Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng lắc đầu: "Không có, không có." Thật sự là có, nhưng làm sao bọn họ dám cởi quần áo trước mặt chị dâu đây, còn trước mặt đại ca nữa chứ.
Trang Nhã Khinh nhìn hai thuộc hạ đang suy yếu, nhưng lại cố gắng duy trì tỉnh táo, sau đó phất tay mặc kệ: "Thôi, mặc kệ các anh."
Tự mình tìm trong túi một lát, cuối cùng cũng tìm được một cái bình nhỏ. Trang Nhã Khinh lấy ra một viên thuốc đưa cho Mặc Sâm, còn ném hai viên cho hai thuộc hạ.
Phải biết rằng nhưng đồ xuất phát từ trên người Trang Nhã Khinh đều là đồ tốt, có thể nói vận khí của hai người này rất tốt. Cũng không biết bọn bọ có thích có vận khí tốt như vậy hay không.
Quả nhiên uống thuốc của Trang Nhã Khinh xong cũng không còn đau nữa, tinh thần cũng tốt hơn một chút. Những thứ này đều là thuốc Trang Nhã Khinh tự chuẩn bị cho mình, để đề phòng vạn nhất, vào thời điểm cần thiết thì có thể sử dụng được.
"Thuốc này là thuốc gì?" Mặc Sâm hỏi. Hai thuộc hạ ở hai bên liên tục gật đầu, sau khi uống xong thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Thuốc độc. Có muốn nhổ ra không?" Trang Nhã Khinh cười nói.
Mặt Mặc Sâm không đổi sắc, nếu có thuốc độc tốt như vậy, không phải mọi người đều muốn uống sao: "Nuốt vào rồi thì nhổ ra như thế nào?"
"Phá vỡ dạ dày thì có thể lấy ra được rồi."
"Nếu thật sự là thuốc độc, cô cho tôi uống, tôi cũng uống." Không ngờ Mặc Sâm lại nói một câu như vậy, Trang Nhã Khinh vô cùng bối rồi. Hai thuộc hạ đã sớm tránh sang một bên. Bọn họ cũng biết nên giữ lại không gian riêng cho lão đại của mình.
"Được thôi." Trang Nhã Khinh lại sờ qua sờ lại trong túi, lấy ra một thứ, đưa đến trước mặt Mặc Sâm: "Thuốc độc."
Mặc Sâm nghiêm túc nhìn sắc mặt của Trang Nhã Khinh, sau đó bình tĩnh cầm 'Thuốc độc' màu đen trong tay đưa vào miệng.
Chua, ngọt.
"Thật sự ăn vào nha." Trang Nhã Khinh bất ngờ.
"Tôi nói được sẽ làm được. Có điều là đây không phải thuốc độc, là gì vậy?" Chưa từng ăn, nhưng mùi vị cũng không tệ.
"Đường sơn tra."
"À...Ăn rất ngon."
"Nói nhảm, nếu không thì tôi để trong túi làm gì? Ai, viên đường cuối cùng cũng đã cho anh ăn, bây giờ tôi ăn cái gì đây?" Bây giờ Trang Nhã Khinh mới phát hiện ra vấn đề này.
"Về đi, có lẽ bọn họ đã đi mất rồi." Mặc Sâm đề nghị. Ở đây không có gì cả, ba người đàn ông bọn họ thì không sao, nhưng Trang Nhã Khinh là một cô gái, ở một chỗ với bọn họ cũng không tốt.
"Anh nghĩ rằng tôi không muốn sao?" Trang Nhã Khinh liếc Mặc Sâm: "Xe hết xăng, lại không biết đường, chẳng lẽ chúng ta đi bộ? Đi bộ tìm đường về?" Nếu làm như vậy còn không bằng ở đây chờ sư huynh tới đón cô.
Vừa sử dụng chút pin cuối cùng của điện thoại gửi tin nhắn cho các sư huynh, chắc chắn bọn họ cũng đang trên đường tìm đến đây rồi.
"À...." Được rồi, anh thật sự không biết.
"Tại sao hôm nay anh lại chật vật như thế này?" Bây giờ Trang Nhã Khinh mới nhớ tới chuyện này.
Mặc Sâm thở dài: "Đừng nói nữa, bị tính kế thôi."
"Một chút ý thức cảnh giác cũng không có, thực nghi ngờ làm sao anh giống lâu như vậy được."
Mặc Sâm bối rối. Lần này có thể coi là sai sót của anh, ngã một cái lại bị ngã đau như vậy, lại còn bị
/132
|