính là vợ chồng son, người khác không thể hỏi nhiều, không thể hỏi nhiều.
Ở công viên dưới lầu, Cố Triệt nhìn thấy toàn thân Trang Nhã Khinh ướt đẫm, sau đó chợt thay đổi sắc mặt, nhất định kéo cô đi về. Trên căn bản là cô bị anh vác về.
Trong phòng tắm, Cố Triệt nhìn cơ thể tinh tế, hấp dẫn của Trang Nhã Khinh. Vốn là váy chiffon nên khi ướt sẽ áp sát vào người. Cũng may là không phải quá mỏng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút, nhưng cảm giác mờ ảo là trêu chọc người nhất.
Khó trách người ở trên đường nhìn thấy, nhất là đàn ông, dùng ánh mắt vô cùng khác thường nhìn Trang Nhã Khinh.
Cố Triệt nhìn nơi đẫy đà của Trang Nhã Khinh như ẩn như hiện, cũng sắp giữ không nổi nữa. Hai tay nắm eo nhỏ của cô thật chặt, lòng bàn tay nóng bỏng dán sát vào thân thể lạnh như băng của cô, một lạnh một nóng, kích thích hormone của cô. Nhất là đôi mắt như chim ưng nóng rực của anh khóa thật chặt trên thân thể mềm mại của cô, một giây cũng chưa từng rời đi. Nóng bỏng như vậy càng làm cho lòng Trang Nhã Khinh đốt lên một đốm lửa.
Tay Cố Triệt ma sát trên eo của Trang Nhã Khinh, nhưng chậm chạp không có động tác khác.
Cũng không biết là mồ hôi hay là nước mưa nhỏ xuống từ trán Cố Triệt. Từ trán lăn qua hàng lông mày dày đậmcủa anh, sau đó xẹt qua khóe mắt, chảy xuống mặt của anh, cuối cùng dừng lại dưới cằm của Cố Triệt rồi tạo thành một giọt nước nhỏ đọng lại dưới cằm anh.
Sau đó, giọt thứ hai chảy xuống. Hai giọt nước tụ lại với nhau. Rốt cuộc không kiên trì nổi nữa thì rơi xuống.
Trang Nhã Khinh nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của Cố Triệt thì nhịn không được bật cười.
"Cười cái gì?" Từ trước đến giờ giọng của Cố Triệt chưa từng bị khàn. Chỉ cần người hơi có kinh nghiệm một chút thì đều có thể nghe được tín hiệu truyền ra từ giọng nói của anh. Đó chính là, anh, động tình.
"Thật ra thì anh có thể không cần nhịn." Trang Nhã Khinh nhìn vào mắt của Cố Triệt, nghiêm túc nói. Ánh mắt nóng bỏng cũng truyền lại tin tức cho anh, đó chính là: "Anh có thể làm chuyện anh thích làm."
/132
|