Phương Phương cười, nói. "Không cần, tôi muốn chiếc vòng trên tay cô ta, chẳng lẽ không thể sao?" Hừ, đừng cho là tôi không nhìn thấy các người trao đổi ánh mắt với nhau, muốn lừa tôi sao? Không có cửa đâu, Phương Phương thầm nghĩ trong lòng.
"Gói chiếc lắc tay này lại cho tôi." Bây giờ là thời điểm Trương Phú Quý khoe khoang trước mặt người khác. Đừng hiểu nhầm, người đẹp trong mắt Trương Phú Quý không phải là Phương Phương, mà là Trang Nhã Khinh, người từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Hôm nay Trang Nhã Khinh mặc một bộ váy màu xanh, có vẻ rộng rãi thoải mái. Không quá gầy, không lộ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thoải mái. Dáng vẻ khí chất không giống nhau. Vốn cảm thấy Phương Phương rất đẹp, nhưng đứng trước mặt Trang Nhã Khinh thì Trang Nhã Khinh là mây, Phương Phương chính là bùn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Trang Nhã Khinh ném chiếc lắc đan cầm trong tay cho Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu đón lấy, gói lại, sau đó đưa cho Phương Phương: "Mời sang bên kia tính tiền."
Phương Phương kiêu ngạo nói. "Vội cái gì? Cô cho rằng tôi chỉ có thể mua một chiếc này thôi sao? Tôi còn muốn lựa."
Khóe miệng Trương Phú Quý giật giật, nhưng cũng không phản đối. "Em cứ lựa đi, gia có rất nhiều tiền." Bây giờ là lúc khoe của trước mặt người khác một chút, nói không chừng rất nhanh có thể ôm được người đẹp về nhà. Giữa ban ngày ban mặt mà Trương Phú Quý đã bắt đầu mơ mộng rồi.
Trang Nhã Khinh lại bảo Tiếu Tiếu đưa cho cô một sợi dây chuyền khác. "Cho tôi xem cái này."
Tiếu Tiếu cũng không nghi ngờ gì, bình thường lúc Trang Nhã Khinh không có việc gì làm cũng tới kiểm tra trang sức của các cô một chút. Tiếu Tiếu vô cùng bội phục Trang Nhã Khinh, mỗi lần đều có thể tìm ra nhưng chế tác kém cỏi nhất. Bản thân mình phải nghiên cứu thật lâu mới phát hiện ra.
Thật ra, chẳng qua là Trang Nhã Khinh hiểu rất rõ Tiếu Tiếu. Bình thường Tiếu Tiếu sẽ tìm ra một loạt sản phẩm kém nhất, sau đó bày nó ra phía sau cùng, sau đó đặt hết các loại trang sức khác lên phía trước. Đối với những người làm việc dưới quyền mình, cần phải tìm hiểu sâu, đương nhiên, với Trang Nhã Khinh thì việc hiểu rõ người khác không phải là việc khó.
Còn chưa đến tay Trang Nhã Khinh thì Phương Phương đã cướp trước."Chính là sợi dây chuyền này, tôi muốn lấy nó."
"Tiểu thư..."
"Bọc lại cho tôi..." Phương Phương không để Tiếu Tiếu có cơ hội nói chuyện, lòng tốt mà hoàn toàn bị coi là bị lừa, coi như không có sự khuyên bảo của Tiếu Tiếu. Cũng không có cách nào, ai bảo đó là cái mà Trang Nhã Khinh thích chứ.
Những sản phẩm thấp kém, chỉ cần hơi kém một chút đã không còn, Trang Nhã Khinh bắt đầu suy nghĩ đến một nơi. Bản thân cũng lặng lẽ gửi cho nhân viên thu ngân Tiểu Tĩnh một tin nhắn, để Tiểu Tĩnh thu nhiều hơn mười phần trăm. Sau đó cô ấy có thể trích phần trăm từ mười phần trăm kia.
Chuyện tốt như vậy làm gì có người nào không muốn đây, không phải ai cũng giống như Tiếu Tiếu, có điều là Tiếu Tiếu bán được hai sản phẩm thì cũng được trích phần trăm, giá bán càng cao thì trích phầm trăm cho Tiếu Tiếu cũng nhiều hơn.
Trang Nhã Khinh lại đến trước một quầy khác, Tiểu Hân muốn gọi cô, nhưng lại bị ngăn lại. Trang Nhã Khinh cũng ra sức như vừa rồi, để Tiểu Hân đưa một chiếc nhẫn kim cương màu trắng ra. Tiện thể thêm một câu thoại."Cái này không tệ, rất đẹp."
"Đúng vậy, tôi cũng thấy nó rất đẹp, có điều là thiết kế nào của chị Thiển Thiển cũng đẹp hết." Tiểu Hân trả lời.
Trang Nhã Khinh mới chỉ cầm chiếc nhẫn trên tay, đang chuẩn bị đeo thử thì Phương Phương đứng sau cô đã nói. "Tôi muốn cái này, gói cho tôi."
Khóe miệng Trương Phú Quý tiếp tụp run rẩy. Mẹ nó, cuối cùng thì người phụ nữ chết tiệt này định mua bao nhiêu thứ đây, cộng mấy thứ này lại cũng đến mấy chục vạn rồi. Chết tiệt.
"Vậy thôi, tôi lại xem chiếc chẫn này, nó cũng không tệ lắm." Trang Nhã Khinh không so đo với Phương Phương.
"Tôi lấy cả hiếc nhẫn này."
"Tôi muốn."
"Tôi muốn."
Thoáng một cái như vậy, Trang Nhã Khinh đã bán được một chiếc lắc tay, một sợi dây chuyền, hai chiếc nhẫn, một chiếc kim cài cáo, còn đó một đôi khuyên tai, tổng cộng là hai trăm năm mươi vạn, đúng dịp gặp được đồ gà mờ.
Trương Phú Quý đúng là bị cắt thịt, nhưng không có cách nào khác, do không ai có thể chịu trách nhiệm, bị cắt thịt cũng phải trả tiền, để cô gái xinh đẹp kia biết ông ta tiêu tiền hào phóng như thế nào, nói không chừng sau khi trở về cô gái xinh đẹp sẽ lập tức gọi điện cho ông ta. Đúng rồi, cô gái xinh đẹp còn không biết ông ta là ai.
Trương Phú Quý đưa một tấm danh thiếp cho Trang Nhã Khinh. "Xin chào, tên tôi là Trương Phú Quý, đây là danh thiếp của tôi, rất hân hạnh được biết cô." Trương Phú Quý cũng không quam tâm Phương Phương còn đang ở trong lòng của ông ta, bắt đầu đánh chủ ý lên Trang Nhã Kinh, hơn nữa còn dụ
/132
|