"Các cậu đi đi." Mặc Sâm vừa dứt lời, mọi người đều chạy vụt ra ngoài. Những người đến xem đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Thật sự là chuyện khiến người khác vui vẻ.
Có những người bán hàng rong bị ức hiếp còn rơi nước mắt, có phải là quá kích động không?
"Lần này, thật sự cảm ơn anh." Trang Nhã Khinh khẽ nói.
"Không cần khách sao. Còn nhớ gọi điện cho tôi là được rồi. Hôm nay đúng lúc tôi đến đây nên gặp được." Mặc Sâm cũng nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới muốn đến đây xem việc buôn bán có ổn không. Gặp chuyện cướp đoạt này, cũng không biết là vận khí của cô quá tốt hay là vận khí của nhóm người kia không tốt.
"Là vận khí của tôi tốt. Đi thôi, để cảm ơn, tôi mời anh ăn cơm."
Quản lý tiêu thụ? Họ Hoàng? Chẳng lẽ là Hoàng Bột? Điều này chứng mình cô lại nhìn lầm người rồi sao?
****
Buổi chiều, Mạc Thiển cũng không quay về, Tiểu Nguyệt vẫn ở trường, cũng không bị đón đi. Sau khi Trang Nhã Khinh đón Tiểu Nguyệt thì đưa thẳng Tiểu Nguyệt về nhà.
Lúc Trang Nhã Khinh tắm, Tiểu Nguyệt, Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần chơi với nhau ở phòng khác. Phá Trần đưa cho Tiểu Nguyệt một món đồ chơi bằng nhung cực to, chính là loại mà các cô bé như Tiểu Nguyệt đều thích, Tiểu Nguyệt cũng rất vui, ôm món đồ chơi bằng nhung kia không buông tay.
"Tiểu Nguyệt, sáng nay con làm rất tốt đó..." Hạ Tĩnh Thiên cười cười, dịu dàng xoa đầu Tiểu Nguyệt. Sáng hôm nay cậu cố ý để Tiểu Nguyệt làm như vậy, chính là không muốn Trang Nhã Khinh có thời gian theo dõi Phá Trần. Còn Mạc Thiển Thiển thì sáng sớm cậu đã đưa cô ấy đến trang sức Thiển Nhã. Thật sự rất khó chịu khi làm chuyện lừa Tiểu sư muội. Haiz.
"Đương nhiên. Con là đứa nhỏ thông minh thứ hai trên thế giới này mà." Tiểu Nguyệt kiêu ngạo hất đầu nói. Giọng nói kia giống như rất tự hào.
Hạ Tĩnh Thiên nhéo mũi cô bé, Tiểu Nguyệt không thích người khác cầm mũi của mình, không vui chạy đi không cho Hạ Tĩnh Thiên chạm vào. Nếu mũi cứ bị cầm thì sau này sẽ rất xấu, hơn nữa còn rất đau.
Hạ Tĩnh Thiên không để ý đến phản ứng của Tiểu Nguyệt một chút nào. Nếu vuốt tóc Tiểu Nguyệt khiến cô bé rất vui, đôi khi còn cố ý đưa đầu qua để bọn họ vuốt tóc mình. Nhưng, nói đến mũi thì cô bé này không thích bị người khác chạm vào. Nhìn đi, còn chưa chạm vài mà đã chạy ra chỗ khác, thật là....
"Con nói trên thế giới này con là đứa bé thông minh thứ hai, vậy thì ai là thứ nhất nào?" Hạ Tĩnh Thiên tò mò. Không phải những đứa bé kia đều thích nói mình là đứa bé thông minh nhất, hoặc đáng yêu nhất trên thế giới này sao. Tại sao Tiểu Nguyệt là nói mình là đứa bé thông minh thứ hai.
"Đứa bé thông minh nhất là lớp trưởng của chúng con, lớp trưởng rất thông minh, con nghĩ gì lớp trưởng cũng có thể đoán được hết nha...." Khi Tiểu Nguyệt nói đến bạn lớp trưởng kia, hai mắt long lanh phát sáng, xem ra Tiểu Nguyệt của chúng ta rất sùng báo bạn lớp trưởng kia rồi.
"À...Lớp trưởng sao? Bạn ấy đoán được con muốn là gì sao?" Cảm giác khi trêu chọc một đứa bé thật sự rất tốt. Không biết khi nào mình mới có thể có được một đứa bé đáng yêu như vậy nhỉ. Giấc mơ này, đã cách mình rất xa rồi.
"Đúng vậy, hôm nay ở trên lớp, con vừa giơ tay, bạn ấy lập tức đoán được con muốn đi vệ sinh nha." Lớp trưởng nhất định có thuật đọc tâm mà trên tivi nói, nếu không thì làm sao biết trong lòng mình đang nghĩ gì.
"Haha." Suy nghĩ của trẻ con đương nhiên là khác với người lớn bọn họ. Mỗi lần nghe trẻ con nói suy nghĩ của nó và lúc đó xảy ra chuyện gì đều cảm thấy rất buồn cười. Cười qua cười lại một lúc lại phát hiện, thật ra bọn chúng nói cũng không sai. Khả năng suy nghĩ của trẻ con là vô hạn, suy nghĩ của trẻ con là hồn nhiên nhất. Một chuyện nhỏ như vậy khiến Tiểu Nguyệt khẳng định lớp trưởng của cô bé là đứa bé thông minh nhất, còn thông minh hơn bé nữa.
Tiểu Nguyệt chơi món đồ chơi kia một lúc, rồi bắt đầu muốn mẹ. Suy cho cùng thì trẻ con là như thế, lúc chơi vui vẻ sẽ quên đi sự tồn tại của mẹ mình, chơi mệt sẽ lại bắt đầu muốn mẹ.
Tiểu Nguyệt ôm đồ chơi ngồi trên ghế sô pha, vừa chơi nên có chút mệt, bây giờ trên trán còn rất nhiều mồ hôi nữa. Bỗng nhiên không khí bắt đầu yên tĩnh, yên tĩnh được một lúc, cuối cùng Tiểu Nguyệt cũng nghĩ đến cả ngày hôm nay mình còn chưa nhìn thấy mẹ.
Tiểu Nguyệt hỏi: "Mẹ đâu rồi? Mẹ con đi đâu vậy?"
Hạ Tĩnh Thiên không biết trả lời vấn đề này của Tiểu Nguyệt như thế nào, chính cậu cũng không biết Mạc Thiển đã đi đâu, cậu chỉ biết sáng nay sau khi đưa Mạc Thiển đến trang sức Thiển Nhã thì không gặp nữa.
Vừa rồi lúc Nhã Nhã đưa Tiểu Nguyệt về cũng không nói gì. Bình thường cũng có
/132
|