Luồng lửa phát nổ nhanh chóng tràn về phía đám lính Orc xung quanh, ngọn lửa màu tím nhìn có vẻ ảm đạm nhưng nhiệt độ lại cực kỳ cao, chỉ khẽ chạm vào là trực tiếp thiêu đốt đám lính thành tro bụi, sau đó đến cả tro bụi cũng thiêu sạch, nhiệt độ của lửa tím chỉ có thể gọi là kinh khủng. Cũng may là lúc trước không có quá nhiều đoàn lửa từ trên thái cực đồ hạ xuống, vì thế khi ngọn lửa bộc phát cũng chỉ là lan ra phạm vi hơn hai trăm mét, nuốt chửng đám Orc là coi như xong, nếu đâu suất tử hỏa bát quái lô thật sự bạo phát, hậu quả tạo ra tuyệt đối là trong phạm vi một nghìn mét, thậm chí vài nghìn mét không còn nổi một cọng cỏ nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao La Ứng Long nói bản thân còn chưa thể hoàn toàn sử dụng chiêu này, chỉ bởi vì nó quá mạnh mẽ.
Trịnh Xá cả người cháy đen thui nằm trên mặt đất, nếu là người bình thường chịu thương thế như vậy thì đã sớm chết cháy rồi, toàn thân bị bỏng sâu tới trên 95%, hai con mắt cùng có một bị thiêu mù, nếu nói hắn là con người, không bằng gọi là cục than cháy được một nửa, cơ bản đã cận kề cái chết.
Chỉ là trong trạng thái này, bên trong da thịt bị đốt trụi của Trịnh Xá lại phát sinh biến hóa long trời lở đất. Lấy gen được tối ưu hóa trong trận chiến vừa rồi làm gốc, lấy nội lực cùng năng lượng vampire làm năng lượng, lấy gen rồng làm phụ trợ, lấy gen viễn cổ mạnh mẽ nhất trong cơ thể làm trung tâm, máu thịt trong người hắn đang cấu tạo lại với tốc độ cực nhanh. Đương nhiên, ý thức vẫn đang tỉnh táo của hắn cũng hiểu được, thân thể này chỉ có thể xuất hiện khi hắn sử dụng cơ nhân tỏa tầng thứ tư, dù sao thì năng lượng mà thân thể này cần có cũng quá lớn, trừ phi đạt tới trình độ tầng thứ năm, nếu không hắn sẽ không thể duy trì nổi sự tiêu hao năng lượng này...
"Không chết... Ta vậy mà vẫn còn sống..."
Trịnh Xá thở hắt ra một hơi dài, mặc dù lúc này toàn thân đau đớn dị thường nhưng hắn vẫn lập tức nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước. Trong khoảng khắc khi hắn sắp bị thiêu chết, La Ứng Long bị tập kích, hơn nữa tập kích này còn phá vỡ kim quang bảo vệ của hắn trong nháy mắt, còn cả trạng thái khi chết cũng rất kỳ lạ, toàn thân không ngờ lại nhanh chóng biến thành bột phấn, tình huống như vậy Trịnh Xá cũng đã thấy qua... Đó chính là năng lực bắn tỉa độc nhất vô nhị của Zero, điểm tuyến ma nhãn!
Không cần biết đối phương có pháp bảo gì, không cần biết đối phương mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần tìm được dấu vết hủy diệt, súng ngắm Gauss liền có thể khiến nó nát vụn, hơn nữa tiếng nổ cực lớn lúc trước rõ ràng là tiếng súng ngắm Gauss.
"Quả nhiên là Zero... Hắn đang ở chỗ nào? Tại sao đúng lúc này lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là... Sở Hiên?"
Trịnh Xá chỉ có thể nghĩ như vậy, mặc dù hắn còn chưa dám khẳng định, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn cảm thấy người có thể làm tới bước này tuyệt đối chỉ có thể là Sở Hiên! Hơn nữa cũng chỉ Sở Hiên mới có thể tùy ý để đội viên làm mồi nhử còn bản thân ở phía sau đẩy tất cả vào trong bố cục.
"Dù sao thì bây giờ cuối cùng cũng an toàn, điểm tuyến ma nhãn của Zero chỉ cần không sử dụng liên tục thì hẳn là cũng không có trở ngại gì lớn. Sau đó là La Ứng Long đã bị giết, còn một cô gái da trắng nữa nhưng cô ta chắc là sẽ không dám lộ diện nữa, nếu không súng ngắm Gauss của Zero cũng không phải để làm cảnh..."
Trịnh Xá thở ra một hơi, nhưng hắn còn chưa kịp định thần lại thì chợt thấy mấy mũi tên đột ngột bắn tới cạnh người, mặc dù còn chưa bắn trúng nhưng vẫn khiến hắn giật thót cả người. Hắn đã quên mất hoàn cảnh hiện hiện tại, nơi này chính là chiến trường, mặc dù không còn sự uy hiếp từ tiểu đội Thiên Thần nhưng đám Orc cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, nếu hắn vẫn còn bảo trì sức chiến đấu thì không sợ, kể cả giết không hết được bọn chúng thì muốn rời đi cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là tình huống hiện tại có chút đặc biệt... Hắn đang ở trên con đường mà đám Orc muốn tấn công tường thành nhất định phải đi qua, nói cách khác, hắn lúc này không thể động đậy nổi một ngón tay, cơ bản là chết chắc rồi.
"Không thể nào? Nếu phải chết dưới tay lũ Orc, ta thà chết trong công kích của tu chân còn hơn... Thủ đoạn tu chân đúng là mạnh mẽ..."
Trịnh Xá chỉ có thể trơ mắt nhìn đám Orc tới gần, mấy tiễn vừa rồi rõ ràng là chúng thử xem Trịnh Xá còn sức chiến đấu hay không, mắt thấy hắn vẫn toàn thân cháy đen nằm đó, nhất thời lũ Orc liền cẩn thận tiến đến. Tiếng súng ngắm Gauss cũng không vang lên, xem ra một phát điểm tuyến ma nhãn vừa rồi đã khiến Zero hôn mê, lúc này đám Orc đã càng lúc càng gần, chỉ còn cách Trịnh Xá hơn mười mét.
"Thật đúng là mỉa mai, không ngờ lại chết kiểu nực cười như vậy... vẫn là phải chết."
Lúc này Trịnh Xá cách tường thành khoảng năm, sáu trăm mét, mặc dù cũng coi là tương đối gần nhưng binh lính trên thành phòng thủ còn không kịp, sao có thể đi hỗ trợ hắn được? Trịnh Xá chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đúng lúc này, từ phía xa đột nhiên vang lên một tràng kèn hiệu trầm trầm, tiếng kèn hiệu từ xa truyền tới thoáng cái đã lôi kéo sự chú ý của tất cả đám Orc, bọn chúng cũng mặt kệ sinh vật cháy đen hình người này, lao cả ra phía ngoài.
Ở rìa chiến trường, một chiến mã thong thả chạy ra, trên lưng chiến mã là một người trung niên vũ dũng, toàn thân mặc áo giáp, ông ta phóng ngựa ra, nhíu mày nhìn vô số quân Orc trước mặt, dù trận chiến công thành đã diễn ra lâu như vậy, công thêm lần chém giết của Trịnh Xá cùng pháp bảo La Ứng Lóng phát nổ, quân đội Orc trên chiến trường vẫn còn hơn tám vạn.
Người trung niên hít sâu mấy hơi, tiếp đó dựng một tay lên, từ phía sau lập tức có vô số kỵ binh tiến ra, những kỵ binh này mới là thiết kỵ cận chiến chân chính, ngoài kỵ sĩ mặc giáp dày, tay cầm trường thương, đến cả ngựa cũng được khoác một lớp giáp nặng, toàn thân ngoại trừ hai con mắt, chỗ nào cũng được bảo vệ kín đáo. Từng kỵ binh lần lượt bước tới, trải ra một đoạn dài phía chân trời, nhất thời không biết đã có bao nhiêu thiết kỵ xuất hiện
- Éomer, ngươi dẫn người tấn công bên trái!
- Gamling, dẫn đội theo sau lưng ta!
- Grimbold, xuyên qua tường thành tấn công bên phải!
Người trung niên này chính là quốc vương Rohan, Théoden, ông ta quát lớn ra lệnh cho mấy viên tướng bên cạnh, sau khi những tướng lĩnh này phụng mệnh rời đi, ông mới quay người đứng trước vô số kỵ binh, hét lên:
- Đi theo ta! Các kỵ sỹ của Rohan! Dùng xương cốt kẻ thù mài sắc mũi giáo của các ngươi! Dùng đầu kẻ thù đập lên lá chắn của các ngươi! Nghênh đón mặt trời đang lên... Tiêu diệt tất cả kẻ địch trước mắt!
Khi ông ta hét lên, tất cả kỵ binh đều dựng thẳng trường thương, Théoden rút kiếm lượt qua dãy trường thương một lượt, vừa chạy vừa quát:
- Xông lên! Đem cái chết tới cho bọn chúng!
- Cái chết! Cái chết... Cái chết!
Théoden hét lên liên tiếp, các kỵ binh phía sau cũng nhiệt huyết sôi trào, gầm lên, sau khi tất cả cùng hét lớn, Théoden cuối cùng cũng hạ lệnh:
- Xông lên! Các hậu duệ của Isildur!
Dứt lời, ông đã dẫn đầu giục ngựa xông về phía trận địa kẻ thù.
Đúng là một cảnh tượng hoành tráng, cảnh cả vạn vó ngựa quân thiết kỵ xông tới thật sự kinh người, tiếng chân ngựa dần dần tụ lại thành một thanh âm đồng nhất, tiếng vang ầm ầm, mặc dù đội thiết kỵ chỉ có khoảng năm nghìn nhưng khi xung phong khí thế thật quá kinh người, một số tên Orc bắt đầu hoảng hốt nhìn quanh.
Quân Orc không có sức mạnh như Uruk-hai nên không cầm nổi loại trường thương quá dài, thấy thiết kỵ xông tới bọn chúng chỉ có thể vung mâu dài hơn một mét chắn trước mặt, phía sau cung thủ phát tên như mưa bắn tới trước. Bạn đang đọc truyện tại
Trịnh Xá cả người cháy đen thui nằm trên mặt đất, nếu là người bình thường chịu thương thế như vậy thì đã sớm chết cháy rồi, toàn thân bị bỏng sâu tới trên 95%, hai con mắt cùng có một bị thiêu mù, nếu nói hắn là con người, không bằng gọi là cục than cháy được một nửa, cơ bản đã cận kề cái chết.
Chỉ là trong trạng thái này, bên trong da thịt bị đốt trụi của Trịnh Xá lại phát sinh biến hóa long trời lở đất. Lấy gen được tối ưu hóa trong trận chiến vừa rồi làm gốc, lấy nội lực cùng năng lượng vampire làm năng lượng, lấy gen rồng làm phụ trợ, lấy gen viễn cổ mạnh mẽ nhất trong cơ thể làm trung tâm, máu thịt trong người hắn đang cấu tạo lại với tốc độ cực nhanh. Đương nhiên, ý thức vẫn đang tỉnh táo của hắn cũng hiểu được, thân thể này chỉ có thể xuất hiện khi hắn sử dụng cơ nhân tỏa tầng thứ tư, dù sao thì năng lượng mà thân thể này cần có cũng quá lớn, trừ phi đạt tới trình độ tầng thứ năm, nếu không hắn sẽ không thể duy trì nổi sự tiêu hao năng lượng này...
"Không chết... Ta vậy mà vẫn còn sống..."
Trịnh Xá thở hắt ra một hơi dài, mặc dù lúc này toàn thân đau đớn dị thường nhưng hắn vẫn lập tức nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước. Trong khoảng khắc khi hắn sắp bị thiêu chết, La Ứng Long bị tập kích, hơn nữa tập kích này còn phá vỡ kim quang bảo vệ của hắn trong nháy mắt, còn cả trạng thái khi chết cũng rất kỳ lạ, toàn thân không ngờ lại nhanh chóng biến thành bột phấn, tình huống như vậy Trịnh Xá cũng đã thấy qua... Đó chính là năng lực bắn tỉa độc nhất vô nhị của Zero, điểm tuyến ma nhãn!
Không cần biết đối phương có pháp bảo gì, không cần biết đối phương mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần tìm được dấu vết hủy diệt, súng ngắm Gauss liền có thể khiến nó nát vụn, hơn nữa tiếng nổ cực lớn lúc trước rõ ràng là tiếng súng ngắm Gauss.
"Quả nhiên là Zero... Hắn đang ở chỗ nào? Tại sao đúng lúc này lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là... Sở Hiên?"
Trịnh Xá chỉ có thể nghĩ như vậy, mặc dù hắn còn chưa dám khẳng định, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn cảm thấy người có thể làm tới bước này tuyệt đối chỉ có thể là Sở Hiên! Hơn nữa cũng chỉ Sở Hiên mới có thể tùy ý để đội viên làm mồi nhử còn bản thân ở phía sau đẩy tất cả vào trong bố cục.
"Dù sao thì bây giờ cuối cùng cũng an toàn, điểm tuyến ma nhãn của Zero chỉ cần không sử dụng liên tục thì hẳn là cũng không có trở ngại gì lớn. Sau đó là La Ứng Long đã bị giết, còn một cô gái da trắng nữa nhưng cô ta chắc là sẽ không dám lộ diện nữa, nếu không súng ngắm Gauss của Zero cũng không phải để làm cảnh..."
Trịnh Xá thở ra một hơi, nhưng hắn còn chưa kịp định thần lại thì chợt thấy mấy mũi tên đột ngột bắn tới cạnh người, mặc dù còn chưa bắn trúng nhưng vẫn khiến hắn giật thót cả người. Hắn đã quên mất hoàn cảnh hiện hiện tại, nơi này chính là chiến trường, mặc dù không còn sự uy hiếp từ tiểu đội Thiên Thần nhưng đám Orc cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, nếu hắn vẫn còn bảo trì sức chiến đấu thì không sợ, kể cả giết không hết được bọn chúng thì muốn rời đi cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là tình huống hiện tại có chút đặc biệt... Hắn đang ở trên con đường mà đám Orc muốn tấn công tường thành nhất định phải đi qua, nói cách khác, hắn lúc này không thể động đậy nổi một ngón tay, cơ bản là chết chắc rồi.
"Không thể nào? Nếu phải chết dưới tay lũ Orc, ta thà chết trong công kích của tu chân còn hơn... Thủ đoạn tu chân đúng là mạnh mẽ..."
Trịnh Xá chỉ có thể trơ mắt nhìn đám Orc tới gần, mấy tiễn vừa rồi rõ ràng là chúng thử xem Trịnh Xá còn sức chiến đấu hay không, mắt thấy hắn vẫn toàn thân cháy đen nằm đó, nhất thời lũ Orc liền cẩn thận tiến đến. Tiếng súng ngắm Gauss cũng không vang lên, xem ra một phát điểm tuyến ma nhãn vừa rồi đã khiến Zero hôn mê, lúc này đám Orc đã càng lúc càng gần, chỉ còn cách Trịnh Xá hơn mười mét.
"Thật đúng là mỉa mai, không ngờ lại chết kiểu nực cười như vậy... vẫn là phải chết."
Lúc này Trịnh Xá cách tường thành khoảng năm, sáu trăm mét, mặc dù cũng coi là tương đối gần nhưng binh lính trên thành phòng thủ còn không kịp, sao có thể đi hỗ trợ hắn được? Trịnh Xá chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đúng lúc này, từ phía xa đột nhiên vang lên một tràng kèn hiệu trầm trầm, tiếng kèn hiệu từ xa truyền tới thoáng cái đã lôi kéo sự chú ý của tất cả đám Orc, bọn chúng cũng mặt kệ sinh vật cháy đen hình người này, lao cả ra phía ngoài.
Ở rìa chiến trường, một chiến mã thong thả chạy ra, trên lưng chiến mã là một người trung niên vũ dũng, toàn thân mặc áo giáp, ông ta phóng ngựa ra, nhíu mày nhìn vô số quân Orc trước mặt, dù trận chiến công thành đã diễn ra lâu như vậy, công thêm lần chém giết của Trịnh Xá cùng pháp bảo La Ứng Lóng phát nổ, quân đội Orc trên chiến trường vẫn còn hơn tám vạn.
Người trung niên hít sâu mấy hơi, tiếp đó dựng một tay lên, từ phía sau lập tức có vô số kỵ binh tiến ra, những kỵ binh này mới là thiết kỵ cận chiến chân chính, ngoài kỵ sĩ mặc giáp dày, tay cầm trường thương, đến cả ngựa cũng được khoác một lớp giáp nặng, toàn thân ngoại trừ hai con mắt, chỗ nào cũng được bảo vệ kín đáo. Từng kỵ binh lần lượt bước tới, trải ra một đoạn dài phía chân trời, nhất thời không biết đã có bao nhiêu thiết kỵ xuất hiện
- Éomer, ngươi dẫn người tấn công bên trái!
- Gamling, dẫn đội theo sau lưng ta!
- Grimbold, xuyên qua tường thành tấn công bên phải!
Người trung niên này chính là quốc vương Rohan, Théoden, ông ta quát lớn ra lệnh cho mấy viên tướng bên cạnh, sau khi những tướng lĩnh này phụng mệnh rời đi, ông mới quay người đứng trước vô số kỵ binh, hét lên:
- Đi theo ta! Các kỵ sỹ của Rohan! Dùng xương cốt kẻ thù mài sắc mũi giáo của các ngươi! Dùng đầu kẻ thù đập lên lá chắn của các ngươi! Nghênh đón mặt trời đang lên... Tiêu diệt tất cả kẻ địch trước mắt!
Khi ông ta hét lên, tất cả kỵ binh đều dựng thẳng trường thương, Théoden rút kiếm lượt qua dãy trường thương một lượt, vừa chạy vừa quát:
- Xông lên! Đem cái chết tới cho bọn chúng!
- Cái chết! Cái chết... Cái chết!
Théoden hét lên liên tiếp, các kỵ binh phía sau cũng nhiệt huyết sôi trào, gầm lên, sau khi tất cả cùng hét lớn, Théoden cuối cùng cũng hạ lệnh:
- Xông lên! Các hậu duệ của Isildur!
Dứt lời, ông đã dẫn đầu giục ngựa xông về phía trận địa kẻ thù.
Đúng là một cảnh tượng hoành tráng, cảnh cả vạn vó ngựa quân thiết kỵ xông tới thật sự kinh người, tiếng chân ngựa dần dần tụ lại thành một thanh âm đồng nhất, tiếng vang ầm ầm, mặc dù đội thiết kỵ chỉ có khoảng năm nghìn nhưng khi xung phong khí thế thật quá kinh người, một số tên Orc bắt đầu hoảng hốt nhìn quanh.
Quân Orc không có sức mạnh như Uruk-hai nên không cầm nổi loại trường thương quá dài, thấy thiết kỵ xông tới bọn chúng chỉ có thể vung mâu dài hơn một mét chắn trước mặt, phía sau cung thủ phát tên như mưa bắn tới trước. Bạn đang đọc truyện tại
/308
|