Chương 95: Hôn lễ hoàng kim (kết cục) (cuối)
Trang Nhã Khinh ngồi máy bay đến nước R sớm một chút, để lại cho Cố Triệt một tờ giấy.
"Triệt, em đến nước R trước, anh không cần lo lắng cho em, em nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho mình. Em sẽ ở bên này để mở đường cho anh nhé." Cố Triệt tỉnh lại, thấy được tờ giấy.
Tối hôm qua, anh cũng không có một chút phòng bị đã uống canh Nhã Nhã nấu cho anh, không ngờ, Nhã Nhã bỏ thuốc vào trong. Cho nên mới để Nhã Nhã đi, anh ngủ thẳng tới lúc này.
Vốn là định chuẩn bị một tuần, nhưng bây giờ, một giây anh cũng đợi không được. Nhã Nhã còn đang ở bên kia, lo lắng Nhã Nhã sẽ xảy ra chuyện, cho nên anh nhất định phải qua đó sớm một chút mới được.
Cố Triệt đến quân khu, sắp xếp xong xuôi tất cả, nghĩ xong chiến lược và cách đối phó, ngày hôm sau liền mang theo quân đội của mình, hải - lục – không, ba thứ quân, đồng loạt đi đến nước R.
Cố Triệt không tìm được Trang Nhã Khinh, chiến tranh đã bắt đầu, anh lại không thể rời bỏ nơi này, cho nên không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng chờ đợi tin tức của cô.
Ở tiền tuyến, cả ngày lửa đạn, Cố Triệt chỉ huy ở phía sau, vừa bấm số điện thoại của Trang Nhã Khinh, vẫn tắt máy.
"Mẹ nó, Nhã Nhã, rốt cuộc em chạy đi đâu? Chẳng lẽ em cũng không biết anh sẽ lo lắng sao?" Chiến tranh đã kéo dài một tháng, hai bên vẫn không ngừng đánh nhau. Trong mưa bom lửa đạn, Cố Triệt đứng vững vàng ở hậu phương phòng thủ mạnh mẽ của quân đội nước Z, chỉ huy, bố trí. Cũng lo lắng.
Đất nước sau lưng, khí thế khoáng đạt sau lưng, cất giấu một trái tim lo lắng.
"Nếu Nhã Nhã có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người, tôi nhất định phải san bằng nước của các người, nước các người sẽ bị san thành bình địa!" Cố Triệt cầm ống nhòm, cắn răng, hung hăng nói.
"Nhã Nhã, em thật đúng là có bản lĩnh mà. Sau khi trở về, xem anh trừng phạt em như thế nào." Cố Triệt nghĩ.
"Chiến tranh, lúc nào thì mới có thể kết thúc đây?" Cố Triệt còn đang nghĩ.
Thời gian lại trôi qua, chiến tranh, toàn bộ đánh ba tháng. Cố Triệt cử người đi ra ngoài, hoặc là nếu không có tìm được, hoặc là giống vậy thì không cần phải trở lại, ngay cả một chút tin tức cũng không có.
Tiêu Dật Phàm cầm lấy một bình giữ nhiệt đưa cho Cố Triệt: "Uống nước đi." Tiêu Dật Phàm nói.
". . ." Cố Triệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Dật Phàm, trong ánh mắt lạnh lẽo khiến Tiêu Dật Phàm ngẩn ra.
Cười khổ. . . . . .
"Triệt, không nên lo lắng, Nhã Nhã chắc không có chuyện gì đi." Vốn là anh cho rằng chuyện sẽ không nghiêm trọng như vậy. Nhưng bây giờ đã ba tháng, cả ba tháng đều không thấy Trang Nhã Khinh.
Nhã Nhã, rốt cuộc em đi đâu? Em không về nữa thì anh lo lắng anh sẽ chết trong ánh mắt của Triệt mất.
Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]
Tiêu Dật Phàm tuyệt đối tin tưởng, nếu như Trang Nhã Khinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Cố Triệt tuyệt đối sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa anh em với anh luốn.
Phải biết tình hình của Trang Nhã Khinh, sao đến được nước R, đối với Cố Triệt mà nói còn không thể đơn giản hơn nữa. Dĩ nhiên Cố Triệt biết là Tiêu Dật Phàm giúp một tay. Không trực tiếp đấm một quả đấm thì đã coi như anh có thể nhịn rồi.
"Báo cáo quân trưởng."
"Nói."
"Trong đền thờ nước R, chúng tôi phát hiện nhân vật khả nghi. Nhưng người đó hành động vô cùng mạnh mẹ, chúng tôi vừa nhìn thấy thì người đó đã biến mất."
"Cô ấy có hình dáng gì?" Rất có thể chính là Nhã Nhã.
"Không thấy rõ, nhưng đối phương mặc trang phục màu đen bó sát người, bởi vì bó sát người nên chúng tôi nhìn thấy bụng của cô ấy hơi lớn."
"Tôi biết rồi, anh đi xuống đi." Vậy nhất định chính là Nhã Nhã rồi.
Sao Nhã Nhã chạy đến đền thờ quan trọng nhất nước R nước? Lúc nào thì mới cho lòng anh bớt lo một chút.
"Anh không thể rời đi được, nơi này cần anh chỉ huy, tôi sang đó tìm Nhã Nhã nhé." Tiêu Dật Phàm nói.
Anh muốn lấy công chuộc tội một chút, nếu không anh sẽ bị Triệt giết chết mất.
Haizz, cũng do anh hết, sao lại đồng ý yêu cầu của Nhã Nhã đưỡ.
"Mang Nhã Nhã không bị thương chút nào về."
"Dạ, quân trưởng." Tiêu Dật Phàm chào một cái, lặng lẽ rời khỏi căn cứ tác chiến.
Đây là địa điểm hai nước không hẹn mà cùng lựa chọn. Là một khu núi tương đối vắng vẻ, địa thế nơi này rộng lớn, người khá thưa thớt, cũng là một địa phương tác chiến tốt. Ít nhất có thể giảm bớt tổn thương đến nhân dân vô tội.
"Sao anh lại tới đây?" Lần này Tiêu Dật Phàm không phải tìm được Trang Nhã Khinh ở đền thờ mà là trong viện bảo tàng quan trọng nhất nước R.
Tiêu Dật Phàm đi vào đã nhìn thấy Trang Nhã Khinh vác một cái túi lớn, bỏ một vài thứ nhỏ nhỏ trong viện bảo tàng vào túi.
Tay kia đã xách chưa hơn phân nửa.
"Em đang làm gì vậy?"
"Không thấy sao? Em đang lấy đồ."
Tiêu Dật Phàm kéo khóe miệng của anh ra, cho là Nhã Nhã muốn mua vé máy bay tới nước R là để trợ giúp Triệt đánh giặc, không ngờ là đang trộm đồ?
"Em lấy đồ người ta làm gì?" Giọng của Tiêu Dật Phàm rất nhỏ. Bọn họ len lén vào, bên ngoài còn có rất đông bảo vệ, một khi âm thanh quá lớn thì cũng sẽ bị phát hiện.
"Không cần quá lo lắng, bọn họ đã bị em khống chế. Đừng nhìn bọn họ vẫn còn đang tuần tra, toàn bộ đều bị em thôi miên, sẽ không tới quản đâu. Còn nữa, toàn bộ những cơ quan kia cũng bị em phá rồi, nếu không thì anh cho rằng anh có thể dễ dàng đi vào?" Trang Nhã Khinh vừa nói vừa cầm vật phẩm trân quý trong viện bảo tàng người khác.
"Thật không nghĩ tới là em còn có bản lĩnh này."
"Anh nghĩ không tới còn nhiều. Đã đến như vậy rồi thì giúp em cất giấu đi." Trang Nhã Khinh đưa một túi khác cho Tiêu Dật Phàm.
Tiêu Dật Phàm nhận lấy, tiếp giật giật khóe miệng của mình.
Hết cách rồi, Tiêu Dật Phàm vẫn lấy giúp một tay.
Lúc đang định cầm một thứ thoạt nhìn rất đáng giá thì Trang Nhã Khinh nói: "Không cần thứ đó."
"Tại sao?" Thoạt nhìn rất đáng tiền mà, hơn nữa rất khéo léo.
"Đó là của nước R, em lấy những đồ họ lấy của quốc gia chúng ta."
"Lấy thì cũng lấy. Không lấy là uổng phí." Tiêu Dật Phàm nói. Anh không rõ những gì là của nước R, những gì là của nước mình cho nên mới nói như vậy.
Nhưng Tiêu Dật Phàm nói vậy nên đã nhắc nhở Trang Nhã Khinh. "Đúng vậy, dù sao cũng lấy rồi, hơn nữa đến lúc đó những thứ đồ này cũng sẽ không còn tồn tại, không lấy là uổng phí." Trang Nhã Khinh vòng trở lại, lấy thứ mình thích, nhìn đáng tiền, hơn nữa đồ dễ dàng lấy đi, toàn bộ đều cất vào túi của mình.
"Chúng ta đi thôi." Hai túi cũng đã đầy, Trang Nhã Khinh mới hài lòng nói.
Sau đó, Trang Nhã Khinh chui vào một cái đường hầm nho nhỏ.
"Sao em biết nơi này có một đường hầm tối vậy?" Tiêu Dật Phàm không hiểu. Đây chính là căn cứ quan trọng của người khác.
"Ha ha." Trang Nhã Khinh không giải thích gì.
Thật ra thì cô có thể thuận lợi như vậy chính là bởi vì lần trước lão già đưa lễ vật cho Triệt.
Cô có thể gặp qua là không quên được, cho nên toàn bộ nội dung bên trong đều nhớ. Cụ thể tại sao phía trên đó không chỉ có phân bố địa khu nước R, có vị trí căn cứ trọng điểm nước R, còn có mật đạo trong viện bảo tàng, trong đền thờ nước R. . . cô không rõ lắm.
Chính là do cô nhớ mà thôi. . . . . .
Thuận lợi đi ra ngoài, Trang Nhã Khinh đưa Tiêu Dật Phàm tới chỗ cô ở.
Là một nhà dân bỏ.
Xem ra tương đối đơn sơ.
"Sao em ở nơi thế này?"
"Em lấy những thứ đồ này thì có thể ở khách sạn lớn không? Em có thể đi mua biệt thự không? Những quản giáo kia rất nghiêm khắc. Lúc trước nơi này chính là người của nước chúng ta, chỉ là đã bị giam giữ, cho nên em liền vào ở. Nơi ở lớn, đơn sơ, vắng vẻ. Còn biết nơi này có thứ đáng giá như vậy. Ai có thể nghĩ đến người đi trộm những thứ đó của bọn họ sẽ ở một chỗ như vậy. Huống chi đơn sơ một chút nhưng vẫn rất sạch sẽ. Hơn nữa đây là nơi ở của người nước Z chúng ta, bên trong đều là phong cách của nước chúng ta, em ở rất thoải mái." Trang Nhã Khinh giải thích rồi đưa Tiêu Dật Phàm đi tới căn phòng dưới đất.
Tiêu Dật Phàm đi vào liền phát hiện trong tầng hầm ngầm đầy bảo vật.
"Em trộm nhiều như vậy sao?" Tiêu Dật Phàm kinh ngạc.
"Đây không phải là trộm, đây là lấy. Em tới đây lâu như vậy mà mới lấy ít thế này, em còn cảm thấy chưa đủ đấy."
"Ặc. . . . . . Sao em tắt di động? Triệt vẫn rất lo lắng cho em, vẫn luôn tìm em."
"Em biết, em thấy anh ấy cử người tới. Chỉ là bây giờ còn chưa đến lúc bọn em gặp nhau. Lập tức, rất nhanh thôi, tất cả cũng sẽ kết thúc." Trang Nhã Khinh chợt cười, là một nụ cười tươi mà từ trước đến nay Tiêu Dật Phàm chưa từng nhìn thấy.
"Em cũng không thể vẫn mãi không liên lạc với bọn anh."
"Em sẽ trở về nói xin lỗi. Nhưng bây giơ em thật sự không thể trở về." Trở về rồi thì Triệt cũng sẽ không để cho cô ra ngoài nữa. Chuyện của cô còn chưa có làm xong.
"Em. . . . . ."
"Anh trở về giúp em mang tin về đi, nói anh tìm được em rồi, em rất an toàn, cụ cưng cũng rất an toàn." Cô ra ngoài đã mang đủ những vật phẩm cần thiết rồi.
Thuốc, mọi lại thuốc đều có.
Thuốc giữ thai thì dĩ nhiên là không thiếu được.
Hiện tại cục cưng còn an nhiên nằm ở trong bụng của cô, thật sự rất biết điều, rất nghe lời. Biết mẹ có chuyện làm, tình hình nôn nghén đều rất ít, cũng không hành hạ mẹ.
"Không được, anh gặp được em thì phải dẫn em trở về, trừ phi em muốn anh bị Triệt bắn một phát chết luôn, em muốn làm gì, anh giúp em, sẽ thuận tiện rất nhiều."
"Em đã có người giúp đỡ." Trang Nhã Khinh nói.
"Chỉ là thêm một người cũng không nhiều lắm đâu." Phá Thương đi ra, tiếp theo là Thanh Phong, Lưu Vân, Phá Trần, Hạ Tĩnh Thiên, còn có bọn tiểu đệ mà Trang Nhã Khinh thu nhận.
Thì ra là nhiều người như vậy. Vậy thì an toàn rồi. Sao mà anh lại lo lắng như vậy.
Lúc đầu quả thức là chỉ có một mình Trang Nhã Khinh, sau đó tất cả bọn họ đều lục tục tới đây. Trang Nhã Khinh thu nhận tiểu đệ, đương nhiên là được cô kêu tới.
Bên trong cũng không có Trọng Chấn, bởi vì cô đã sắp xếp anh ta giả bộ tên ăn xin để đối phó người của Vân Đường. Chỉ là cũng đã mấy tháng, còn chưa có tin tức. Trang Nhã Khinh lo lắng anh ta đã xảy ra chuyện, nhưng vẫn không liên lạc được.
Lúc này có người gõ cửa, là ám hiệu Trang Nhã Khinh nghĩ ra.
"Tôi đã về." Trọng Chấn đi vào, nói.
"Thành công chứ?"
"Đúng vậy."
"Vậy hàng tôi muốn đâu?"
"Ở phía sau."
Trang Nhã Khinh cùng mọi người đi ra ngoài cửa đã nhìn thấy một chuỗi xe tải dài lái tới.
Cũng may bên cạnh có một nhà xưởng, hơn nữa bởi vì chiến tranh, hoặc chính là đầu quân đánh giặc, hoặc là ẩn nấp tại nhà, tránh né khói lửa chiến tra nh, cho nên cũng không có ai phát hiện hàng xe kỳ lạ này, cũng không có ai hoài nghi xe tải là không thích hợp. Xe dừng ở nhà xưởng bỏ hoang cách trước mặt không xa.
Trang Nhã Khinh đi qua, mở tấm vải bố đắp phía sau xe tải, bên trong có một cái rương gì đó.
Người Trọng Chấn mang tới giúp đỡ dọn hết mấy cái rương vào nhà xưởng. Rất nhiều, xấp xỉ hơn ba trăm rương.
Sau khi mang vào xong, những người đó cũng đều rời đi.
"Nhã Nhã, đây là gì?"
"Chiến tranh, anh cảm thấy đây là gì?" Trang Nhã Khinh cười. Đưa ra tay mảnh khảnh mở cái rương ra.
Bên trong, không phải là thứ áp lực gì, toàn bộ đều là thuốc nổ.
"Hàng đến, chúng ta cũng có thể hành động."
Tiêu Dật Phàm nghe xong kế hoạch của Trang Nhã Khinh, hơi không đồng ý.
"Giao chiến thì giao chiến, tại sao phải làm những thứ này?" Tiêu Dật Phàm nói.
"Em biết ngay mà, anh không đồng ý, khẳng định Triệt cũng không đồng ý. Nhưng đây không liên quan tới các anh, đây là ý tưởng của em, cũng không liên quan đến chiến tranh. Chính là em phải làm như vậy." Trang Nhã Khinh vuốt vuốt thuốc nổ trong tay.
Ngửi, chất lượng thuốc nổ thật sự không tệ.
"Thật là hết cách với em, thật ra thì anh cũng cảm thấy như vậy rất kích thích." Tiêu Dật Phàm chính là vì sau này giảng hòa được nên thật sự làm như vậy. Sợ rằng không phải dễ dàng hòa bình như vậy. Nhưng Trang Nhã Khinh cũng không suy nghĩ đến những điều này. Giảng hòa sao? Nước R của anh dẫn tới chiến tranh trước mà, sao chúng ta dễ dàng giảng hòa như vậy?
"Kích thích thì ra tay đi." Nhiều thuốc nổ như vậy, đủ rồi.
"Ha ha, bọn anh đi, không cho phép em đi." Tiêu Dật Phàm nói.
Dù trong bụng Trang Nhã Khinh không có bảo bảo thì cũng là không thể để Nhã Nhã đi. Nơi đó quá nguy hiểm, nếu có chuyện gì xảy ra, anh ăn nói như thế nào với anh em của mình?
"Em không đi hả? Mọi người có thể biết đường hầm ở đâu sao? Có thể biết ở đó có cơ quan gì sao? Có thể biết rõ làm sao đi đến đó an toàn, có hiệu quả hiệu nhất sao?" Trang Nhã Khinh nói. Chuyện này nhất định phải do cô tự mình đi làm. Nếu không cũng không có ý nghĩa, không phải sao?
"Em nói cho bọn anh biết, hoặc là viết ra."
"Không thể được."
Cuối cùng, Tiêu Dật Phàm vẫn không nói lại Trang Nhã Khinh, bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Chỉ là Tiêu Dật Phàm đưa ra điều kiện chính là anh phải một tấc không rời đi theo bên cạnh Trang Nhã Khinh, bảo vệ an toàn cho cô. Cô đồng ý, đi theo bên cạnh cô mới là an toàn nhất.
Chuyện phải tốn một vòng thì nhóm người Trang Nhã Khinh mới hoàn toàn xong. Hơn nữa còn tới không ít trợ thủ.
"Để cho chúng ta chứng kiến thời khắc vĩ đại này rồi." Trang Nhã Khinh lộ ra một nụ cười tà ác, người nhìn thấy thì không khỏi rợn cả tóc gáy.
Trang Nhã Khinh còn lấy điện thoại di động của mình ra, đi vội vàng nên không có mang máy chụp hình, đi mua cũng không kịp, cũng may là điện thoại di động quả táo do Lương Hy Tây đưa cho cô, pixel thật sự rất tốt, nếu vẫn là điện thoại di động trước kia thì không thể không nói, cái điện thoại đó ngay cả camera cũng không có.
Trang Nhã Khinh mở mục chụp ảnh, nhắm ngay phía trước. . . . . .
Lúc này, nhóm người Trang Nhã Khinh đang đứng ở lầu cuối của kiến trúc cao nhất nước R, có thể nhìn hết nước R mà không sót thứ gì.
Tòa cao ốc này mới xây dựng, còn chưa có xây dựng xong hoàn toàn, bên trong còn chưa lắp đặt thiết bị. Bởi vì chuyện chiến tranh nên công nhân xây dựng cũng không đi làm, tòa cao ốc này cũng dừng xây, chỉ là phía dưới khóa lại mà thôi, nhưng khóa đó không làm khó được nhóm người Trang Nhã Khinh. Vì vậy, dễ dàng đã lên được lầu cuối.
"Đếm ngược thời gian. . . Ba. . . Hai. . . Một. . ."
Chữ "Một" mới vừa rơi xuống, lúc đó âm thanh ùng ùng phát ra che giấu âm thanh rung động trời đất, giống như là ông trời đang nổi giận,.
Ha ha, có hơi khoa trương một chút.
Giữa đám lửa ngút trời phía trước thả ra ánh lửa chói mắt, kèm theo âm thanh ùng ùng, dễ nghe bao nhiêu, đẹp đẽ bao nhiêu.
Đây vẫn là Trang Nhã Khinh tham khảo ở trong tiểu thuyết mà ra. Chỉ là cô không có bản lĩnh cao như người khác, tốn mấy chục tỷ để trang bị đầy đủ dầu hỏa phía dưới nơi trọng yếu của cả thành phố quan trọng của người khác, cuối cùng nổ tung. . . . . . Cô cũng chỉ có một chút bom như vậy thôi.
Chỉ là cảm giác này thật đúng là thoải mái.
Quả nhiên, tiểu thuyết thật sự không lừa người.
Trang Nhã Khinh mới vừa ghi lại một màn này thì nhận được điện thoại.
"Bà xã, em đang ở đâu? Có phải là em làm hay không?" Giọng của Cố Triệt lo lắng từ đầu dây bên kia truyền tới.
"Ha ha, ông xã à, anh thật thông minh, vừa mới nổ tung mà anh đã nghĩ là do em rồi. Như thế nào, em tặng cho anh món quà không tệ chứ? Hài lòng không?" Trang Nhã Khinh kiêu ngạo, tự hào nói.
"Hài lòng, đáng chết, hài lòng." Cố Triệt nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù thấy bên này nổ, trong lòng anh khá thoải mái, nhưng anh thật sự rất tức giận. Nhã Nhã đáng chết, lại ôm con chạy đi làm chuyện nguy hiểm nhất như vậy.
Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]
Phải biết làm được chuyện này là phải nguy hiểm cỡ nào, làm cho anh lo lắng cỡ nào.
"Hắc hắc, ông xã, đừng nóng giận, không phải em rất tốt sao? Em lập tức trở về, chờ em. Hôn một cái, dạ dạ, bái bai." Trang Nhã Khinh vội vàng cúp điện thoại, le lưỡi một cái. "Xong rồi, chồng thân yêu đã tức giận."
"Vậy em còn không mau trở về dụ dỗ đi."
"Haizz. . . . . ."
Trang Nhã Khinh không còn cách nào khác.
Thật ra thì lúc vừa mới bắt đầu thì cô định thả người nước Z bị tạm giữ ra ngoài. Sau đó suy nghĩ lại một chút thì vẫn nên quên đi. Cô lén cứu ra thì không có một chút lực tác động nào, muốn cho bọn họ đầu hàng, muốn cho bọn họ nhận thua, muốn cho bọn họ thả tất cả người nước Z bị giam giữ ra, như vậy mới có thể hơi hài lòng được một chút.
Có lẽ cách lúc đó đã không xa.
Cố Triệt nghe tiếng tút tút bên kia thì biết là Trang Nhã Khinh cúp điện thoại của anh.
"Chờ anh trừng phạt người phụ nữ không nghe lời như em đấy." Cố Triệt nói.
Mẹ nó, lấy thuốc nổ gì, anh muốn là nổ, còn sợ không có thuốc nổ sao? Nhẹ nhàng quăng một cái, ít nhất cũng một phần ba nước R, còn cần cô đặt bom sao?
Chỉ là cũng không tệ lắm.
Cảm thấy những đám lửa lớn này, chắc hẳn không chỉ có Nhã Nhã đặt bom. Nếu như anh không có đoán sai thì một trong những nơi Nhã Nhã làm nổ tung chính là kho vũ khí nước R bọn họ.
Ai bảo vị trí thực sự của kho vũ khí nước R bị bọn họ giữ ở trong tay.
Anh làm không được chuyện đó, nhưng có Nhã Nhã làm giúp, cũng tốt.
Chỉ là. . . . . .
Chuyện đã hoàn thành, toàn bộ những người khác cũng đã đi, chỉ còn lại Trang Nhã Khinh, còn có Tiêu Dật Phàm, hai người.
Trang Nhã Khinh nhìn xuống tầng hầm dưới đất, những thứ này đều là bảo vật.
"Yên tâm, sẽ không có người nào biết ở phía dưới có báu vật đâu. Những thứ đồ này sẽ không vứt bỏ." Tiêu Dật Phàm nhìn vẻ mặt Trang Nhã Khinh lưu luyến không thôi.
Nhóm người Thanh Phong cũng không có máy bay chuyên dụng, cho nên cũng không tiện mang theo những thứ đồ này trở về nước, không thể làm gì khác hơn là cứ để đó. Trang Nhã Khinh cũng không thể nào lấy đi.
"Em biết. Được rồi, đi thôi." Khóa lại, Trang Nhã Khinh nhìn về hướng của Cố Triệt. Triệt, em đã trở về.
Rốt cuộc cũng đến bên cạnh Cố Triệt.
Xa xa, Trang Nhã Khinh đã nhìn thấy Cố Triệt chỉ huy tác chiến, rất đẹp trai.
Đi qua, Cố Triệt nhìn thấy Trang Nhã Khinh tới, mặt không đổi sắc, cũng không có quá nhiều cảm xúc, vẫn chỉ huy kế tiếp phải làm thế nào, công kích bên kia thì sử dụng chiến thuật gì. . .
Cũng không có bày tỏ gì, haizz. . . . . .
Nghe Cố Triệt chỉ điểm là Tôn Bính Nguyên.
Cố Triệt cũng tới, sao Tôn Bính Nguyên có thể không tới được.
Tôn Bính Nguyên nhìn thấy Trang Nhã Khinh tới, nhìn nét mặt quân trưởng một chút, phu nhân, bản thân người tự cầu nhiều phúc thì hơn.
Những ngày qua quân trưởng như thế nào, anh cũng đều biết, đều thấy ở trong mắt. Quân trưởng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Phải nói đã nói, Cố Triệt đi về phía sau, lúc đi qua người Trang Nhã Khinh thì lạnh lùng nói: "Tới đâu với anh."
"Ờ." Trang Nhã Khinh nhìn Tiêu Dật Phàm một chút. Tiêu Dật Phàm nhún nhún vai, anh hết cách rồi, cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Nhã Nhã, bản thân em tự cầu nhiều phúc đi, anh cũng tự thân khó bảo toàn đây.
Đi theo Cố Triệt vào một căn phòng, là lều vải. Lều vải này nằm ngay chính giữa, xem ra chính là chủ doanh trại, là chỗ ngủ của anh.
Lúc ở cửa ra vào, Cố Triệt dặn dò: "Trong vòng ba trăm mét từ nơi này không cho người khác đến gần."
"Dạ, quân trưởng!"
Cố Triệt khẽ nghiêng người, Trang Nhã Khinh đi vào. Sau đó Cố Triệt vào cửa, kéo lều vải lại. . .
Âm u nhìn Trang Nhã Khinh.
Trang Nhã Khinh không hiểu rõ chuyện gì, nuốt nước bọt một cái, cười cười nói: "À chuyện đó, Triệt. . . . . ."
". . . . . ." Anh không nói lời nào, trực tiếp muốn cởi quần áo của cô.
"Triệt, lúc này, ở chỗ này, không được đâu." Trang Nhã Khinh nói.
Nhưng anh cũng không để cô có cơ hội phản kháng, lột sạch tất cả quần áo trên người cô xuống, tất cả.
"Triệt. . . . . ." Ánh mắt Trang Nhã Khinh mơ màng, hai gò má đỏ hồng nhìn Cố Triệt. . . Bọn họ cũng đã hơn ba tháng không có làm rồi.
Cố Triệt cũng không để ý tới Trang Nhã Khinh rõ ràng đang muốn mời, vẫn quan sát Trang Nhã Khinh. Nhìn thẳng mặt, lại nhìn phía sau.
Trang Nhã Khinh biết Cố Triệt cũng không phải có ý đó. Vì suy nghĩ mới vừa của cô nên hơi thẹn thùng cúi xuống.
"Triệt, em không sao, một chút tổn thương cũng không có. Cục cưng cũng rất tốt." Trang Nhã Khinh nói.
Đúng, anh nhìn thấy rồi. Thân thể Nhã Nhã vẫn trơn bóng như trước, thậm chí da còn tốt hơn, nơi đó càng lớn. Trên người thật sự không có chút thương tích nào, nhưng anh rất tức giận.
"Con không sao?"
"Không có sao, con ở đây, cục cưng đặc biệt ngoan, sức sống đặc biệt ngoan cường. Bây giờ đại chiến ba trăm. . . A. . ." Vẫn chưa nói hết thì Trang Nhã Khinh liền bị Cố Triệt túm đến bên giường. . .
"Triệt, em sai rồi." Trang Nhã Khinh khóc nức nở nói.
Thật ra thì cũng không sao, Triệt xuống tay rất nhẹ , nhưng nhìn như vậy có hiệu quả tương đối tốt hơn, cho nên Trang Nhã Khinh mới chịu làm bộ dạng khóc lóc.
"Em sai ở chỗ nào?" Cố Triệt nói xong thì kèm theo một tiếng "Chát. . ."
Thì ra là Cố Triệt mới vừa bắt được Trang Nhã Khinh thì đè lên giường, cũng không phải muốn xoa coa mà là cái mông đã lớn hơn.
Mông Trang Nhã Khinh bị Cố Triệt đánh cho có chút đỏ lên.
"Em không nên không xin sự đồng ý của anh đã chạy tới nước R."
"Còn gì nữa không. . . . . . Chát."
"Em không nên không mở máy làm cho anh không tìm được em."
"Còn gì nữa không?"
"Em không nên để anh lo lắng cho em. . ."
"Còn gì nữa không?" Động tác của anh càng lúc càng nhẹ.
Sao anh chịu nổi, đánh người trong lòng thật sự rất đau đấy.
"Không còn. . . Triệt, bỏ qua cho em nha, có được hay không? Chiến tranh lập tức sẽ kết thúc, chúng ta trở về sống qua ngày thật tốt có được hay không?"
"Hứ."
"Triệt, ngoan đi, không được không để ý đến em, nếu không em sẽ đau lòng."
"Vậy sao lúc ấy em cũng không nghĩ tới anh?"
"Thật xin lỗi Triệt, trong mấy ngày qua, mỗi một ngày em đều suy nghĩ đến anh, luôn luôn nhớ anh, buổi tối ngủ cũng nhớ anh, ngay cả đi vệ sinh cũng nhanh chóng, em đều suy nghĩ đến anh."
"Hết cách với em rồi." Cố Triệt nói xong thì hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Trang Nhã Khinh.
Điên cuồng, bạo ngược. . . nhưng mang theo tình yêu nồng đậm để hôn trừng phạt Trang Nhã Khinh.
Hôn như gió to mưa nhỏ rơi vào đôi môi của Trang Nhã Khinh.
Mút thật sâu vào chất mật trong miệng Trang Nhã Khinh. . . Trời mới biết là anh nhớ nhung những thứ này cỡ nào, tốt đẹp dường nào. . . . . .
***
"Ưm. . . . . . ưm. . . . . ." Trang Nhã Khinh nằm trên giường, hai tay nắm thật chặt chăn trắng như tuyết, mồ hôi làm ướt vạt áo trước ngực cô.
Trang Nhã Khinh nhắm mắt lại lớn tiếng kêu. Khu vực xung quanh hơn mười mét đều có thể nghe giọng cô.
Ngoài phòng phẫu thuật, người đứng đầy, nóng nảy chờ đợi.
"Ông trời phù hộ, nhất định phải mẹ tròn con vuông." Chư Tiêm Nhiên cầu nguyện.
"Nha đầu nhất định sẽ chống đỡ được." Cố Thần nghĩ.
Mỗi người, không có ai mà không đang mong đợi bên trong “mẹ tròn con vuông”.
Trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ đang khích lệ Trang Nhã Khinh: "Đúng rồi, chính là như vậy, dùng sức một chút."
"A. . . . . . Ưm. . . . . ." Trang Nhã Khinh cắn chặt răng, la lớn.
Cố Triệt bắt lấy tay Trang Nhã Khinh, nắm chặt.
"Bà xã, em nhất định phải cố gắng lên, phải sống." Lúc này Cố Triệt vẫn còn bình thường, vẫn phong cách trầm ổn, còn có hăng hái như lúc đánh giặc bảo vệ đất nước, lúc này mặt mũi anh tiều tụy, râu mọc đầy, vẻ mặt nóng nảy, lo lắng, bộ dạng đó giống như sắp khóc.
"Con à, nhanh ra ngoài một chút, đừng giày vò mẹ con nữa, nhanh lên một chút, ngoan, ra ngoài mà hành hạ cha là được rồi." Cố Triệt nói.
Cô y tá nhỏ ở bên cạnh giúp bác sĩ lau mồ hôi nghe được thì trong lòng hâm mộ. Thật hâm mộ người phụ nữa này, có một người chồng yêu cô như vậy.
"Không được, vị trí của thai nhi không đúng, là chân hướng xuống." Bác sĩ nói.
Trang Nhã Khinh chọn sinh tự nhiên, không ngờ lại gặp vấn đề như vậy.
Cố Triệt hối hận, sao lại nghe lời Nhã Nhã nói, đồng ý sinh con tự nhiên làm gì, biết rất rõ ràng là sinh đôi, sinh con tự nhiên cũng không dễ dàng. Làm thế nào đây?
"Giờ sinh mổ còn kịp không?"
"Không còn kịp rồi, chân đứa bé cũng đã đi ra. Thực là không còn cách nào nên phải cắt bỏ, lấy đứa bé ra rồi vá lại. Nếu miệng tử cung quá nhỏ thì mạnh mẽ mang đứa bé ra khỏi sẽ làm gãy tay đứa bé." Bác sĩ vừa nói vừa toát mồ hôi lạnh.
Phải biết người bên cạnh chính là quân trưởng lãnh đạo cao nhất của quân đội nước Z nước, trên giường thì mọi người đều biết là phu nhân mà quân trưởng cưng chiều đến tận xương tủy, ông nào dám sơ suất?
Lúc này, Thấm Tuyết cũng xông vào.
Thấm Tuyết mới phẫu thuật ghép tim không lâu, sắc mặt còn hơi tái nhợt, cũng chưa hoàn toàn bình phục.
Thấm Tuyết đi vào thì nhét viên thuốc vào miệng Trang Nhã Khinh. "Cô ấy đã không có hơi sức để ăn. Cố Triệt, anh tới đi."
Cố Triệt hiểu ý Thấm Tuyết, cầm lấy thuốc bỏ vào rồi cuối cùng mớm, sau đó, dùng miệng đút vào.
Thuốc mới vừa đút vào không lâu, Trang Nhã Khinh khôi phục lại, có chút huyết sắc. "Triệt, đều do em tùy hứng."
Đúng vậy, Cố Triệt từng khuyên cô sinh mổ, nhưng cô cố ý muốn sinh con tự nhiên. Làm hại Triệt lo lắng như vậy.
"Không có, tỉnh lại rồi sao. Em sẽ không có chuyện gì, đứa bé cũng sẽ không có chuyện gì." Cố Triệt an ủi nói.
"Có hơi sức uống thuốc tiếp đi. Chính em chế luyện thuốc mà." Thấm Tuyết lại đưa tới hai viên thuốc, Trang Nhã Khinh nuốt vào.
Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3 [becuacon]
Thật ra thì Trang Nhã Khinh vẫn luôn có cách chữa trị khỏi cho thân thể của cô, chính là vì con. Chỉ là đứa nhỏ này, muốn sinh lại chợt phải sinh, báo trước một chút cũng không có. Đầy khẩn trương, Trang Nhã Khinh chuẩn bị xong thuốc liền quên mang theo.
Vẫn do Thấm Tuyết nghĩ đến, Trang Nhã Khinh chuẩn bị đầy đủ. Người khác cũng không biết về thuốc, cho nên cô vội vã chạy trở về, tìm thuốc, sau đó chạy tới.
Cũng may là còn chưa kịp.
"Bác sĩ, không cần cắt bỏ miệng tử cung. Đợi chút là được rồi." Thấm Tuyết ngăn cản động tác của bác sĩ.
Bác sĩ dừng lại.
Nếu như lúc nãy là người khác đi vào, ông nhất định là sẽ không đồng ý, căn bản cũng là do không phù hợp quy tắc, nhưng quân trưởng cũng không sợ, thỉnh thoảng phản đối, đương nhiên ông cũng không tiện nói. Hiện tại cũng chỉ là như vậy thôi.
Đợi hai phút, miệng tử cung của Trang Nhã Khinh mở ra.
Đứa bé thuận lợi sinh ra ngoài.
Là thai long phượng, quả nhiên là thai long phượng.
Sau khi xong chuyện, Thấm Tuyết lại bị đút cho một viên thuốc.
Rrốt cuộc máu cũng dừng lại.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Anh thật sự lo lắng, nếu lúc nay mà đứa bé không thuận lợi được sinh ra, có thể quân trưởng sẽ trực tiếp lấy súng ra một phát bắn chết hắn hay không.
Cảm giác này quá kinh khủng, quá kích thích.
"Thuốc đó là thuốc gì?" Thần kỳ như vậy?
Bình thường khi sinh con, bọn họ dùng thuốc nhiều nhất để làm thuốc . . . để làm nhà trợ giúp sản xuất, chưa từng thấy như vậy, trực tiếp làm giảm tử cung, sinh bé ra, lại ăn thuốc khép miệng tử cung .
"Nghề gia truyền thôi."
"Như vậy thiệt thòi không? Bao nhiêu tiền chúng ta đều đồng ý ra." Bác sĩ nói với Thấm Tuyết.
Thấm Tuyết lắc đầu: "Thật xin lỗi, đây không phải thành quả của tôi, là cô gái đó."
"Phu nhân. Người có thể điều chế thuốc hay viết điều này rồi bán cho chúng tôi là được? Chúng tôi nguyện ý ra giá cao."
"Qua vài ngày nữa rồi nói đi." Mệt chết cô vì sinh con.
Bỗng nhiên bụng cô đau đớn, Triệt thì khẩn trương ôm cô tới bệnh viện, cũng không có lấy thuốc. Cũng may là sư tỷ còn biết. . . . . .
Nếu cô lựa chọn sinh con tự nhiên thì đương nhiên phải có chuẩn bị. Đây chính là do nghiên cứu thật lâu mới nghiên cứu ra được đấy. Bán mà, chỉ là phải bán một số thứ rẻ giá tiền. Chúng ta thu lợi, sinh người cũng có bảo đảm.
"Được, được rồi." Xem ra không phải là không có hi vọng nữa. Bác sĩ liên tục gật đầu.
Trang Nhã Khinh nhìn hai con, một thì giống như cô, một còn lại giống Triệt.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, người ùa lên.
Một số tới hỏi han ân cần với Trang Nhã Khinh, một số thì đi qua nhìn hai tiểu bảo bảo. Trang Nhã Khinh nằm trên giường, nhìn Cố Triệt, vươn tay.
Cố Triệt cầm tay Trang Nhã Khinh.
"Bà xã, cám ơn em."
"Đừng khách sáo."
Một phòng ấm áp, một phòng vinh hoa. . . . . .
/132
|