Lửa giận trong lòng Trịnh Xá vô cùng phức tạp, đó là một loại cảm giác rất khó hành dung, nết xét về căn bản, ngoài sự áy náy với mấy trăm nghìn binh lính vô tội chết oan còn có cảm giác bất lực đối với bản thân không có cách nào thay đổi tình hình này, cảm giác bất lực đó đã tích lũy từ rất sớm, chính xác là bắt đầu xuất hiện từ khi hắn bắt đầu tiến vào luân hồi phim kinh dị.
Đây là một loại cảm giác không có đủ khả năng, đối mặt với thế giới phim kinh dị, đối mặt với vận mệnh chưa biết, đối mặt với chiến đấu không biết đến bao giờ mới có thể kết thúc, đối mặt với sự khổ sở khi bản thân không ngừng mạnh lên những vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn đạp lên trên, cùng cả vì sống sót mà làm những chuyện trái lương tâm... Con người không phải máy móc, cũng không phải nhân vật trong tiểu thuyết, anh minh vô cùng, vừa xuất trường liền giết người như giết chó. Hắn chỉ là một công chức nhỏ nhoi, mặc dù từng bước thay đổi bản thân, mặc dù từ từ trở nên mạnh mẽ nhưng nội tâm hắn vẫn không phải quái vật phi nhân tính, hắn chỉ là một công chức tâm lý bình thường mà thôi!Gặp phải bao nhiêu thống khổ cùng chết chóc như vậy, sao có thể không cảm thấy mê mang? Sao có thể không cảm thấy phẫn nộ? Sự phẫn nộ khi đối diện với những gì mình không thể nắm chắc, phẫn nộ khi đối diện với vận mệnh!
Ở dưới lòng đất một nghìn mét, sau khi vòng bảo vệ bên ngoài bị một đao chém vỡ, bên trong lộ ra một hành lang hoàn toàn bằng kim loại. Hành lang này cao khoảng hơn ba mươi mét, rộng đến hơn bảy mươi mét, có thể thấy nó đã bị đầu đạn hạt nhân phá hủy hoàn toàn, đến cả vòng bảo vệ cũng là vừa mới vội vàng dựng lên, vì thế vừa rồi mới bị Trịnh Xá một đao chém vỡ, tiếp theo bốn người liền phóng vào trong hành lang.
- La Cam Đạo, nhớ kỹ, lát nữa nếu đoạn được Allspark, ngươi bắt lấy nó rồi nhanh chóng quay lại, ra được lối vào bên ngoài lập tức dùng hệ thống phun điện chạy trốn, có thể chạy được bao xa thì chạy bấy nhiêu. Sau khi ngươi mang Allspark chạy vào trong hành lang, ta sẽ phá hủy lối đi, đồng thời cũng để Vương Hiệp dẫn nổ khu vực đặt bom, ngăn không cho robot truy đuổi ngươi, dù sao thì chỉ cần giữ được Allspark một tiếng đồng hồ chúng ta sẽ có thể trở lại Chủ Thần không gian... Trông cậy vào ngươi đấy, dù có chết cũng phải giao Allspark cho mấy người Zero rồi mới được chết!
La Cam Đạo ngẩn người, lúc này hắn đang ở trong VF-00 Phoenix nên nhất thời không thấy rõ vẻ mặt Trịnh Xá, nhưng không hiểu tại sao hắn bỗng cảm thấy có chút sợ hãi, giống như bên cạnh có một thanh đại đao hàn quang lấp lóe, lưỡi đao sức bén làm hắn không rét mà run.
Có lẽ ngay cả Trịnh Xá cũng không nhân thấy, giờ phút này ánh mắt hắn sắc bén như đao, tay cầm Hổ hồn không nhanh không chậm tiến tới, nhìn qua có vẻ rất nhàn nhã nhưng mỗi bước hạ xuống đều để lại một dấu chân sau hai ba phân, cứ như vậy từng bước từng bước tiến lên. Ngoài La Cam Đạo không thể tùy ý quan sát mặt đất, Vương Hiệp cùng Sở hiên đều nhìn thấy rõ ràng, khi họ nhìn lại Trịnh Xá thì, vẻ mặt sắc bén như đao đó đâu phải là Trịnh Xá, phảng phất như đã biến thành một người khác, sát ý bức người, giống như gặp bất kỳ ai cũng sẽ một đao chém tới, Trịnh Xá bộ dạng như vậy cộng thêm dấu chân trên nền khiến Vương Hiệp nhất thời phải âm thầm chắt lưỡi.
Sở Hiên nhíu mày, hạ giọng nói với Vương Hiệp:
- Ở đây được rồi, cài đặt hết bom plasma, số lượng còn bao nhiêu đặt hết bấy nhiêu... Sau đó ngươi quay lên mặt đất trước đi, trạng thái của Trịnh Xá có chút không đúng, hình như có vẻ tương tự trạng thái cuồng bạo khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư mà các ngươi nhắc tới, nếu đúng là như vậy...
Nói đên đây, Sở Hiên cau mày, tựa hồ có chuyện khiến hắn phải suy nghĩ.
Vương Hiệp cũng không nói nhiều, gật đầu dừng lại tại đây, thuận tay nhận lấy Goblin glider Sở Hiên đưa sang rồi bắt đầu cài đặt địa lôi cùng bom hẹn giờ. Kỳ thật trong lòng Vương Hiệp cũng có chút khẩn trương, mặc dù hắn không dám khẳng định nhưng những lời Sở Hiên nói có chút ý tứ quyết tuyệt bên trong, chẳng lẽ hành động tập kích lần này còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
"Chẳng lẽ trạng thái cuồng bạo của Trịnh Xá sẽ lại xuất hiện? Nếu là như vậy, an toàn của Sở Hiên không phải sẽ..."
Tạm bỏ qua Vương Hiệp đang vừa chần chừ vừa lo lắng, Trịnh Xá vừa đi vừa nói khẽ:
- Lo ta lại lâm vào trạng thái cuồng bạo sao?
- Ừm.
Sở Hiên thàn nhiên đáp:
- Không sai, trong lòng ta đúng là đang lo như vậy, bởi vì ngoài tình huống mở cơ nhân tỏa ba tầng trước ra, không có bất kỳ chứng cứ nào diễn tả tầng thứ tư là trạng thái như thế nào, do vấn đề này đã liên quan đến phương diện gen, hơn nữa còn có liên quan với ý thức bản thân cùng tố chất thân thể. Nói một cách đơn giản là, dùng ý thức của một người ảnh hưởng đến bộ gen, chuyện như vậy khiến ta không thể giải thích được, vì thế tạm thời sẽ không tin tưởng ngươi.
Trịnh Xá yên lặng nhìn Sở Hiên, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo như đâo, vẻ mặt này trước đây Trịnh Xá chưa từng có, tiếp theo hắn quay đầu đi nói:
- Mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, đó rút cuộc là dựa trên lý thuyết khoa học nào, ta cũng không rõ ràng, nhưng ta chỉ muốn nói với ngươi một chuyện, ta không phải rơi vào trạng thái cuồng bạo như lúc mới bắt đầu... Chỉ vậy thôi!
Trịnh Xá vừa dứt lời đã lao thẳng lên trước, trong lối đi trước mặt mọi người xuất hiện ba bốn robt lớn nhỏ không đều, tên đi đầu bắn thẳng một viên đạn năng lượng về phía ba người. Trịnh Xá cùng Sở Hiên linh hoạt tránh sang một bên, viên đạn trực tiếp bắn trúng robot của La Cam Đạo, tiếp đó nổ tung, uy lực không hề thua kém tên lửa chống tăng loại mạnh.
Trịnh Xá phản ứng nhanh nhất, trong khoảnh khắc tránh khỏi viên đạn ánh sáng, dưới chân đạp mạnh, sử dụng Thế của trạng thái Hủy diệt nháy mắt, tiếp đó dùng tốc độ mắt thường khó thấy vọt tới bên cạnh mấy tên robot. Tên robot bắn đạn năng lượng cao khoảng hơn bốn mét, thân thể không quá to lớn nhưng tốc độ phản ứng cũng cực nhanh, Trịnh Xá vừa hiện thân nó đã lộn một vòng nhảy ra sau, tiếp đó một tay chống xuống đất, thân người sắp lùi ra cách Trịnh Xá hơn mười mét.
- Muốn chạy?
Vẻ mặt Trịnh Xá chưa bao giờ lạnh lẽo như lúc này, ánh mắt sắc bén như đao, khi cách tay robot vừa mới chạm xuống đất, Hổ hồn trong tay Trịnh Xá đã dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp chém vụt ra. Một luồng đao mang màu trắng như sương mù lướt qua, tên robot đó không ngờ lại như không có việc gì lộn người lùi ra, chỉ là vừa lùi được hai ba mét, thân thể bằng sắt thép đã biến thành mảnh vụn đổ ập xuống đất. Robot này chỉ bị chém trúng một đao, vậy mà sau khi nhảy lên liền biến thành mấy nghìn mảnh thép nhỏ, rơi rụng xuống đất, không đợi các robot còn lại kịp phản ứng, những mảnh vỡ này vụt nổ tung, cả hành lang cuộn lên một luồng gió xoáy kịch liệt.
Mấy robot còn lại cũng không phải loại vô dụng, có thể thấy bọn chúng cùng robot vừa bị hủy diệt có khác biệt rất lớn, trong đó một tên cao gần mười mét đột nhiên rung người, hai cánh tay biến thành hai khẩu đại liên to lớn, chỉ nghe một tràng âm thanh ầm ĩ, một loạt đạn năng lượng bắn ra, hành lang vốn còn đang trong vụ nổ nhất thời càng liên tiếp phát nổ. Ở phía sau, một robot cao hơn bảy mét bỗng lùi về phía sau, biến hình một hai giây, hóa thành một chiếc xe tăng to lớn, nòng súng cũng khai hỏa vang rền.
Robot thứ ba còn chưa kịp có hành động gì đã thấy robot đang bắn súng đại liên to lớn đột ngột bay ngược lại, chỗ nó vừa đứng lúc trước có một người đang cầm một thanh đao màu đỏ. Sau khi hắn một cước đá bay robot kia đi, Hổ hồn trong tay vung lên, nghênh đỡ pháo điện quang từ chiếc xe tăng bắn tới, ầm một tiếng, robot thứ ba mơ hồ nhìn thấy một con bạch hổ khổng lồ, hàm răng hổ đang cắn xé trên nòng pháo xe tăng. Đến khi robot định thần lại thì Trịnh Xá đã đứng trên xác chiếc xe tăng, yên lặng rút Hổ hồn lên khỏi đống thép vụn, sát khí màu trắng tung hoành, từ sau lưng hai chiếc cánh dơi màu đen giương ra, xé toạc y phục hắn thành vải vụn, cặp cánh này mở rộng hết cơ, từ trái sang phải dài hơn ba mét, trông thật sự kinh người!
- Không có sức mạnh thì không thể bảo vệ được những người quan trọng với bản thân, không có sức mạnh thì không thể hoàn thành được mong ước nhỏ nhoi của bản thân, không có sức mạnh thì chỉ có thể làm những chuyện trái với lương tâm!
Trịnh Xá hai mắt đỏ ngầu, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn tên robot còn lại, miệng rít lên những lời này. Khi robot giơ khẩu súng to lớn chuẩn bị oanh kích, Trịnh Xá đã cầm Hổ hồn đứng sau lưng nó, theo viên đạn năng lượng trong nòng súng bắn ra, robot cũng nổ tung thành mảnh vụn.
- A a a!
La Cam Đạo kinh hãi hét lên:
- Con mẹ nó, quá kinh người! Nghe bọn họ nói Trịnh Xá tầng thứ tư phát cuồng rất kinh khủng, ta còn tưởng họ đang khoa trương, không ngờ Trịnh Xá tầng thứ tứ lại khủng bố đến mức này. Quá mạnh, thật sự quá mạnh, với sức chiến đấu của hắn lúc này còn cần chúng ta tấn công làm gì nữa, một mình hắn đủ tiêu diệt hết số robot này rồi!
Sở Hiên lại lắc đầu đáp:
- Không thể là trạng thái phát cuồng tầng thứ tư... Nếu đúng là như thế thì đao đầu tiên của hắn lúc này sẽ là giết chết người mà hắn hận nhất, là ta... Nếu như vậy, trạng thái này là tầng thứ tư trung cấp?
Sở Hiên thoáng suy tư, mà giờ phút này, tốc độ của Trịnh Xá thật sự vô cùng kinh người, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, nhìn La Cam Đạo nói:
- Đi thôi! Đột kích tác chiến bây giờ mới bắt đầu! Bằng tốc độ nhanh nhất tiến thẳng vào trung tâm căn cứ, đoạt được Allspark xong ngươi lập tức chạy trốn. Mục tiêu của bọn chúng chỉ là Allspark nên chúng ta trì hoãn thời gian, chỉ cần không để chúng đoạt lại được Allspark thì tất cả sẽ đều an toàn, đi thôi!
Phía trước, Trịnh Xá để lại một chuỗi sắt thép tan nát, ánh mắt như đao, lưng mang hai cánh, cả người như một ma thần lao vào sâu trong hành lang, trên đường đi tất cả những gì chuyển động, không cần biết những thứ đó có phải là sinh vật hay không...
Trong nội tâm mỗi người đều có một mặt u ám, cũng như vậy, trong nội tâm mỗi người cũng có một mặt trong sáng, con người không thể thuần túy tàn ác hoặc lương thiện, con người chính là một thực thể mâu thuẫn như vậy.
Trong lòng Trịnh Xá cũng đang rất mâu thuẫn, không muốn đi ngược lại bản tâm làm mấy trăm nghìn quân Mỹ vô tội phải chết, nhưng lại muốn bảo vệ cho đồng đội mình, để đồng đội không bị thương tổn vượt qua bộ phim kinh dị lần này. Chính tâm lý mâu thuẫn đó khiến hắn không thể chỉ trích gì với Sở Hiên, những cũng không cách nào bình thản đối mặt với bản tâm, vì thế hắn mới lựa chọn trốn tránh, đem mọi khó khăn giao hết cho bản năng sau khi mở cơ nhân tỏa, giao cho "hắn" đang ẩn sâu trong gen.
"Có lẽ... Trong gen của ta thật sự ẩn giấu một ác ma..."
Khi Trịnh Xá hoàn toàn mở rộng tâm thần, hoàn toàn giao phó mọi chuyện cho ác ma trong gen, hắn chợt cảm thấy toàn thân thoải mái không tả xiết, cảm giác này thật sự rất khó hình dung, nếu thật sự phải nói thì chỉ có hai chữ, "Tự do". Một cảm giác tự do không thể tưởng tượng nổi, tâm thần cùng thể xác hoàn toàn được giải phóng, phảng phất như chỉ nháy mắt sẽ có thể vọt lên cao tận chín tầng trời, lại phảng phất như có thể khai thiên phá địa, không gì không làm được. Cảm giác ấy khiến hắn thiếu chút nữa thì chìm đắm vào trong nó, nếu không có một tia lý trí cuối cùng vẫn đang điều khiển thân thể, không biết chừng hắn đã bị cảm giác ấy nuốt chửng rồi.
Nhưng cảm giác đó thật sự quá tuyệt vời, hơn nữa sức mạnh này... Thật sự quá mạnh mẽ!
Trịnh Xá phảng phất như quay về khoảnh khắc khi đánh cắp Progenitor virus trong Resident Evil, lúc ấy hắn cũng được thể nghiệm một khoái cảm không thể hình dung nổi. Đến khi hắn mở mắt ra thì mấy trăm Licker tiến hóa khổng lồ đã bị hắt tiêu diệt sạch sẽ, sức mạnh khủng bố đó ẩn nấp trong gen hắn, còn là tốt hay là xấu, bản thân có thể hồi phục lại được không... Đó không phải là chuyện hắn có thể nghĩ tới lúc này.
Nghênh đón vô số đạn năng lượng chỉ khẽ chạm vào là phát nổ đang bắn tới, Trịnh Xá dùng tốc độ cực nhanh di chuyển bên trong. Đạn năng lượng nhìn có vẻ dày đặc nhưng trên thực tế giữa chúng có khe hở đủ để xuyên qua, Trịnh Xá giờ phút này hoàn toàn có đủ sức phản ứng để nhìn ra được khe hở đó, mà tốc độ của Thế còn nhanh hơn tốc độ bắn của đạn, chỉ sau nháy mắt Trịnh Xá đã vượt qua đoạn hành lang. Tiếp theo hắn vung tay chộp tới robot đứng gần nhất, robot này cũng không lớn nhưng ít nhất cũng cao hơn năm mét, Trịnh Xá khẽ chụp qua, chỗ ngực robot đã bị xé rách năm đường nhỏ, sau đó Trịnh Xá dùng sức đá mạnh, xác robot lập tức bị đá văng mấy chục mét, trên đường đâm ngã không biết bao nhiêu robot.
Cường hãn, thật sự quá cường hãn, Trịnh Xá chỉ có thể diễn tả như vậy, sức mạnh một trảo đó tuyệt đối đủ phô trương, độ cứng của ngón tay còn cao hơn hợp kim trên người robot, một chụp một đá lập tức phá hủy xong robot.
Sau khi Trịnh Xá một cước đá bay robot, hắn không ngừng lại chút lại, xông lên trước chém ra một đao, đao mang trắng mờ giống như sương mù. Dưới một đao này, cả xác robot bị giết cùng các robot bị đẩy ngã cùng biến thành những mảnh vỡ to vài phân, Hổ hồn sau khi tiến hóa thật sự đã hoàn toàn không còn giống vũ khí bình thường nữa mà như là pháp bảo nhân sĩ tu chân sử dụng, uy lực mạnh đến kinh người.
Trịnh Xá cũng không sợ sóng xung kích cùng nhiệt độ cao từ những đám nổ, từng bước tước đạp lên lửa cháy tiến tới, trên đường đi không biết đã đồ sát bao nhiêu robot, không được một nghìn thì cũng phải tới mấy trăm. Hơn nữa đám robot này tuyệt không phải loại robot đời đầu không biết biến hình, ngược lại tên nào cũng có thể biến hình được, động tác khi chiến đấu cực kỳ linh hoạt, gần như tương đương với La Cam Đạo mở cơ nhân tỏa điều khiển robot. Hỏa lực của đám robot cũng mạnh mẽ dị thường, cơ hồ vừa thấy mặt là lập tức khiến cả hành lang bùng nổ tung tóe, nhưng Trịnh Xá vẫn có thể chống đỡ được hỏa lực như vậy, giải quyết hết đám robot, hơn nữa, điểm mấu chốt chính là hắn thậm chí còn chưa tiến vào trạng thái Bạo tạc, tối đa chỉ sử dụng mấy lần Hủy diệt trong nháy mắt.
Từ lúc tiến vào hành lang đến lúc này đã được khoảng ba phút, Sở Hiên cùng La Cam Đạo gần như chỉ biết chạy về phía trước, bởi vì Trịnh Xá tuy là người tác chiến nhưng tốc độ đột phá của hắn thật sự quá nhanh khiến cho bước tiến của hai người phía sau ngược lại có chút không theo kịp. Ngoài ra ba người đi đi đường gần như chỉ tiến thẳng theo lối đi chính, những lối rẽ nhỏ hai bên đường hoàn toàn mặc kệ, cứ như thế, từ những ngõ nhỏ phía sau có rất nhiều robot xông ra, tình cảnh biến thành ba người không ngừng xông lên trước chém giết, phía sau lại có hơn trăm robot truy đuổi.
- Tình huống này có phải là thành bánh kẹp không?
La Cam Đạo gào lên:
- Sở Hiên, không phải ngươi nói quả tên lửa cuối cùng có thể tiêu diệt phần lớn robot sao? Thế mà tình hình bây giờ thế nào? Nếu như phải chết thì có thành quỷ ta cũng không tha cho ngươi!
Sở Hiên liếc nhìn VF-00 Phoenix bênh canh, không nhanh không chậm đáp:
- Đây đã là tình huống tốt nhất ta có thể dự tính được rồi, bốn đầu đạn khinh khí cơ hồ hủy diệt hơn chục triệu robot, nếu số robot này không bị tiêu diệt thì đứng trươc số lượng như vậy chúng ta có thể làm được gì? Một loạt bắn đủ khiết tất cả mọi người chết hết, đó không còn gọi là tác chiến nữa, đó là chiến tranh, đứng trước chiến tranh, sức mạnh của một người mãi mãi chỉ yếu ớt như vậy...
La Cam Đạo ngừng một chút rồi lại hét lên:
- Nhưng bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Trịnh Xá đại phát thần uy tự nhiên là tốt, nhưng ta cũng không dám khẳng định, hắn có cầm thanh đao kia chém cho chúng ta một nhát không nữa. Thứ đó quá đáng sợ, khẽ chém một cái là bao nhiêu robot biến thành mảnh vụn, nếu hướng về chúng ta thì chúng ta còn không biến thành thịt băm sao? Hơn nữa phái sau lại có hơn trăm robot đang truy đuổi, cho dù lát nữa chúng ta đoạt được Allspark thì ta cũng không cho rằng chỉ với sức mạnh của ta có thể đem được Allspark lên mặt đất!
Sở Hiên nghiêm giọng nói:
- Không cần biết người nghĩ thế nài, nhưng đây là trận chiến không có thỏa hiệp, chẳng lẽ ngươi hy vọng có thể cầu xin đám Decepticon kia tha mạng cho ngươi? Hoặc chạy trốn kiếm chút thời gian sống sót! Đừng nói chuyện cười nữa! La Cam Đạo, ta biết người từ khi tiến vào tiểu đội luân hồi ngươi luôn không muốn chết, nhưng kết qủa thì sao? Nếu không nhờ những thành biên khác trong đội thì ngươi sớm đã chết tại Starship Troopers rồi, ở đây cũng như vậy, không muốn chết thì liều mạng chiến đấu, đừng có lèo nhèo hỏi han mãi thế, cho dù thế nào chúng ta cũng phải thành công, nếu không robot đoạt được Allspark chỉ có thể càng lúc càng mạnh. Nhớ kỹ, cho dù phải vứt bỏ tính mạng cũng không được vứt bỏ Allspark!
Hai người đang nói chuyện bỗng thấy lối đi trước mắt trở nên rộng rãi, trước mặt hai người xuất hiện một quảng trường vô cùng rộng lớn, ở trung tâm quảng trường có một khối kim loại hình lập phương đang lơ lửng. Khối kim loại đó cũng không quá lớn, chỉ khoảng một hai mét khối, có điều trên bề mặt nó không ngừng tỏa ra điện lưu kịch liệt, luồng điện này lan xuống toàn bộ nền quảng trường, từ xa nhìn lại giống như một cột thu lôi. Bạn đang đọc truyện tại
Đây là một loại cảm giác không có đủ khả năng, đối mặt với thế giới phim kinh dị, đối mặt với vận mệnh chưa biết, đối mặt với chiến đấu không biết đến bao giờ mới có thể kết thúc, đối mặt với sự khổ sở khi bản thân không ngừng mạnh lên những vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn đạp lên trên, cùng cả vì sống sót mà làm những chuyện trái lương tâm... Con người không phải máy móc, cũng không phải nhân vật trong tiểu thuyết, anh minh vô cùng, vừa xuất trường liền giết người như giết chó. Hắn chỉ là một công chức nhỏ nhoi, mặc dù từng bước thay đổi bản thân, mặc dù từ từ trở nên mạnh mẽ nhưng nội tâm hắn vẫn không phải quái vật phi nhân tính, hắn chỉ là một công chức tâm lý bình thường mà thôi!Gặp phải bao nhiêu thống khổ cùng chết chóc như vậy, sao có thể không cảm thấy mê mang? Sao có thể không cảm thấy phẫn nộ? Sự phẫn nộ khi đối diện với những gì mình không thể nắm chắc, phẫn nộ khi đối diện với vận mệnh!
Ở dưới lòng đất một nghìn mét, sau khi vòng bảo vệ bên ngoài bị một đao chém vỡ, bên trong lộ ra một hành lang hoàn toàn bằng kim loại. Hành lang này cao khoảng hơn ba mươi mét, rộng đến hơn bảy mươi mét, có thể thấy nó đã bị đầu đạn hạt nhân phá hủy hoàn toàn, đến cả vòng bảo vệ cũng là vừa mới vội vàng dựng lên, vì thế vừa rồi mới bị Trịnh Xá một đao chém vỡ, tiếp theo bốn người liền phóng vào trong hành lang.
- La Cam Đạo, nhớ kỹ, lát nữa nếu đoạn được Allspark, ngươi bắt lấy nó rồi nhanh chóng quay lại, ra được lối vào bên ngoài lập tức dùng hệ thống phun điện chạy trốn, có thể chạy được bao xa thì chạy bấy nhiêu. Sau khi ngươi mang Allspark chạy vào trong hành lang, ta sẽ phá hủy lối đi, đồng thời cũng để Vương Hiệp dẫn nổ khu vực đặt bom, ngăn không cho robot truy đuổi ngươi, dù sao thì chỉ cần giữ được Allspark một tiếng đồng hồ chúng ta sẽ có thể trở lại Chủ Thần không gian... Trông cậy vào ngươi đấy, dù có chết cũng phải giao Allspark cho mấy người Zero rồi mới được chết!
La Cam Đạo ngẩn người, lúc này hắn đang ở trong VF-00 Phoenix nên nhất thời không thấy rõ vẻ mặt Trịnh Xá, nhưng không hiểu tại sao hắn bỗng cảm thấy có chút sợ hãi, giống như bên cạnh có một thanh đại đao hàn quang lấp lóe, lưỡi đao sức bén làm hắn không rét mà run.
Có lẽ ngay cả Trịnh Xá cũng không nhân thấy, giờ phút này ánh mắt hắn sắc bén như đao, tay cầm Hổ hồn không nhanh không chậm tiến tới, nhìn qua có vẻ rất nhàn nhã nhưng mỗi bước hạ xuống đều để lại một dấu chân sau hai ba phân, cứ như vậy từng bước từng bước tiến lên. Ngoài La Cam Đạo không thể tùy ý quan sát mặt đất, Vương Hiệp cùng Sở hiên đều nhìn thấy rõ ràng, khi họ nhìn lại Trịnh Xá thì, vẻ mặt sắc bén như đao đó đâu phải là Trịnh Xá, phảng phất như đã biến thành một người khác, sát ý bức người, giống như gặp bất kỳ ai cũng sẽ một đao chém tới, Trịnh Xá bộ dạng như vậy cộng thêm dấu chân trên nền khiến Vương Hiệp nhất thời phải âm thầm chắt lưỡi.
Sở Hiên nhíu mày, hạ giọng nói với Vương Hiệp:
- Ở đây được rồi, cài đặt hết bom plasma, số lượng còn bao nhiêu đặt hết bấy nhiêu... Sau đó ngươi quay lên mặt đất trước đi, trạng thái của Trịnh Xá có chút không đúng, hình như có vẻ tương tự trạng thái cuồng bạo khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư mà các ngươi nhắc tới, nếu đúng là như vậy...
Nói đên đây, Sở Hiên cau mày, tựa hồ có chuyện khiến hắn phải suy nghĩ.
Vương Hiệp cũng không nói nhiều, gật đầu dừng lại tại đây, thuận tay nhận lấy Goblin glider Sở Hiên đưa sang rồi bắt đầu cài đặt địa lôi cùng bom hẹn giờ. Kỳ thật trong lòng Vương Hiệp cũng có chút khẩn trương, mặc dù hắn không dám khẳng định nhưng những lời Sở Hiên nói có chút ý tứ quyết tuyệt bên trong, chẳng lẽ hành động tập kích lần này còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
"Chẳng lẽ trạng thái cuồng bạo của Trịnh Xá sẽ lại xuất hiện? Nếu là như vậy, an toàn của Sở Hiên không phải sẽ..."
Tạm bỏ qua Vương Hiệp đang vừa chần chừ vừa lo lắng, Trịnh Xá vừa đi vừa nói khẽ:
- Lo ta lại lâm vào trạng thái cuồng bạo sao?
- Ừm.
Sở Hiên thàn nhiên đáp:
- Không sai, trong lòng ta đúng là đang lo như vậy, bởi vì ngoài tình huống mở cơ nhân tỏa ba tầng trước ra, không có bất kỳ chứng cứ nào diễn tả tầng thứ tư là trạng thái như thế nào, do vấn đề này đã liên quan đến phương diện gen, hơn nữa còn có liên quan với ý thức bản thân cùng tố chất thân thể. Nói một cách đơn giản là, dùng ý thức của một người ảnh hưởng đến bộ gen, chuyện như vậy khiến ta không thể giải thích được, vì thế tạm thời sẽ không tin tưởng ngươi.
Trịnh Xá yên lặng nhìn Sở Hiên, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo như đâo, vẻ mặt này trước đây Trịnh Xá chưa từng có, tiếp theo hắn quay đầu đi nói:
- Mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, đó rút cuộc là dựa trên lý thuyết khoa học nào, ta cũng không rõ ràng, nhưng ta chỉ muốn nói với ngươi một chuyện, ta không phải rơi vào trạng thái cuồng bạo như lúc mới bắt đầu... Chỉ vậy thôi!
Trịnh Xá vừa dứt lời đã lao thẳng lên trước, trong lối đi trước mặt mọi người xuất hiện ba bốn robt lớn nhỏ không đều, tên đi đầu bắn thẳng một viên đạn năng lượng về phía ba người. Trịnh Xá cùng Sở Hiên linh hoạt tránh sang một bên, viên đạn trực tiếp bắn trúng robot của La Cam Đạo, tiếp đó nổ tung, uy lực không hề thua kém tên lửa chống tăng loại mạnh.
Trịnh Xá phản ứng nhanh nhất, trong khoảnh khắc tránh khỏi viên đạn ánh sáng, dưới chân đạp mạnh, sử dụng Thế của trạng thái Hủy diệt nháy mắt, tiếp đó dùng tốc độ mắt thường khó thấy vọt tới bên cạnh mấy tên robot. Tên robot bắn đạn năng lượng cao khoảng hơn bốn mét, thân thể không quá to lớn nhưng tốc độ phản ứng cũng cực nhanh, Trịnh Xá vừa hiện thân nó đã lộn một vòng nhảy ra sau, tiếp đó một tay chống xuống đất, thân người sắp lùi ra cách Trịnh Xá hơn mười mét.
- Muốn chạy?
Vẻ mặt Trịnh Xá chưa bao giờ lạnh lẽo như lúc này, ánh mắt sắc bén như đao, khi cách tay robot vừa mới chạm xuống đất, Hổ hồn trong tay Trịnh Xá đã dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp chém vụt ra. Một luồng đao mang màu trắng như sương mù lướt qua, tên robot đó không ngờ lại như không có việc gì lộn người lùi ra, chỉ là vừa lùi được hai ba mét, thân thể bằng sắt thép đã biến thành mảnh vụn đổ ập xuống đất. Robot này chỉ bị chém trúng một đao, vậy mà sau khi nhảy lên liền biến thành mấy nghìn mảnh thép nhỏ, rơi rụng xuống đất, không đợi các robot còn lại kịp phản ứng, những mảnh vỡ này vụt nổ tung, cả hành lang cuộn lên một luồng gió xoáy kịch liệt.
Mấy robot còn lại cũng không phải loại vô dụng, có thể thấy bọn chúng cùng robot vừa bị hủy diệt có khác biệt rất lớn, trong đó một tên cao gần mười mét đột nhiên rung người, hai cánh tay biến thành hai khẩu đại liên to lớn, chỉ nghe một tràng âm thanh ầm ĩ, một loạt đạn năng lượng bắn ra, hành lang vốn còn đang trong vụ nổ nhất thời càng liên tiếp phát nổ. Ở phía sau, một robot cao hơn bảy mét bỗng lùi về phía sau, biến hình một hai giây, hóa thành một chiếc xe tăng to lớn, nòng súng cũng khai hỏa vang rền.
Robot thứ ba còn chưa kịp có hành động gì đã thấy robot đang bắn súng đại liên to lớn đột ngột bay ngược lại, chỗ nó vừa đứng lúc trước có một người đang cầm một thanh đao màu đỏ. Sau khi hắn một cước đá bay robot kia đi, Hổ hồn trong tay vung lên, nghênh đỡ pháo điện quang từ chiếc xe tăng bắn tới, ầm một tiếng, robot thứ ba mơ hồ nhìn thấy một con bạch hổ khổng lồ, hàm răng hổ đang cắn xé trên nòng pháo xe tăng. Đến khi robot định thần lại thì Trịnh Xá đã đứng trên xác chiếc xe tăng, yên lặng rút Hổ hồn lên khỏi đống thép vụn, sát khí màu trắng tung hoành, từ sau lưng hai chiếc cánh dơi màu đen giương ra, xé toạc y phục hắn thành vải vụn, cặp cánh này mở rộng hết cơ, từ trái sang phải dài hơn ba mét, trông thật sự kinh người!
- Không có sức mạnh thì không thể bảo vệ được những người quan trọng với bản thân, không có sức mạnh thì không thể hoàn thành được mong ước nhỏ nhoi của bản thân, không có sức mạnh thì chỉ có thể làm những chuyện trái với lương tâm!
Trịnh Xá hai mắt đỏ ngầu, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn tên robot còn lại, miệng rít lên những lời này. Khi robot giơ khẩu súng to lớn chuẩn bị oanh kích, Trịnh Xá đã cầm Hổ hồn đứng sau lưng nó, theo viên đạn năng lượng trong nòng súng bắn ra, robot cũng nổ tung thành mảnh vụn.
- A a a!
La Cam Đạo kinh hãi hét lên:
- Con mẹ nó, quá kinh người! Nghe bọn họ nói Trịnh Xá tầng thứ tư phát cuồng rất kinh khủng, ta còn tưởng họ đang khoa trương, không ngờ Trịnh Xá tầng thứ tứ lại khủng bố đến mức này. Quá mạnh, thật sự quá mạnh, với sức chiến đấu của hắn lúc này còn cần chúng ta tấn công làm gì nữa, một mình hắn đủ tiêu diệt hết số robot này rồi!
Sở Hiên lại lắc đầu đáp:
- Không thể là trạng thái phát cuồng tầng thứ tư... Nếu đúng là như thế thì đao đầu tiên của hắn lúc này sẽ là giết chết người mà hắn hận nhất, là ta... Nếu như vậy, trạng thái này là tầng thứ tư trung cấp?
Sở Hiên thoáng suy tư, mà giờ phút này, tốc độ của Trịnh Xá thật sự vô cùng kinh người, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, nhìn La Cam Đạo nói:
- Đi thôi! Đột kích tác chiến bây giờ mới bắt đầu! Bằng tốc độ nhanh nhất tiến thẳng vào trung tâm căn cứ, đoạt được Allspark xong ngươi lập tức chạy trốn. Mục tiêu của bọn chúng chỉ là Allspark nên chúng ta trì hoãn thời gian, chỉ cần không để chúng đoạt lại được Allspark thì tất cả sẽ đều an toàn, đi thôi!
Phía trước, Trịnh Xá để lại một chuỗi sắt thép tan nát, ánh mắt như đao, lưng mang hai cánh, cả người như một ma thần lao vào sâu trong hành lang, trên đường đi tất cả những gì chuyển động, không cần biết những thứ đó có phải là sinh vật hay không...
Trong nội tâm mỗi người đều có một mặt u ám, cũng như vậy, trong nội tâm mỗi người cũng có một mặt trong sáng, con người không thể thuần túy tàn ác hoặc lương thiện, con người chính là một thực thể mâu thuẫn như vậy.
Trong lòng Trịnh Xá cũng đang rất mâu thuẫn, không muốn đi ngược lại bản tâm làm mấy trăm nghìn quân Mỹ vô tội phải chết, nhưng lại muốn bảo vệ cho đồng đội mình, để đồng đội không bị thương tổn vượt qua bộ phim kinh dị lần này. Chính tâm lý mâu thuẫn đó khiến hắn không thể chỉ trích gì với Sở Hiên, những cũng không cách nào bình thản đối mặt với bản tâm, vì thế hắn mới lựa chọn trốn tránh, đem mọi khó khăn giao hết cho bản năng sau khi mở cơ nhân tỏa, giao cho "hắn" đang ẩn sâu trong gen.
"Có lẽ... Trong gen của ta thật sự ẩn giấu một ác ma..."
Khi Trịnh Xá hoàn toàn mở rộng tâm thần, hoàn toàn giao phó mọi chuyện cho ác ma trong gen, hắn chợt cảm thấy toàn thân thoải mái không tả xiết, cảm giác này thật sự rất khó hình dung, nếu thật sự phải nói thì chỉ có hai chữ, "Tự do". Một cảm giác tự do không thể tưởng tượng nổi, tâm thần cùng thể xác hoàn toàn được giải phóng, phảng phất như chỉ nháy mắt sẽ có thể vọt lên cao tận chín tầng trời, lại phảng phất như có thể khai thiên phá địa, không gì không làm được. Cảm giác ấy khiến hắn thiếu chút nữa thì chìm đắm vào trong nó, nếu không có một tia lý trí cuối cùng vẫn đang điều khiển thân thể, không biết chừng hắn đã bị cảm giác ấy nuốt chửng rồi.
Nhưng cảm giác đó thật sự quá tuyệt vời, hơn nữa sức mạnh này... Thật sự quá mạnh mẽ!
Trịnh Xá phảng phất như quay về khoảnh khắc khi đánh cắp Progenitor virus trong Resident Evil, lúc ấy hắn cũng được thể nghiệm một khoái cảm không thể hình dung nổi. Đến khi hắn mở mắt ra thì mấy trăm Licker tiến hóa khổng lồ đã bị hắt tiêu diệt sạch sẽ, sức mạnh khủng bố đó ẩn nấp trong gen hắn, còn là tốt hay là xấu, bản thân có thể hồi phục lại được không... Đó không phải là chuyện hắn có thể nghĩ tới lúc này.
Nghênh đón vô số đạn năng lượng chỉ khẽ chạm vào là phát nổ đang bắn tới, Trịnh Xá dùng tốc độ cực nhanh di chuyển bên trong. Đạn năng lượng nhìn có vẻ dày đặc nhưng trên thực tế giữa chúng có khe hở đủ để xuyên qua, Trịnh Xá giờ phút này hoàn toàn có đủ sức phản ứng để nhìn ra được khe hở đó, mà tốc độ của Thế còn nhanh hơn tốc độ bắn của đạn, chỉ sau nháy mắt Trịnh Xá đã vượt qua đoạn hành lang. Tiếp theo hắn vung tay chộp tới robot đứng gần nhất, robot này cũng không lớn nhưng ít nhất cũng cao hơn năm mét, Trịnh Xá khẽ chụp qua, chỗ ngực robot đã bị xé rách năm đường nhỏ, sau đó Trịnh Xá dùng sức đá mạnh, xác robot lập tức bị đá văng mấy chục mét, trên đường đâm ngã không biết bao nhiêu robot.
Cường hãn, thật sự quá cường hãn, Trịnh Xá chỉ có thể diễn tả như vậy, sức mạnh một trảo đó tuyệt đối đủ phô trương, độ cứng của ngón tay còn cao hơn hợp kim trên người robot, một chụp một đá lập tức phá hủy xong robot.
Sau khi Trịnh Xá một cước đá bay robot, hắn không ngừng lại chút lại, xông lên trước chém ra một đao, đao mang trắng mờ giống như sương mù. Dưới một đao này, cả xác robot bị giết cùng các robot bị đẩy ngã cùng biến thành những mảnh vỡ to vài phân, Hổ hồn sau khi tiến hóa thật sự đã hoàn toàn không còn giống vũ khí bình thường nữa mà như là pháp bảo nhân sĩ tu chân sử dụng, uy lực mạnh đến kinh người.
Trịnh Xá cũng không sợ sóng xung kích cùng nhiệt độ cao từ những đám nổ, từng bước tước đạp lên lửa cháy tiến tới, trên đường đi không biết đã đồ sát bao nhiêu robot, không được một nghìn thì cũng phải tới mấy trăm. Hơn nữa đám robot này tuyệt không phải loại robot đời đầu không biết biến hình, ngược lại tên nào cũng có thể biến hình được, động tác khi chiến đấu cực kỳ linh hoạt, gần như tương đương với La Cam Đạo mở cơ nhân tỏa điều khiển robot. Hỏa lực của đám robot cũng mạnh mẽ dị thường, cơ hồ vừa thấy mặt là lập tức khiến cả hành lang bùng nổ tung tóe, nhưng Trịnh Xá vẫn có thể chống đỡ được hỏa lực như vậy, giải quyết hết đám robot, hơn nữa, điểm mấu chốt chính là hắn thậm chí còn chưa tiến vào trạng thái Bạo tạc, tối đa chỉ sử dụng mấy lần Hủy diệt trong nháy mắt.
Từ lúc tiến vào hành lang đến lúc này đã được khoảng ba phút, Sở Hiên cùng La Cam Đạo gần như chỉ biết chạy về phía trước, bởi vì Trịnh Xá tuy là người tác chiến nhưng tốc độ đột phá của hắn thật sự quá nhanh khiến cho bước tiến của hai người phía sau ngược lại có chút không theo kịp. Ngoài ra ba người đi đi đường gần như chỉ tiến thẳng theo lối đi chính, những lối rẽ nhỏ hai bên đường hoàn toàn mặc kệ, cứ như thế, từ những ngõ nhỏ phía sau có rất nhiều robot xông ra, tình cảnh biến thành ba người không ngừng xông lên trước chém giết, phía sau lại có hơn trăm robot truy đuổi.
- Tình huống này có phải là thành bánh kẹp không?
La Cam Đạo gào lên:
- Sở Hiên, không phải ngươi nói quả tên lửa cuối cùng có thể tiêu diệt phần lớn robot sao? Thế mà tình hình bây giờ thế nào? Nếu như phải chết thì có thành quỷ ta cũng không tha cho ngươi!
Sở Hiên liếc nhìn VF-00 Phoenix bênh canh, không nhanh không chậm đáp:
- Đây đã là tình huống tốt nhất ta có thể dự tính được rồi, bốn đầu đạn khinh khí cơ hồ hủy diệt hơn chục triệu robot, nếu số robot này không bị tiêu diệt thì đứng trươc số lượng như vậy chúng ta có thể làm được gì? Một loạt bắn đủ khiết tất cả mọi người chết hết, đó không còn gọi là tác chiến nữa, đó là chiến tranh, đứng trước chiến tranh, sức mạnh của một người mãi mãi chỉ yếu ớt như vậy...
La Cam Đạo ngừng một chút rồi lại hét lên:
- Nhưng bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Trịnh Xá đại phát thần uy tự nhiên là tốt, nhưng ta cũng không dám khẳng định, hắn có cầm thanh đao kia chém cho chúng ta một nhát không nữa. Thứ đó quá đáng sợ, khẽ chém một cái là bao nhiêu robot biến thành mảnh vụn, nếu hướng về chúng ta thì chúng ta còn không biến thành thịt băm sao? Hơn nữa phái sau lại có hơn trăm robot đang truy đuổi, cho dù lát nữa chúng ta đoạt được Allspark thì ta cũng không cho rằng chỉ với sức mạnh của ta có thể đem được Allspark lên mặt đất!
Sở Hiên nghiêm giọng nói:
- Không cần biết người nghĩ thế nài, nhưng đây là trận chiến không có thỏa hiệp, chẳng lẽ ngươi hy vọng có thể cầu xin đám Decepticon kia tha mạng cho ngươi? Hoặc chạy trốn kiếm chút thời gian sống sót! Đừng nói chuyện cười nữa! La Cam Đạo, ta biết người từ khi tiến vào tiểu đội luân hồi ngươi luôn không muốn chết, nhưng kết qủa thì sao? Nếu không nhờ những thành biên khác trong đội thì ngươi sớm đã chết tại Starship Troopers rồi, ở đây cũng như vậy, không muốn chết thì liều mạng chiến đấu, đừng có lèo nhèo hỏi han mãi thế, cho dù thế nào chúng ta cũng phải thành công, nếu không robot đoạt được Allspark chỉ có thể càng lúc càng mạnh. Nhớ kỹ, cho dù phải vứt bỏ tính mạng cũng không được vứt bỏ Allspark!
Hai người đang nói chuyện bỗng thấy lối đi trước mắt trở nên rộng rãi, trước mặt hai người xuất hiện một quảng trường vô cùng rộng lớn, ở trung tâm quảng trường có một khối kim loại hình lập phương đang lơ lửng. Khối kim loại đó cũng không quá lớn, chỉ khoảng một hai mét khối, có điều trên bề mặt nó không ngừng tỏa ra điện lưu kịch liệt, luồng điện này lan xuống toàn bộ nền quảng trường, từ xa nhìn lại giống như một cột thu lôi. Bạn đang đọc truyện tại
/308
|