Trịnh Xá ngồi trên giường, hai mắt nhắm hờ, lặng lẽ cảm nhận đoàn nội lực trong đan điền. Từ lúc hắn trở về hiện thực đã qua 29 ngày, đó là khoảng thời gian an tĩnh nhất kể từ khi hắn tiến vào Chủ thần không gian. Ban ngày, nếu không cùng bố mẹ tản bộ, nói chuyện thì cùng La Lệ đi dạo phố, Platin đã bị hắn cắt ra thành nhiều khối bán đi rất nhiều, ít nhất trong mấy chục năm tới hai gia đình sẽ có cuộc sống sung túc, đầy đủ, những ngày này thật thanh thản hạnh phúc, nếu không có sự ám ảnh về chủ thần không gian thì cuộc sống này quả là thiên đường.
Nhưng thanh gươm Damocles vẫn lủng lẳng treo trên đầu hắn, ba mươi ngày vừa hết, hắn sẽ lại phải trở lại luân hồi trong Chủ thần không gian, đối mặt với các loại sinh vật đáng sợ như Alien, hay đám zombie và có trời mới biết những loại quỷ quái nào khác, nói chung là chết chóc đồng hành cùng hắn. Vì thế, trong 30 ngày, hắn không thể không bị bắt buộc mỗi ngày luyện nội công hặc dùng Progknife tập chiến đấu, đó cũng là cách tập luyện duy nhất hắn nghĩ ra. Không thể không nói rằng sở hữu một sức mạnh gấp 4 người thường và khả năng phản ứng siêu tuyệt, thật lực của hắn đã đạt đến mức độ người thường không thể tưởng tượng nổi, có thể hình dung rằng mười mấy người đàn ông cường tráng không đủ để hắn đánh trong một phút, nếu đổi thành lính đặc nhiệm thì có lẽ sẽ lâu hơn, nhưng hắn chắc chắn sẽ thắng mà không bị thương gì mấy, tất nhiên là nếu hai bên không dùng vũ khí.
Trịnh Xá không giỏi dùng súng, trong vòng 50m thì còn có thể bắn trúng, nếu mục tiêu ở xa hơn hay di động nhanh thì tỉ lệ chính xác là rất thê thảm, sở trường của hắn vẫn là cận chiến. Đặc biệt là từ khi hắn có Progknife thì khả năng cận chiến của hắn đạt đến mức khủng bố. Con dao găm đen sì, dài khoảng 30cm chẳng có gì nổi bật, không biết dùng vật liệu gì chế tạo, nhưng chỉ cần vung lên là lưỡi dao rung động, từ mũi dao trở ra 50cm trở thành khoảng không chết chóc, chém sắt như bùn là gì chứ, có con dao này, hắn chém sắt như cắt không khí. Khi Trịnh Xá cắt Platin, hắn hoàn toàn không cảm thấy sự trở ngại nào, cứng rắn đến mấy cũng cắt được. Chỉ có một vấn đề là nếu vật thể bị cắt quá lớn, dao bị kẹt vào thì khi hết độ rung, con dao trở thành không khác gì những dao găm thường.
NGoài việc ngày càng thành thục cách dùng dao, hắn còn thu hoạch thêm vài phần tâm đắc về sử dụng nội lực, ngoài việc nội lực tăng cao tốc độ và lực lượng, hắn phát hiện ra nếu vận nội lực đến một bộ phận cơ thể nào đó sẽ tăng cường khả năng chịu đòn và có sức mạnh bùng nổ, ví như khi hắn vận nội lực vào bàn tay, phóng ra một cây sắt sẽ mạnh hơn nhiều so với việc vận nội lực toàn thân. Có điều khi luyện hắn luôn nhớ đến con tàu vũ trụ và đám Alien. Bên cạnh đó hắn còn nghiên cứu năng lượng huyết tộc trong người, trong phim Alien, trừ lúc mở cơ nhân tỏa cuối cùng hắn dùng năng lượng huyết tộc, chỉ có khi hắn giết một con Alien đã vô tình dùng năng lượng huyết tộc bao bọc nội lực, tạo thành khả năng ăn mòn rất đáng kinh ngạc, nhưng sau đó hắn không cách nào dùng năng lượng huyết tộc nữa.
- Phù...vẫn không được!
Trịnh Xá thu nội lực về đan điền, cười khổ lắc đầu, đã mấy ngày nay hắn liên tục thử nghiệm mà vẫn không thể sử dụng năng lượng huyết tộc ở my tâm. Ngược lại, nội lực lại có một chút tăng trưởng, quả nhiên nội lực không chỉ trao đổi từ chủ thần mà còn có thể tự luyện tập, không biết chừng hắn sẽ có lúc giống như trong truyện chưởng, bay nhảy vù vù, múa kiếm loang loáng, điều kiện là sống sót đã.
Đúng lúc đó, một giọng nói nũng nịu ngọt ngào vang lên ngoài cửa:
- Dê xồm, chưa dậy à? Đã nói trước là hôm nay đưa em về trường xem rồi đấy...
Khỏi cần nói Trịnh Xá cũng biết ngoài cửa là ai, nhất định là cô bé La Lệ. Hắn bước ra mở cửa, cô bé luồn vào phòng, ngó phải ngó trái, Trịnh Xá âu yếm hỏi:
- Nhìn gì thế bé?
- Con gái chứ cái gì! - La Lệ vừa nhăn mũi một cách khả ái vừa nói- Trên phim thường có tình tiết, người đàn ông ra mở cửa muộn, mặt mũi hoảng hốt, nhất định là trong phòng giấu một cô gái khác hay điện thoại di động có số máy con gái lạ.
Trịnh Xá cười khổ nói:
- Em xem ở đâu mấy bộ phim vớ vẩn ấy, đấy là đạo diễn bày ra thế thôi, ngoài đời ai lại bất cẩn như thế?
La Lệ chống nạnh nói:
- Nghe cái giọng này chắc chắn là vừa nói điện thoại với cô nào phải không?
Trịnh Xá vội vàng ôm lấy nàng nói:
- Trời ạ, đừng ghen linh tinh nữa, đồ của anh em lất đi lật lại cả trăm lần rồi, anh có điện thoại di động không thì em là người biết rõ nhất. Thôi, đi ăn sáng rồi anh còn đưa em về thăm trường cũ.
La Lệ bị ôm là toàn thân mềm nhũn, nàng cười nói:
- Chính vì biết anh không có điện thoại di động mới không ghen, nói chuyện với mấy con hồ ly tinh lúc trước thì không sao, giấu đàn bà trong phòng thì...hừm...hừm.
Trịnh Xá biết rằng đem giảng giải đạo lý với mấy cô bé con là một chuyện ngu xuẩn, hắn chỉ đành ôm lấy La Lệ ra khỏi phòng, mấy ngày nay đều ở nhà bố mẹ, đi ra vài bước là đến phòng khách, hai gia đình đều đang ngồi nói chuyện, thấy hai người đều cười bao dung. La Lệ nghe tiếng cười lập tức đỏ hồng mặt, tóm lấy Trịnh Xá chạy ra cửa, mẹ Trịnh Xá vội gọi với:
- Ăn cơm đã rồi đi đâu thì đi!
La Lệ vừa chạy vừa nói:
- Thôi ạ, cháu và Trịnh Xá đến quán ăn ở trường ăn cũng được, đến đó cũng vào giờ cơm trưa rồi...bố, mẹ, chiều tối bọn con về.
Hai người ra đến đường, La Lệ xấu hổ nói:
- Toàn tại anh cả, nhìn bác trai, bác gái, bố, mẹ có vẻ như biết chuyện của chúng mình rồi, sau này bảo em làm sao gặp mọi người.
Trịnh Xá cười cười vừa định nói thì một cảm giác nguy cơ xuất hiện, cảm giác này rất quen thuộc, chính nhờ nó mà trong Alien mấy lần hắn đã thoát chết. Hắn không nghĩ ngợi, ôm lấy La Lệ nhảy mấy bước đến một chiếc Taxi, mãi đến khi xe chạy mới thở phào ra, sau lưng đầy một hôi lạnh. La Lệ cũng rất ngoan ngoãn, nắm chặt tay hắn hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Trịnh Xá lắc đầu nói:
- Anh cũng không biết nữa, hình như có ai đó..nói sao nhỉ...ngắm thẳng vào bọn mình, giống như là sniper ngắm chính xác vào đầu vậy.
Lúc ấy đằng sau không xa, trên một toàn nhà cao tầng, mấy người đàn ông cầm súng bắn tỉa hạ súng xuống lắc đầu, một người nói vào bộ đàm:
- Mục tiêu đã lên xe, biển số là...cảm giác của anh ta rất nhạy bén, tôi nghi hắn là điệp viên tinh nhuệ của nước ngoài, chúng tôi vừa ngắm chuẩn hắn đã cảm thấy ngay, thật lực rất cao, thực hiện phương án hai.
Ngồi trên xe, Trịnh Xá từ từ bình tĩnh lại, hắn bắt đầu phân tích các khả năng xem ai là địch thủ, đầu tiên có thể tính đến là bọn xã hội đen, những ngày qua hắn đã nhờ người quen bán ra cả triệu nhân dân tệ Platin, tuy qua rất nhiều tay những xã hội đên vẫn có khả năng truy đến hắn. Có điều sao xã hội đen lại có súng bắn tỉa, xin lỗi nha, đây là Trung Quốc chứ không phải Mỹ. Điểm này quả đáng ca ngời, Trung Quốc quản lý súng đạn nghiêm bậc nhất thế giới, xã hội đen không thể có vũ khí sát thương hạng nặng, do đó khả năng xã hội đen tìm hắn có thể bỏ qua. Vậy thì là ai? Chính phủ chăng? Do hắn bán ra số lượng lớn bạch kim gây chú ý? Đùa à? Chỉ có hơn một triệu chính phủ cũng chú ý đến thì quốc gia đó giỏi lắm vài trăm nghìn người. Trịnh Xá bực bội đấm mạnh vào ghế trước taxi, cả cái ghế bị đấm thủng, lái xe trợn tròn mắt nhìn quả đấm thòi ra khỏi đệm xe, sọ hết hồn. La Lệ gấp gáp hỏi:
- Có chuyện gì thế? Đừng giấu em nữa, Dê xồm, chuyện gì xảy ra vậy?
Trịnh Xá gượng cười an ủi:
- Không có gì, chỉ là anh nghĩ đến việc không từ biệt được bố mẹ, sau 12 h đêm nay là hết 30 ngày rồi....Bé tin anh không?
La Lệ sắp phát khóc vì lo nhưng vẫn gật đầu liên tục, Trịnh Xá ôm lấy nàng nói:
- Dù có chuyện gì xảy ra, hãy tin chắc rằng anh không bao giờ bỏ rơi em.
Đối phương ở trong bóng tối, Trịnh Xá không biết kẻ địch là ai, vì sao tập kích hắn, tập kích hắn hay tập kích La Lệ. Hắn điên cuồng suy nghĩ phương pháp đối phó, hôm nay đã là ngày cuối cùng, có nên tìm một chỗ trốn đến 12h rồi trở lại văn phòng. Bất luận thế nào, hôm nay hắn và La Lệ phải đến văn phòng, nếu không sẽ bị xóa bỏ khỏi thế gian.
Trong lúc Trịnh Xá đang loạn như ma thì xe đi vào một đoạn kẹt, hắn cũng không chú ý lắm vì đây là khu giao thông phức tạp, thông thường có kẹt xe. Nhưng chỉ lát sau hắn đã phát hiện không ổn, phía trước mấy chúc mét xuất hiện một trạm kiểm soát, mấy viên cảnh sát hình sự đã tiến đến gần xe hắn...
Trịnh Xá nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn điềm nhiên như không nắm lấy tay La Lệ, nhìn bộ dạng hắn rõ ràng chỉ là một nhân viên công chức yếu nhược bình thường, mà La Lệ vẻ mặt hơi có chút bất an, cùng với động tác cũng vừa đúng, hai người thoạt nhìn hiển nhiên là hai người bình thường.
Mấy viên cảnh sát nhìn vào trong xe, trong đó hai người kiểm tra bằng lái, sau đó hai người này vội vàng chạy về còn mấy viên cảnh sát còn lại nhất thời sắc mặt đại biến, gần như đồng loạt rút súng chĩa vào trong xe.
Trịnh Xá phản ứng cực nhanh, tay trái hắn đeo Nạp giới hơi run lên, thiếu chút nữa là rút súng tiểu liên ra, nhưng hắn chợt nhìn thấy cảnh sát đưa súng nhằm vào tài xế, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, hắn liền vội vàng thả tay xuống.
Tài xế taxi thật sự là không thể hiểu nổi cái gì nữa, đầu tiên là thấy một thanh niên một quyền đánh xuyên ghế xe, hắn vẫn sợ hãi không dám nói gì, đến giờ đột nhiên lại có một đống cảnh sát cầm súng chĩa vào mình, chẳng lẽ tại hôm nay ra cửa không xem ngày sao?
Đám cảm sát cũng không khách khí, bọn họ cầm súng cẩn thận chĩa vào tay tài xế, hai người trong số đó mở cửa xe, lôi tài xế ra ngoài, tiếp theo "ba" một tiếng, vặn ngược tay hắn ra sau, đồng thời hai viên cảnh sát nhanh chóng lục soát khắp người, lột hết tất cả đồ đạc giấy tờ.
- Xin lỗi đã làm hai vị hoảng sợ, tên tài xế này là phạm nhân cảnh sát vẫn đang truy đuổi.
Một viên cảnh sát mặc thường phục đi tới cửa xe chỗ hai người Trịnh Xá, hắn móc thẻ của mình, máy móc nói.
Trịnh Xá thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có chút bất an. Hắn chỉ có thể bình tĩnh cười nói:
- Vậy đúng là phải đa tạ các vị rồi, nói không chừng có thể hắn sẽ còn cướp bóc chúng ta trên xe nữa... Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?
Tên cảnh sát cũng cười nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng trước tiên mời hai người theo chúng ta làm tường trình một chút, đây cũng là trách nhiệm của công dân, ta nghĩ hai người hẳn là cũng không có vấn đề gì?
Trịnh Xá chỉ có thể nắm tay La Lệ cùng nhau xuống xe, tiếp đó, tên cảnh sát mặc thường phục dẫn hai người đến cạnh một chiếc xe chỉ huy, hắn vừa cười vừa nói:
- Ta không đi cùng hai người nữa, hai người cứ tùy tiện tìm một người là được, tường trình xong là có thể đi.
Nói xong người này phi thường dứt khoát, quay lưng rời đi.
Trịnh Xá nhìn đến khi viên cảnh sát kia ra xa hơn mười thước, bấy giờ hắn mới nhìn La Lệ nói:
- Lệ nhi, anh đi làm tường trình một chút... Vừa rồi nói không chừng là do anh quá đa nghi, mục tiêu có lẽ là nhằm vào gã tài xế kia, a a, vậy thì lát nữa chúng ta sẽ tới trường cũ dạo chơi một chuyến.
Nói xong, hắn nhấc chân, tiến về phía chiếc xe chỉ huy.
Ánh sáng trên xe chỉ huy có chút hắc ám, Trịnh Xá lúc vừa lên xe hơi cản thấy không thích ứng được, hắn vừa chớp chớp mắt muốn thích nghi với bóng tối, đột nhiên, cảm giác lo sợ báo hiệu nguy hiểm lại xuất hiện, cơ hồ đồng loạt, vài họng súng từ bóng tối thò ra, thậm chí sau đầu hắn cũng có một cây súng chĩa vào.
- Đừng nhúc nhích! Ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ không để ý vặn gãy mấy đốt ngón tay ngươi!
Người này vừa nói, cửa xe đã đóng sập lại, Trịnh Xá lúc này mới nhìn rõ, trong xe có sáu người, trong đó năm người đều cầm súng lục chĩa vào hắn, không, hẳn là cả sáu người đều cầm súng, chỉ là một người trực tiếp dí súng vào sau đầu hắn.
Hai trong số năm người trước mặt đi ra, trong đó một người ấn Trịnh Xá xuống sàn, sau đó bắt đầu lục soát khắp người hắn, người còn lại cầm một dụng cụ giống như vòng dây điện bắt đầu quét qua cơ thể Trịnh Xá, một lát sau, hai người cùng đứng lên nói:
- Báo cáo đội trưởng, không có vũ khí, thiết bị điện tử!
Người phía sau Trịnh Xá thu súng lại, hắn nhàn nhạt nói:
- Tiểu Lý, mượn xe của cục công an, nhân tiện hỏi họ xem hệ thống cách ly của phòng thẩm vấn có tốt không
Một trong số năm người gật đầu, lướt qua số còn lại đi về phía khoang điều khiển, hai người còn lại vẫn chĩa súng nhằm vào Trịnh Xá.
Trịnh Xá bò dậy, hắn lạnh lùng hỏi:
- Tại sao lại muốn bắt ta? Các người là ai?
Người phía sau Trịnh Xá tìm chỗ ngồi xuống, đó là một tráng hán tầm hai tám hai chín tuổi, nhìn tư thế ngồi của hắn có thể biết hắn là một quân nhân, người đó cũng lạnh lùng cười đáp:
- Chúng ta minh nhân không nói ám thoại, đừng nghĩ tới chuyện truyền tin tức gì hết, cả xe đã hoàn toàn bị ngăn cách, thiết bị ngăn cách tín hiệu điện tử, đây chính là tác phẩm đắc ý các ngươi dùng bắt cóc đại tá Sở Hiên, đừng nói với ta là ngươi không biết, chúng ta là thành viên của tổ 1 cục Quốc An, còn các hạ? Các hạ là ai?
Cục Quốc An? Cục Quốc An! Hay lắm Sở Hiên! Một âm mưu rất hay!
Sau khi trí lực của Trịnh Xá tăng lên 187, suy nghĩ của hắn trở nên linh mẫn hơn rất nhiều, hắn rất nhanh đã hiểu được sự tình, mặc dù không thể ngay lập tức minh bạch nhưng hắn cũng có thể đại khái tìm ra được điểm mấu chốt. Nguồn truyện:
Nhưng thanh gươm Damocles vẫn lủng lẳng treo trên đầu hắn, ba mươi ngày vừa hết, hắn sẽ lại phải trở lại luân hồi trong Chủ thần không gian, đối mặt với các loại sinh vật đáng sợ như Alien, hay đám zombie và có trời mới biết những loại quỷ quái nào khác, nói chung là chết chóc đồng hành cùng hắn. Vì thế, trong 30 ngày, hắn không thể không bị bắt buộc mỗi ngày luyện nội công hặc dùng Progknife tập chiến đấu, đó cũng là cách tập luyện duy nhất hắn nghĩ ra. Không thể không nói rằng sở hữu một sức mạnh gấp 4 người thường và khả năng phản ứng siêu tuyệt, thật lực của hắn đã đạt đến mức độ người thường không thể tưởng tượng nổi, có thể hình dung rằng mười mấy người đàn ông cường tráng không đủ để hắn đánh trong một phút, nếu đổi thành lính đặc nhiệm thì có lẽ sẽ lâu hơn, nhưng hắn chắc chắn sẽ thắng mà không bị thương gì mấy, tất nhiên là nếu hai bên không dùng vũ khí.
Trịnh Xá không giỏi dùng súng, trong vòng 50m thì còn có thể bắn trúng, nếu mục tiêu ở xa hơn hay di động nhanh thì tỉ lệ chính xác là rất thê thảm, sở trường của hắn vẫn là cận chiến. Đặc biệt là từ khi hắn có Progknife thì khả năng cận chiến của hắn đạt đến mức khủng bố. Con dao găm đen sì, dài khoảng 30cm chẳng có gì nổi bật, không biết dùng vật liệu gì chế tạo, nhưng chỉ cần vung lên là lưỡi dao rung động, từ mũi dao trở ra 50cm trở thành khoảng không chết chóc, chém sắt như bùn là gì chứ, có con dao này, hắn chém sắt như cắt không khí. Khi Trịnh Xá cắt Platin, hắn hoàn toàn không cảm thấy sự trở ngại nào, cứng rắn đến mấy cũng cắt được. Chỉ có một vấn đề là nếu vật thể bị cắt quá lớn, dao bị kẹt vào thì khi hết độ rung, con dao trở thành không khác gì những dao găm thường.
NGoài việc ngày càng thành thục cách dùng dao, hắn còn thu hoạch thêm vài phần tâm đắc về sử dụng nội lực, ngoài việc nội lực tăng cao tốc độ và lực lượng, hắn phát hiện ra nếu vận nội lực đến một bộ phận cơ thể nào đó sẽ tăng cường khả năng chịu đòn và có sức mạnh bùng nổ, ví như khi hắn vận nội lực vào bàn tay, phóng ra một cây sắt sẽ mạnh hơn nhiều so với việc vận nội lực toàn thân. Có điều khi luyện hắn luôn nhớ đến con tàu vũ trụ và đám Alien. Bên cạnh đó hắn còn nghiên cứu năng lượng huyết tộc trong người, trong phim Alien, trừ lúc mở cơ nhân tỏa cuối cùng hắn dùng năng lượng huyết tộc, chỉ có khi hắn giết một con Alien đã vô tình dùng năng lượng huyết tộc bao bọc nội lực, tạo thành khả năng ăn mòn rất đáng kinh ngạc, nhưng sau đó hắn không cách nào dùng năng lượng huyết tộc nữa.
- Phù...vẫn không được!
Trịnh Xá thu nội lực về đan điền, cười khổ lắc đầu, đã mấy ngày nay hắn liên tục thử nghiệm mà vẫn không thể sử dụng năng lượng huyết tộc ở my tâm. Ngược lại, nội lực lại có một chút tăng trưởng, quả nhiên nội lực không chỉ trao đổi từ chủ thần mà còn có thể tự luyện tập, không biết chừng hắn sẽ có lúc giống như trong truyện chưởng, bay nhảy vù vù, múa kiếm loang loáng, điều kiện là sống sót đã.
Đúng lúc đó, một giọng nói nũng nịu ngọt ngào vang lên ngoài cửa:
- Dê xồm, chưa dậy à? Đã nói trước là hôm nay đưa em về trường xem rồi đấy...
Khỏi cần nói Trịnh Xá cũng biết ngoài cửa là ai, nhất định là cô bé La Lệ. Hắn bước ra mở cửa, cô bé luồn vào phòng, ngó phải ngó trái, Trịnh Xá âu yếm hỏi:
- Nhìn gì thế bé?
- Con gái chứ cái gì! - La Lệ vừa nhăn mũi một cách khả ái vừa nói- Trên phim thường có tình tiết, người đàn ông ra mở cửa muộn, mặt mũi hoảng hốt, nhất định là trong phòng giấu một cô gái khác hay điện thoại di động có số máy con gái lạ.
Trịnh Xá cười khổ nói:
- Em xem ở đâu mấy bộ phim vớ vẩn ấy, đấy là đạo diễn bày ra thế thôi, ngoài đời ai lại bất cẩn như thế?
La Lệ chống nạnh nói:
- Nghe cái giọng này chắc chắn là vừa nói điện thoại với cô nào phải không?
Trịnh Xá vội vàng ôm lấy nàng nói:
- Trời ạ, đừng ghen linh tinh nữa, đồ của anh em lất đi lật lại cả trăm lần rồi, anh có điện thoại di động không thì em là người biết rõ nhất. Thôi, đi ăn sáng rồi anh còn đưa em về thăm trường cũ.
La Lệ bị ôm là toàn thân mềm nhũn, nàng cười nói:
- Chính vì biết anh không có điện thoại di động mới không ghen, nói chuyện với mấy con hồ ly tinh lúc trước thì không sao, giấu đàn bà trong phòng thì...hừm...hừm.
Trịnh Xá biết rằng đem giảng giải đạo lý với mấy cô bé con là một chuyện ngu xuẩn, hắn chỉ đành ôm lấy La Lệ ra khỏi phòng, mấy ngày nay đều ở nhà bố mẹ, đi ra vài bước là đến phòng khách, hai gia đình đều đang ngồi nói chuyện, thấy hai người đều cười bao dung. La Lệ nghe tiếng cười lập tức đỏ hồng mặt, tóm lấy Trịnh Xá chạy ra cửa, mẹ Trịnh Xá vội gọi với:
- Ăn cơm đã rồi đi đâu thì đi!
La Lệ vừa chạy vừa nói:
- Thôi ạ, cháu và Trịnh Xá đến quán ăn ở trường ăn cũng được, đến đó cũng vào giờ cơm trưa rồi...bố, mẹ, chiều tối bọn con về.
Hai người ra đến đường, La Lệ xấu hổ nói:
- Toàn tại anh cả, nhìn bác trai, bác gái, bố, mẹ có vẻ như biết chuyện của chúng mình rồi, sau này bảo em làm sao gặp mọi người.
Trịnh Xá cười cười vừa định nói thì một cảm giác nguy cơ xuất hiện, cảm giác này rất quen thuộc, chính nhờ nó mà trong Alien mấy lần hắn đã thoát chết. Hắn không nghĩ ngợi, ôm lấy La Lệ nhảy mấy bước đến một chiếc Taxi, mãi đến khi xe chạy mới thở phào ra, sau lưng đầy một hôi lạnh. La Lệ cũng rất ngoan ngoãn, nắm chặt tay hắn hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Trịnh Xá lắc đầu nói:
- Anh cũng không biết nữa, hình như có ai đó..nói sao nhỉ...ngắm thẳng vào bọn mình, giống như là sniper ngắm chính xác vào đầu vậy.
Lúc ấy đằng sau không xa, trên một toàn nhà cao tầng, mấy người đàn ông cầm súng bắn tỉa hạ súng xuống lắc đầu, một người nói vào bộ đàm:
- Mục tiêu đã lên xe, biển số là...cảm giác của anh ta rất nhạy bén, tôi nghi hắn là điệp viên tinh nhuệ của nước ngoài, chúng tôi vừa ngắm chuẩn hắn đã cảm thấy ngay, thật lực rất cao, thực hiện phương án hai.
Ngồi trên xe, Trịnh Xá từ từ bình tĩnh lại, hắn bắt đầu phân tích các khả năng xem ai là địch thủ, đầu tiên có thể tính đến là bọn xã hội đen, những ngày qua hắn đã nhờ người quen bán ra cả triệu nhân dân tệ Platin, tuy qua rất nhiều tay những xã hội đên vẫn có khả năng truy đến hắn. Có điều sao xã hội đen lại có súng bắn tỉa, xin lỗi nha, đây là Trung Quốc chứ không phải Mỹ. Điểm này quả đáng ca ngời, Trung Quốc quản lý súng đạn nghiêm bậc nhất thế giới, xã hội đen không thể có vũ khí sát thương hạng nặng, do đó khả năng xã hội đen tìm hắn có thể bỏ qua. Vậy thì là ai? Chính phủ chăng? Do hắn bán ra số lượng lớn bạch kim gây chú ý? Đùa à? Chỉ có hơn một triệu chính phủ cũng chú ý đến thì quốc gia đó giỏi lắm vài trăm nghìn người. Trịnh Xá bực bội đấm mạnh vào ghế trước taxi, cả cái ghế bị đấm thủng, lái xe trợn tròn mắt nhìn quả đấm thòi ra khỏi đệm xe, sọ hết hồn. La Lệ gấp gáp hỏi:
- Có chuyện gì thế? Đừng giấu em nữa, Dê xồm, chuyện gì xảy ra vậy?
Trịnh Xá gượng cười an ủi:
- Không có gì, chỉ là anh nghĩ đến việc không từ biệt được bố mẹ, sau 12 h đêm nay là hết 30 ngày rồi....Bé tin anh không?
La Lệ sắp phát khóc vì lo nhưng vẫn gật đầu liên tục, Trịnh Xá ôm lấy nàng nói:
- Dù có chuyện gì xảy ra, hãy tin chắc rằng anh không bao giờ bỏ rơi em.
Đối phương ở trong bóng tối, Trịnh Xá không biết kẻ địch là ai, vì sao tập kích hắn, tập kích hắn hay tập kích La Lệ. Hắn điên cuồng suy nghĩ phương pháp đối phó, hôm nay đã là ngày cuối cùng, có nên tìm một chỗ trốn đến 12h rồi trở lại văn phòng. Bất luận thế nào, hôm nay hắn và La Lệ phải đến văn phòng, nếu không sẽ bị xóa bỏ khỏi thế gian.
Trong lúc Trịnh Xá đang loạn như ma thì xe đi vào một đoạn kẹt, hắn cũng không chú ý lắm vì đây là khu giao thông phức tạp, thông thường có kẹt xe. Nhưng chỉ lát sau hắn đã phát hiện không ổn, phía trước mấy chúc mét xuất hiện một trạm kiểm soát, mấy viên cảnh sát hình sự đã tiến đến gần xe hắn...
Trịnh Xá nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn điềm nhiên như không nắm lấy tay La Lệ, nhìn bộ dạng hắn rõ ràng chỉ là một nhân viên công chức yếu nhược bình thường, mà La Lệ vẻ mặt hơi có chút bất an, cùng với động tác cũng vừa đúng, hai người thoạt nhìn hiển nhiên là hai người bình thường.
Mấy viên cảnh sát nhìn vào trong xe, trong đó hai người kiểm tra bằng lái, sau đó hai người này vội vàng chạy về còn mấy viên cảnh sát còn lại nhất thời sắc mặt đại biến, gần như đồng loạt rút súng chĩa vào trong xe.
Trịnh Xá phản ứng cực nhanh, tay trái hắn đeo Nạp giới hơi run lên, thiếu chút nữa là rút súng tiểu liên ra, nhưng hắn chợt nhìn thấy cảnh sát đưa súng nhằm vào tài xế, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, hắn liền vội vàng thả tay xuống.
Tài xế taxi thật sự là không thể hiểu nổi cái gì nữa, đầu tiên là thấy một thanh niên một quyền đánh xuyên ghế xe, hắn vẫn sợ hãi không dám nói gì, đến giờ đột nhiên lại có một đống cảnh sát cầm súng chĩa vào mình, chẳng lẽ tại hôm nay ra cửa không xem ngày sao?
Đám cảm sát cũng không khách khí, bọn họ cầm súng cẩn thận chĩa vào tay tài xế, hai người trong số đó mở cửa xe, lôi tài xế ra ngoài, tiếp theo "ba" một tiếng, vặn ngược tay hắn ra sau, đồng thời hai viên cảnh sát nhanh chóng lục soát khắp người, lột hết tất cả đồ đạc giấy tờ.
- Xin lỗi đã làm hai vị hoảng sợ, tên tài xế này là phạm nhân cảnh sát vẫn đang truy đuổi.
Một viên cảnh sát mặc thường phục đi tới cửa xe chỗ hai người Trịnh Xá, hắn móc thẻ của mình, máy móc nói.
Trịnh Xá thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có chút bất an. Hắn chỉ có thể bình tĩnh cười nói:
- Vậy đúng là phải đa tạ các vị rồi, nói không chừng có thể hắn sẽ còn cướp bóc chúng ta trên xe nữa... Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?
Tên cảnh sát cũng cười nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng trước tiên mời hai người theo chúng ta làm tường trình một chút, đây cũng là trách nhiệm của công dân, ta nghĩ hai người hẳn là cũng không có vấn đề gì?
Trịnh Xá chỉ có thể nắm tay La Lệ cùng nhau xuống xe, tiếp đó, tên cảnh sát mặc thường phục dẫn hai người đến cạnh một chiếc xe chỉ huy, hắn vừa cười vừa nói:
- Ta không đi cùng hai người nữa, hai người cứ tùy tiện tìm một người là được, tường trình xong là có thể đi.
Nói xong người này phi thường dứt khoát, quay lưng rời đi.
Trịnh Xá nhìn đến khi viên cảnh sát kia ra xa hơn mười thước, bấy giờ hắn mới nhìn La Lệ nói:
- Lệ nhi, anh đi làm tường trình một chút... Vừa rồi nói không chừng là do anh quá đa nghi, mục tiêu có lẽ là nhằm vào gã tài xế kia, a a, vậy thì lát nữa chúng ta sẽ tới trường cũ dạo chơi một chuyến.
Nói xong, hắn nhấc chân, tiến về phía chiếc xe chỉ huy.
Ánh sáng trên xe chỉ huy có chút hắc ám, Trịnh Xá lúc vừa lên xe hơi cản thấy không thích ứng được, hắn vừa chớp chớp mắt muốn thích nghi với bóng tối, đột nhiên, cảm giác lo sợ báo hiệu nguy hiểm lại xuất hiện, cơ hồ đồng loạt, vài họng súng từ bóng tối thò ra, thậm chí sau đầu hắn cũng có một cây súng chĩa vào.
- Đừng nhúc nhích! Ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ không để ý vặn gãy mấy đốt ngón tay ngươi!
Người này vừa nói, cửa xe đã đóng sập lại, Trịnh Xá lúc này mới nhìn rõ, trong xe có sáu người, trong đó năm người đều cầm súng lục chĩa vào hắn, không, hẳn là cả sáu người đều cầm súng, chỉ là một người trực tiếp dí súng vào sau đầu hắn.
Hai trong số năm người trước mặt đi ra, trong đó một người ấn Trịnh Xá xuống sàn, sau đó bắt đầu lục soát khắp người hắn, người còn lại cầm một dụng cụ giống như vòng dây điện bắt đầu quét qua cơ thể Trịnh Xá, một lát sau, hai người cùng đứng lên nói:
- Báo cáo đội trưởng, không có vũ khí, thiết bị điện tử!
Người phía sau Trịnh Xá thu súng lại, hắn nhàn nhạt nói:
- Tiểu Lý, mượn xe của cục công an, nhân tiện hỏi họ xem hệ thống cách ly của phòng thẩm vấn có tốt không
Một trong số năm người gật đầu, lướt qua số còn lại đi về phía khoang điều khiển, hai người còn lại vẫn chĩa súng nhằm vào Trịnh Xá.
Trịnh Xá bò dậy, hắn lạnh lùng hỏi:
- Tại sao lại muốn bắt ta? Các người là ai?
Người phía sau Trịnh Xá tìm chỗ ngồi xuống, đó là một tráng hán tầm hai tám hai chín tuổi, nhìn tư thế ngồi của hắn có thể biết hắn là một quân nhân, người đó cũng lạnh lùng cười đáp:
- Chúng ta minh nhân không nói ám thoại, đừng nghĩ tới chuyện truyền tin tức gì hết, cả xe đã hoàn toàn bị ngăn cách, thiết bị ngăn cách tín hiệu điện tử, đây chính là tác phẩm đắc ý các ngươi dùng bắt cóc đại tá Sở Hiên, đừng nói với ta là ngươi không biết, chúng ta là thành viên của tổ 1 cục Quốc An, còn các hạ? Các hạ là ai?
Cục Quốc An? Cục Quốc An! Hay lắm Sở Hiên! Một âm mưu rất hay!
Sau khi trí lực của Trịnh Xá tăng lên 187, suy nghĩ của hắn trở nên linh mẫn hơn rất nhiều, hắn rất nhanh đã hiểu được sự tình, mặc dù không thể ngay lập tức minh bạch nhưng hắn cũng có thể đại khái tìm ra được điểm mấu chốt. Nguồn truyện:
/308
|