Chương 35: Gặp lại Tiểu Cường.
Editor: Búnn.
"Phẫu thuật rất thành công, đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần ở lại bệnh viện dưỡng thương là được rồi." Có thể cứu sống, mỗi lần phẫu thuật thành công, cảm giác khi nhìn thấy người nhà bệnh nhân vì vui mừng mà khóc thật sự rất tốt. "Mọi người nên cảm ơn vị Trang tiểu thư này, nếu không có Trang tiểu thư giúp đỡ, phẫu thuật không có khả năng thành công như thế."
"Cảm ơn cô." Đây là lời cảm ơn phát ra từ nội tâm của Dịch Nham.
"Không cần cảm ơn."
"Xin hỏi Trang tiểu thư và vị tiên sinh này có rảnh không? Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời hai người đi ăn tốt." Dịch Nham cảm thấy Trang Nhã Khinh và Phá Trần đứng chung một chỗ có thể coi là một đôi trai tài gái sắc.
"Bây giờ ăn cơm tối không phải còn quá sớm sao?" Bọn họ vừa mới ăn cơm trưa xong.
"Vậy chúng ta có thể đi uống trà chiều trước." Dịch Nham đề nghị.
Trang Nhã Khinh suy nghĩ, cùng lúc hỏi Phá Trần một chút, mặc dù mỗi lần Phá Trần đều để cô tự quyết đinh, nhưng cô vẫn có thói quen hỏi Phá Trần.
"Chị ở lại đây đi, ở lại chơi với em." Tiểu Hổ bĩu môi, đong đưa cánh tay Trang Nhã Khinh.
"Được, thằng nhóc đáng yêu này."
"Trang tiểu thư có thể đồng ý thực sự là vinh hạnh của tôi. Lâu như vậy rồi mà chưa hỏi, tôi nên xưng hô với vị tiên sinh này như thế nào?"
"Tên tôi là Phá Trần."
"Haha. Xin chào Phá Trần." Phá sao? Họ thật kỳ lạ.
"Xin chào."
Trang Nhã Khinh có cảm giác mình vẫn là người tham ăn như cũ. Không phải ăn chính là ăn như vậy sao, hơn nữa toàn bộ đều là miễn phí.
"Thị trưởng, cuộc họp còn chưa xong, anh xem..." Người đàn ông đi đến cùng với Dịch Nham, nhìn dáng vẻ chắc là thư ký rồi.
"Tạm thời dừng cuộc họp lại, chờ tôi xong việc sẽ mở lại, cũng không phải là chuyện gì quan trọng."
"Vâng."
Ra khỏi bệnh viện Trang Nhã Khinh mới nhớ ra xe mình còn dừng ở trên đường, vừa rồi cứ lên xe cấp cứu như thế, cũng không nhớ tới chuyện tự lái xe mình đến bệnh viện. "Đúng rồi, xe của tôi vẫn còn ở trên đường."
"Là chiếc xe thể thao màu trắng bạc sao?"
"Đúng, làm sao anh biết?"
"Tôi đã cho người kéo xe về nhà tôi rồi." Anh ta cũng theo tuyến đường đó mà qua đây, trên đường cũng biết được tình huống cụ thể, cũng đoán được chiếc xe kia là của ân nhân cứu mạng cha mình, cũng bố trí người khác kéo xe về nhà mình.
"Thị trưởng thật lợi hại, có thể tùy tiện kéo xe người khác đi." Trong câu nói của Trang Nhã Khinh có chút mỉa mai.
"Haha, không kéo đi lúc đó để nó ở giữa đường không phải là sẽ cản trở giao thông sao? Tôi chẳng qua là kéo tới địa điểm nào đó sửa chữa một chút mà thôi."
"Ba, ba thật gian xảo." Bỗng nhiên Tiểu Hổ xen miệng vào.
"Thằng nhóc này, con thật là..."
"Haha. Đây là đứa bé đáng yêu."
Như thế nào cũng không nghĩ ra, Trang Nhã Khinh lại có duyên phận với hai thằng cha kia như vậy, ăn một bữa cơm mà cũng có thể gặp được, uống một cốc trà cũng có thể gặp được. Hai người vừa mới vào kia, không phải là một béo một gầy, tên cái gì mà con gián. A... tiểu Cường, còn có cái tên nghiện mà Trang Nhã Khinh gặp được lúc mới đến thành phố A kia sao.
Có điều là bọn họ không nhận ra Trang Nhã Khinh, giống như đang tìm người khác. Cũng không có cách nào, ai bảo Trang Nhã Khinh hôm nay và Trang Nhã Khinh hôm
/132
|