Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam

Chương 91: Tắm uyên ương

/132


Chương 91: Tắm uyên ương

Một cử động tùy ý của Trang Nhã Khinh cũng làm cho những người đàn ông vây xem xung quanh ghen tị thật sâu với Cố Triệt. Một người bạn gái tốt như vậy, tại sao không phải là của mình? Sao ông trời lại không công bằng, quá không công bằng.

Ăn cơm xong, Trang Nhã Khinh để lại mấy trăm đồng rồi cùng Cố Triệt rời đi.

Bây giờ đã là mười giờ tối mười giờ, cũng có thể đi về rồi, nếu không các sư huynh nhất định sẽ suy nghĩ lung tung, mặc dù cô cùng anh không phải là chưa có làm.

Mười giờ, cũng là lúc phần lớn người sống về đêm vừa mới bắt đầu. Không nhưng người trong chợ đêm không giảm mà còn tăng, chỉ có những nam nữ trưởng thành, những học sinh cơ bản đã về hết rồi.

Bình thường trường học cũng có gác cổng , sau mười giờ sẽ đóng cửa. Chỉ là vẫn có thể thấy tốp năm tốp ba học sinh đang kề vai đi dạo trong chợ đêm.

Là như vậy, mỗi trường học chắc chắn sẽ có một vài kiểu học sinh này, đây dù sao cũng là chuyện không thể xóa bỏ được.

Ra khỏi con đường chợ đêm, những con đường rõ ràng an tĩnh hơn rất nhiều, cũng chỉ có mấy người đi đường mà thôi.

Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt đi bộ tới, xe dừng ở bãi đậu xe cách mấy con đường nữa, cho nên còn phải tự đi tới. Dù sao mới ăn đồ ăn, đi một chút để tiêu hóa cũng là chọn lựa không tồi.

Ở một ngã tư khá vắng vẻ, Trang Nhã Khinh nhìn thấy bốn tên đàn ông cặn bã ban nãy lần nữa.

Haizz, bây giờ thì thật không thể trách cô được. Vốn cũng không có nghĩ phaỉ tìm bốn người này, chính bọn hắn đưa tới cửa, làm thế nào đây? Cô không muốn làm gì, người khác cũng không chịu nữa.

Quả nhiên, Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt đi đường của mình, nhưng chính là bốn tên kia không nhường đường, chính là muốn ngăn ở trước mặt của Trang Nhã Khinh và Cố Triệt.

"Rốt cuộc các người muốn làm gì?" Trang Nhã Khinh nhìn xung quanh, sao bây giờ cũng chỉ còn mấy người bọn họ vậy, mấy người ven đường không có một ai sao? Trang Nhã Khinh bắt đầu xuất hiện vẻ mặt hốt hoảng, đèn đường chiếu xuống mặt, bốn tên đàn ông nhìn thấy thì trong lòng càng ngứa ngáy.

Rất nhiều tên đàn ông đều chính là biến thái, bốn tên này cũng thế. Bọn họ chỉ thích nhìn thấy người khác hoảng sợ, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

"Cô gái, thế nào? Bây giờ biết sợ rồi sao?" Tên đàn ông cặn bã thứ nhất nói.

"Cuối cùng các người muốn làm gì? Ban ngày ban mặt. . . . . ."

"Ha ha, ban ngày ban mặt? Nhìn một chút đi, bây giờ có thể gọi là ban ngày ban mặt sao?" Ặc. . . . . . Bây giờ chính buổi khuya , nếu không phải là đèn bên đường sáng rỡ thì chắc chắn là đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón.

"Cô gái, nếu như em tự giác ở lại cùng bọn anh thì sẽ tạm tha cho bạn trai tiểu bạch kiểm này đi." Cố Triệt thật sự không trắng, Cố Triệt thật sự là có làn da màu cổ đồng vô cùng gợi cảm.

"Đừng mơ."

"Có phải đừng mơ tưởng hay không thì thử một chút rồi biết." Nói xong liền nhào tới Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh tránh người ra bên cạnh, tên cặn bã đó thiếu chút nữa đã té chỏng vó, chỉ là chưa té xuống thôi.

"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vẫn nên ngoan ngoãn phục vụ mấy đại gia ta, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách khí." Thiếu chút nữa ngã xuống, vẫn còn ba anh em đang ở trước mặt, thật đúng là quá mất mặt. Cho nên giọng nói cũng không như lúc bắt đầu mà trở nên rất cứng rắn.

"Ồ, vậy cũng được, muốn nhìn một chút xem ai không khách khí hơn." Trang Nhã Khinh nói, tuyệt đối không sợ hãi người khác uy hiếp.

Tên cặn bã thứ nhất bốc lửa, vọt lên, chuẩn bị tát Trang Nhã Khinh hai bạt tai, đập chết uy phong của cô, áp chế nhuệ khí của cô.

Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]

Nhưng bàn tay còn chưa hạ xuống, ở giữa không trung đã bị chặn lại rồi.

Cố Triệt vốn là thấy bốn tên cặn bã chuẩn bị tiến lên, đặc biệt là đối với tên thứ tư, anh không có quên là anh nói muốn móc tròng mắt hắn ra. Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng đối với loại người này, Cố Triệt cũng chẳng có bao nhiêu đồng cảm.

Chỉ là Trang Nhã Khinh còn muốn chơi nữa nên không để Cố Triệt ra tay, anh không thể làm gì khác hơn là nghe bà xã, ở bên cạnh chịu đựng kích động muốn động thủ.

Tiểu bạch kiểm? Được, nhịn. Dù sao cũng không phải tiểu, người khác rõ ràng, Nhã Nhã cũng rõ ràng. Nhưng muốn đánh Nhã Nhã? Vậy thì không được. Ở trước mặt anh đánh người phụ nữ của anh, vậy anh tính là gì?

Vì vậy nên ra tay cản bạt tai chuẩn bị đánh xuống. Một cái tay khác không chút do dự duỗi ra, dùng sức vỗ vào tên cặn bã một bạt tai.

Ba tên khác nhìn thấy thì có chút ngây người. Tốc độ ra tay, quả thật, quả thật không dám tưởng tượng. Tiếp tục như vậy thì một phút có thể đánh bao nhiêu cái? Bốn trăm cái được không? Thật ra thì, giật mình nhất là bọn họ vốn cho rằng gì cũng không được, cũng chỉ có bộ dạng đẹp trai một chút cao một chút, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tên đàn ông núp ở phía sau phụ nữ, cũng không có uy hiếp gì. Không ngờ, vừa ra tay chính là như vậy.

Rốt cuộc ba người giật mình xong rồi mới nghĩ đến an hem của bọn hắn còn bị nắm bẹp không có sức đánh trả. 

Bị tát vào mặt. Cũng đều vọt lên.

Chưa đến gần thì Trang Nhã Khinh đã duỗi chân đã tên số ra ngoài.

"Mẹ nó, mọi người cùng nhau tiến lên." Bây giờ biết cú đá cứng như cờ lê, đám đàn ông cặn bã rối rít bắt đầu tập trung tinh lực. Bây giờ muốn chạy là không thể nào, chạy thì sau này vẫn còn mặt mũi nào ở trên con đường này?

Bốn người cùng tiến lên, trong chốc lát, toàn bộ đã bị đánh gục xuống. Trang Nhã Khinh giải quyết hai, Cố Triệt giải quyết hai.

"Bà cô, ông dượng, tha chúng tôi đi. Chúng tôi có mắt như mù, cũng không cần chấp nhất chúng tôi nữai." Giỏi nói chuyện nhất là tên thứ hai, nằm trên mặt đất, giữ máu mũi, run run rẩy rẩy cầu xin tha thứ.

Trang Nhã Khinh đè mạnh lên lưng tên thứ hai, Cố Triệt đứng ở bên cạnh, vẫn nhìn chằm chằm vào tên thứ tư.

"Nói, sau này các người còn dám ăn ngang nói ngược như vậy hay không?"

"Không, không dám."

"Các người còn tùy tiện chiếm chỗ ngồi của người khác, ăn cơm chùa thu phí bảo hộ hay không?"

"Sẽ không, nhất định sẽ không."

"Các người còn có nhìn thấy cô gái xinh đẹp liền muốn cường bạo người khác hay không?"

"Không dám, không dám." Nếu lại hặp gỡ bà tám hung dữ như vậy thì làm thế nào? Mẹ nó, chờ đại ca Cường trở lại thì nhất định phải tìm các người báo mối thù tối nay.

"Các người nghĩ đại ca Mễ Cường của các người sẽ báo thù đúng không?" Trang Nhã Khinh vỗ nhẹ đầu tên thứ ba ở bên cạnh, giọng khinh miệt nói. Dường như rất coi thường Mễ Cường. Chỉ là cũng đúng là khinh thường.

"Không có. . . . . . Không có." Mẹ nó, sao người phụ nữ làm sao biết trong lòng mình nghĩ thế nào?

"Đương nhiên biết mày đang nghĩ cái gì, đừng nghĩ Mễ Cường nữa, hắn ra không được đâu."

"Không thể nào, anh Cường chỉ bị kêu án mấy tháng mà thôi."

"Thật sao? Nhưng dù là ra thì hắn cũng mất tất cả. Mễ Cường sao? Vậy là ai? Sau này con đường này do Mặc Sâm quản." Trang Nhã Khinh nói. Xem đi, Mặc Sâm, em thật tốt, còn giúp anh chiếm địa bàn đấy.

"Mặc Sâm? Cô là người của Mặc Sâm?" Danh tiếng của Mặc Sâm thì bọn họ đã nghe nói qua, trước kia vốn muốn gia nhập vào làm đàn em của Mặc Sâm, nhưng Mặc Sâm không nhận bốn người bọn họ, cho nên không thể làm gì khác hơn là lùi lại mà cầu xin gia nhập làm thuộc hạ của Mễ Cường. "Dĩ nhiên không phải, tôi chẳng phải người của ai hết."

Rất nhanh thì Mặc Sâm cũng đến, thấy bốn người trên đất, còn có Trang Nhã Khinh đang ngồi trên lưng, tay còn vỗ đầu người bên cạnh, buồn cười. "Nhã Nhã, em đang làm gì? Gọi anh tới nhìn em ức hiếp người khác thế nào à? Chuyện tốt như vậy mà có thể nghĩ đến anh à, Nhã Nhã, em thật đúng là bạn tâm giao đó."

"Dĩ nhiên, tôi giúp anh đoạt địa bàn."

"Chỉ là em muốn để anh tới dọn dẹp thôi. Chuyện đó có cần em động thủ sao, ha ha. . . . . ."

"Ừ, giao cho các anh quản." Trang Nhã Khinh đứng lên, còn vỗ tay một cái, còn phủi phủi người, giống như là trên người bẩn thỉu vậy.

Đàn em của Mặc Sâm mang tới nhanh chóng trói bốn người lại.

"À, đúng rồi, quên giới thiệu. Đây là Mặc Sâm, đây là vị hôn phu của em, Cố Triệt."

Người được giới thiệu quả thực không tốt lắm.

"Nhã Nhã, em có vị hôn phu khi nào?" Mặc Sâm có chút không tin. Chưa được nửa tháng không gặp, sao Nhã Nhã lại có một vị hôn phu rồi?

"Mười năm trước, hoặc là từ lúc ra đời thì có rồi." Trang Nhã Khinh nói.

"Nhã Nhã, em thích anh ta sao?" Mặc Sâm nói, giọng nói có chút không xác định.

"Dĩ nhiên."

"Nhã Nhã, không phải em thích tôi sao?" Mặc Sâm suy nghĩ một chút, vẫn hỏi. Mẹ nó, tại sao mình trở nên nhăn nhó. Hoặc là sớm trực tiếp nói cho cô biết là thích cô, muốn kết hôn với cô một chút, hoặc là bây giờ trực tiếp buông tha, nhưng, con bà nó, mình đang làm chuyện khốn kiếp gì.

"Thích, chỉ là, là sự yêu thích giữa những người bạn. Mặc Sâm, tôi hi vọng chúng ta vĩnh viễn cũng là bạn."

"Được, nhận em làm anh em." Mặc Sâm lớn tiếng nói. Cũng coi như anh kiên định quyết tâm một chút.

Chuyện đã giải quyết, bốn tên đàn ông cặn bã kia Trang Nhã Khinh không muốn nhìn: "Triệt chúng ta đi được chưa, đôi mắt đó vẫn nên giữ lại cho hắn đi, đừng làm bẩn tay của anh." Thật ra cô không muốn Cố Triệt trở nên như vậy, cô vẫn thích Cố Triệt hiền lành đáng yêu một chút.

"Được." Cố Triệt trả lời.

Sau khi tạm biệt Mặc Sâm, Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt liền lái xe đi về. Đến nhà, ừ, chính là biệt thự của Hạ Tĩnh Thiên, Trang Nhã Khinh mời Cố Triệt cùng đi vào. "Triệt, lên đây đi."

". . . . . ."

Sau khi đi vào, sắc mặt của Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần cũng không quá tốt, Trang Nhã Khinh
không biết làm cách nào: "Nhị sư huynh, tiểu sư huynh, các anh cũng không thể như vậy đối với Triệt được. Bây giờ Triệt là vị hôn phu của em, tương lai cũng sẽ là chồng của em, các anh vẫn kẹp em ở giữa như vậy thì làm thế nào? Nói thế nào thì các anh thương em cưng chiều em như vậy thì cũng vì em suy tính một chút có phải hay không? Các anh cam lòng để cho em ở tình thế khó xử chính giữa sao? Em hi vọng hai bên mọi người có thể chung sống thật tốt." Trang Nhã Khinh thoải mái nói. Nói xong thì tốt.

"Tối nay anh ở chỗ này đi." Hạ Tĩnh Thiên nói.

"Anh có thể ngủ phòng của tôi, đêm nay tôi ngủ cùng Nhị sư huynh." Phá Trần cũng nói.

Nghe lời của hai người, Trang Nhã Khinh biết họ nghe lọt tai lời cô nói. Chỉ là, sự sắp xếp này cũng không thích hợp. "Không cần, Triệt ngủ phòng của em."

"Làm sao có thể!" Cuối cùng Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần nhịn không được, từ trên ghế salon nhảy dựng lên.

"Sao không thể?"

"Các người còn chưa kết hôn." Hạ Tĩnh Thiên nói. Chưa kết hôn thì nên tách ra ngủ.

"Đúng, không danh không phận, sao có thể để anh ta chiếm hết tiện nghi chứ?" Phá Trần nói tiếp.

Tình cảm của giữa hai người Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần càng ngày càng tăng theo sự xuất hiện của Cố Triệt.

"Cũng không phải là chưa từng ngủ chung, chỉ là chuyện sớm hay muộn." Trang Nhã Khinh lẩm bẩm nói. Sau đó kéo Cố Triệt đi lên trên. Anh bị cô kéo, suy nghĩ một chút, buông tay Trang Nhã Khinh. Đáng lẽ đã lên lầu, nhưng Cố Triệt còn đi xuống.

Cố Triệt đi tới trước mặt Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần, nhìn hai người, kiên định cam kết: "Nhị sư huynh, tiểu sư huynh, các anh yên tâm, Cố Triệt tôi nhất định sẽ dốc hết tất cả đối tốt với Nhã Nhã, tuyệt đối sẽ không phụ lòng cô ấy."

Trang Nhã Khinh ngốc nghếch cho là Cố Triệt do dự muốn đi, không ngờ là nói lời như vậy, trong lòng bỗng chốc trở nên ngây ngất. Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần thấy Cố Triệt kiên định như vậy, gật đầu một cái. "Nếu đối với Nhã Nhã không tốt, chúng tôi sẽ giết anh đấy."

"Tôi sẽ không cho các anh cơ hội ra tay với tôi." Cố Triệt nói xong thì đi tới Trang Nhã Khinh.

Đây là lần thứ hai Cố Triệt vào phòng Trang Nhã Khinh. Lần đầu tiên cũng chưa nhìn kỹ phòng của cô, đi vào thấy cô cứ nhìn hoàng nhìn trong tủ bảo hiểm. Lần này, thừa dịp cô vẫn còn đang tắm, anh dò xét cẩn thận phòng của cô.

Phòng Trang Nhã Khinh cùng tính tình của Trang Nhã Khinh có chút không đồng nhất.

Không ngờ Trang Nhã Khinh mạnh mẽ, cương quyết như vậy mà phần lớn trong phòng đều là dụng cụ màu hồng, giường màu hồng, tủ màu hồng, giá sách màu hồng. . . Bên cạnh còn trang trí rất nhiều ren. Xem ra rất giống phòng của công chúa ở. Xa hoa, xinh xắn, cũng rất hồng.

Nghe được tiếng nước chảy ào áo, Cố Triệt thấy không ổn.

Phòng của Trang Nhã Khinh có một phòng tắm. Mặc dù cửa phòng tắm cũng không phải trong suốt, nhưng cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy.

Mông lung mới lamg cho người ta suy nghĩ xa xôi. Cố Triệt tùy ý cầm lấy một quyển sách trên giá sách của Trang Nhã Khinh, chuẩn bị đọc sách, xoa dịu thần kinh một chút. Nhưng tùy tiện lật hai trang, thất thần đến một chữ cũng không nhìn thấy.

Nhìn chằm chằm thân thể uyển chuyển của Trang Nhã Khinh trên khung cửa, lúc tắm còn có những động tác mê người, Cố Triệt đi tới, mở cửa phòng tắm. Cô cũng không khóa trái bên trong, dễ dàng để anh đi vào.

Thấy Cố Triệt đi vào, Trang Nhã Khinh cũng không có thét chói tai, cũng không có vội vàng che chở những bộ phận quan trọng của mình. Nên nhìn sớm đã bị Cố Triệt nhìn rồi, nên làm cũng đã làm, còn phải làm bộ hoảng hốt sao?

Trang Nhã Khinh cực kỳ phóng khoáng cứ thế mà tắm, đứng quay lưng về Cố Triệt, giống như không nhìn thấy anh đi vào, nhưng là nếu như không phải Trang Nhã Khinh nói thêm một câu thế này. "Em còn tưởng rằng anh thật sự có thể nhịn được không vào đấy." Trang Nhã Khinh lộ ra một nụ cười gian kế như ý.

Đúng, Trang Nhã Khinh cố ý.

Bình thường Trang Nhã Khinh cũng không tắm vòi sen, cô tắm thì vô cùng thích được nhàn nhã tự tại nằm ngâm ở trong bồn tắm. Có lúc ngâm mình ở đó, nhắm mắt lại, nghe những bản nhạc nhẹ nhàng. Có lúc cũng sẽ mang một quyển sách đi vào vừa tắm vừa đọc, như vậy là cực kỳ hưởng thụ, vô cùng vừa lòng.

Chỉ có khi tình huống khá vội vã, cần cô nhanh chóng tắm thì Trang Nhã Khinh mới có thể lựa chọn tắm vòi sen.

Hôm nay, Trang Nhã Khinh đặc biệt bỏ qua bồn tắm, lựa chọn tắm vòi sen.

Bởi vì, tắm vòi sen sẽ có tiếng nước chảy. Phụ nữ tắm phát ra tiếng nước chảy là dễ dàng làm cho tinh thần của người đàn ông không tập trung nhất, khống chế không được.

Thứ hai, vòi sen ở phía ngoài, gần sát cửa một chút. Trang Nhã Khinh hoàn toàn khẳng định Cố Triệt có thể nhìn thấy bóng dáng của cô.

Thứ ba, lúc tắm, khi kì cọ cơ thể, dùng áp lực tự nhận mình là một người phụ nữ vô cùng gợi cảm, tuyệt đối có thể làm cho tim đàn ông đập rộn lên, nhịn không nổi.

Tập hợp ba điểm này, Trang Nhã Khinh lựa chọn tắm vòi sen.

Cô không phải sắc nữ, nhưng mà đối với Cố Triệt, Trang Nhã Khinh không biết vì sao luôn không nhịn được nghĩ đến phương diện kia.

Đã tắm một hồi, Cố Triệt còn chưa đi vào, Trang Nhã Khinh thiếu chút nữa nhụt chí. Cũng chuẩn bị đi ra ngoài. Bên trong không thành, bên ngoài vẫn không được sao? Đang chuẩn bị đóng nước, Cố Triệt cũng không phụ kỳ vọng đi vào.

"Nhã Nhã, em biết em đang nói gì không?"

"Đương nhiên em biết."

*Lời tác giả: Cũng đã nhiều ngày chưa cùng Cố Triệt làm. Trang Nhã Khinh vô cùng muốn và tin tưởng, Cô Triệt cũng nghĩ giống như cô.

Cố Triệt không để ý anh còn đang ăn mặc chỉnh tề, còn chưa cởi quần áo đã đi qua ôm lấy Trang Nhã Khinh hôn điên cuồng. Ở dưới vòi sen, cơ thể anh ướt đẫm rất nhanh. Nhưng không còn kịp trông nom nhiều như vậy nữa. Trời mới biết, anh nhớ nhung mùi vị tuyệt đẹp của cô cỡ nào.  Trong nước, hai người say sưa hôn.

Rất nhanh, Cố Triệt đã cởi hết tất cả quần áo trên người mình. Trang Nhã Khinh nhìn Cố Triệt, hôn lên vòm ngực tráng kiện của anh, vừa mơ hồ nói: "Triệt, trời sinh anh chính là màu da này sao?" Cô không thể nào tin được anh phơi mà ra. Mặc dù có phơi, có thể phơi ra màu sắc này nhưng cũng không thể  không mặc gì chạy đi  phơi nắng chứ? Bởi vì từ trên xuống dưới trên cơ thể Cố Triệt đều màu da này, cũng không có sai lệch màu một chút nào.

"Hỏi cái này để làm gì?" Cố Triệt nói.

"Em thích màu này."

"Ha ha. . . . . ."

Khác hoàn toàn với Cố Triệt, da Trang Nhã Khinh đặc biệt trắng, có thể nói là da trắng hơn tuyết. Cộng thêm Trang Nhã Khinh còn cố ý chăm sóc da của mình, mặc kệ bộ phận nào, cho nên toàn thân Trang Nhã Khinh đều có một màu giống nhau, không có sai lệch màu.

Trang Nhã Khinh trắng như sữa bò, Cố Triệt lại màu cổ đồng, quấn quít lại với nhau, nhìn như không hài hòa, lại hài hòa như vậy.

Vòi nước vẫn đang chảy, Cố Triệt ôm Trang Nhã Khinh muốn một lần. Sau đó, Cố Triệt lại ôm Trang Nhã Khinh vào trong bồn tắm. Xả đầy nước, anh đặt cô vào, anh cũng đi vào.

"Triệt." 

"Nhã Nhã, thích anh như vậy sao?" Cố Triệt xoa sữa tắm trên tay, giúp Trang Nhã Khinh tắm.

"Thích." Dè dặt cái gì? Trong từ điển của Trang Nhã Khinh cũng chưa có hai chữ ‘dè dặt’ này.

"Ha ha."

"Thích anh như vầy không?" Cố Triệt hỏi.

"Thích." Âm thanh Trang Nhã Khinh có chút thay đổi.

"Như này thì sao?"

"Triệt, đừng giày vò em"

"Hả? Giày vò em cái gì?"

"Không cần câu mồi em nữa. . . . . ."

"Câu mồi em? Em muốn gì? Em phải nói anh mới biết."

"Em. . . . . . Triệt, sao anh trở nên hư hỏng như vậy?"

"Học theo em, không phải em thích sao?" Cố Triệt gợi lên nụ cười thu hút tâm hồn người khác nhìn Trang Nhã Khinh, cô không khỏi đắm chìm trong đó, không muốn ra.

"Thích. . . . . . Nhưng em không chịu nổi, cho em."

"Cho em gì?" Cố Triệt chính là không để cho Trang Nhã Khinh đạt được, vẫn trêu chọc.

"Anh biết mà, Triệt. . . . . ."

"Lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như vậy." Cố Triệt nói xong thì thỏa mãn yêu cầu của Trang Nhã Khinh.

Đêm đó, khuya lắm rồi hai người mới ngủ.


/132

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status