Phân phối nhiệm vụ xong cho mọi người trong đội, cơ bản ngoài Sở Hiên, Trương Hằng, Triệu Anh Không ra, những thành viên còn lại đều cố thủ trong khách sạn, tất cả ở trong một phòng. Trong phòng này bày đầy bùa hộ thân Trịnh Xá lấy từ trong Nạp giới ra, bất kì sinh vật quỷ quái linh dị nào tới gần hoặc tính mạng mọi người gặp nguy hiểm, bùa hộ thân sẽ lập tức bốc cháy, mặc dù không biết ở đây nó có hữu dụng không.
Mặt khác, Trương Hằng cùng Triệu Anh Không cơ bản là làm hộ vệ cho Sở Hiên, cùng Sở Hiên đến phòng môi giới trong thị trấn, xem xem có nhà ở đăng bán không hoặc là phòng cho thuê đủ cho mười bốn người cùng ở cũng được, dù sao thì thứ họ không thiếu nhất chính là tiền, mấy triệu USD tùy tiện chọn mua một căn nhà hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ba người đi ra khỏi khách sạn, ở bên ngoài ánh mặt trời chói trạng, trên đường phố người đi lại rất nhiều khiến cho nơi đây thoạt nhìn chẳng giống một thị trấn nhỏ mà như là một ngã tư tấp nập tại một số thành phố. Nhìn những người đi lại trên phố, đứng ở đây căn bản không có chút cảm giác âm u nào, vì thế ba người ra khỏi khách sạn, Trương Hằng lập tức thở ra một hơi nói:
- Quả nhiên chỗ đông người vẫn dễ chịu hơn, trong nhà nghỉ luôn cảm thấy âm trầm hết sức, giống như tùy lúc có thể có một bàn tay từ phía sau thò ra tấn công… Triệu Anh Không, ngươi có cảm giác như vậy không?
Triệu Anh Không cũng chẳng thèm nhìn hắn, chỉ thuận miệng đáp:
- Ta lúc nào cũng chuẩn bị có người đánh lén phía sau... Thích khách am hiểu nhất là đánh lén, mà sợ hãi nhất cũng là đánh lén...
Trương Hằng cười khổ nói:
- Coi như ta chưa hỏi... Sở Hiên thì sao?
Sở Hiên ừm một tiếng rồi cũng chẳng nói gì, yên lặng đi vào trong đám người, Triệu Anh Không nhíu mày theo sát phía sau.
"...Đúng là ta quá lắm mồm. Một thích khách tính cách lạnh lùng, một kẻ thì đến cả tính cách cũng chẳng có... Cứ ngậm miệng lại là hơn."
Trưong Hằng thoáng cười khổ, hắn vốn chỉ muốn nói chuyện để giảm bớt cảm giác căng thẳng giữa mọi người mà thôi. Khó khăn lắm mới tới được chỗ đông người, hắn không hy vọng ba người lại tiếp tục duy trì loại áp lực âm trầm như trong khách sạn. Vốn loạt phim A Nightmare on Elm street này đã khiến người ta sợ hãi rồi, những gì Tiêu Hoành Luật nói hôm nay càng khiến tâm lý mọi người căng như dây đàn, chỉ cảm thấy tùy lúc có thể mất mạng, điều này càng khiến Trương Hằng lo lắng, sợ hãi. Phải biết rằng tố chất thân thể của hắn kỳ thật không phải quá cao, một thân chiến lực đều dựa vào cung tên trong tay, nếu như nơi đây là trong giấc mơ thì hắn thật sự không nắm chắc cung tên có thể sử dụng được không.
"Nhưng phải làm thế nào bây giờ? A Nightmare on Elm street, tên ác ma Freddy kia đeo một chiếc găng tay có lưỡi dao, nếu như ta rơi vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh nhất định sẽ bị hành hạ thê thảm, toàn thân bị cắt xẻ, máu cũng chảy ra..."
Nghĩ đến đây, thân thể Trương Hằng đã không ngăn được run rẩy, bất quá trong lòng vẫn có một tia kiên nghị, giúp hắn vẫn vững bước theo sau hai người Sở Hiên. Sau khi trải qua rèn luyện của Đội quân người chết mê hoặc trong Lord of the Rings, tâm trí hắn so với trước đã kiên cường hơn nhiều, mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn khắc phục ký ức lúc nhỏ nhưng so với trước đã có tiến bộ rất lớn rồi.
- Có điều, tại sao lại nhiều ngươi như vậy chứ?
Trịnh Xá gãi gãi đầu nói.
Đúng như hắn dự liệu, hai người Sở Hiên đi trước căn bản không hề đáp lời, khiến hắn cứ tự hỏi tự đáp. Nhưng sau khi hắn cẩn thận nhìn mấy lần, liền đột nhiên phát hiện hai người trước mắt đã không còn thấy đâu nữa, trong đám đông chen chúc trên đường, hắn không ngờ đã mất dấu Sở Hiên và Triệu Anh Không? Chuyện này đúng là hoang đường, với lực cảm giác cùng tốc độ của hắn vậy mà lại có thể mất dấu người đi trước mình có vài bước?
Trương Hằng vừa tức vừa buồn cười, hắn vội vàng chạy lên trước mấy bước. Không phát hiện tung tích hai người Sở Hiên, tâm lý hắn cũng lập tức trở nên nôn nóng, dưới chân dùng sức giậm mạnh, nhảy vọt lên cao gần hai mét, nhìn ra xung quanh, tìm kiếm bóng dáng hai người Sở Hiên trong đám đông.
- Sở Hiên, Triệu Anh Không, các ngươi...
Trương Hằng nhảy lên vừa nhìn vừa hô, nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì bỗng thấy ở cách đó không xa, một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đi vào trong một ngã rẽ. Trương Hằng hoàn toàn sững sờ, không biết tại sao, thời khắc này hắn cơ hồ quên hết nhắc nhở của Tiêu Hoành Luật, chạy về phía ngã rẽ, không để ý tới chuyện gì hết chạy thẳng vào trong đó... Trong khoảnh khắc vừa rồi, hình như hắn nhìn thấy bóng dáng cô gái mà mình yêu thương nhất, hắn nhìn thấy Minh Yên Vi bước vào trong ngã rẽ!
Sau khi Trương Hằng lao vào trong ngã rẽ, trong đầu chợt lạnh toát, đột ngột nhớ lại những gì Tiêu Hoành Luật từng nói. Bấy giờ hắn mới phát hiện, trước mặt mình đâu phải ngõ nhỏ gì, rõ ràng là một con đường quốc lộ cực kỳ rộng rãi, hơn nữa sắc trời đen kịt, không phải buổi trưa ánh mặt trời chói chang. Khi Trương Hằng nhìn lại phía sau, không còn lối tiến vào ngã rẽ như trước nữa mà cũng là đường quốc lộ kéo dài.
"...Mẹ kiếp, bị lừa rồi sao? Ta đã bị ác ma Freddy theo dõi sao? Như vậy lúc trước ta vẫn ở trong giấc mơ an toàn, còn nơi đây là... giấc mơ tuyệt cảnh?"
Trương Hằng tốt xấu gì cũng là chiến sĩ từng trải, mặc dù vừa kinh hoàng vừa sợ hãi nhưng vẫn lập tức lấy cây cung kim loại màu bạc ra, một tay kéo cung, một tay cần phụ ma tiễn +4, trong trạng thái như vậy, đến cả Trịnh Xá cũng phải tạm thời lùi bước.
Đúng lúc Trương Hằng chuẩn bị nghênh chiếc thì đột nhiên từ phía sau bỗng lóe lên ánh đèn, hắn giật mình lập tức quay người lại, cung tên trong tay không kịp suy nghĩ bắn ra. Bụp một tiếng trầm đục, âm thanh kim loại va chạm nhau, đến khi Trương Hằng định thần lại, chỉ thấy cách hắn không xa có một chiếc xe nhỏ, tên của hắn đã xuyên thủng đèn xe.
Chiếc xe dừng lại, vài giây sau, một mỹ nữ mặc trang phục công sở bước xuống, nàng ngạc nhiên nhìn Trương Hằng nói:
- Hằng? Anh là Hằng phải không? Sao anh lại ở đây? Sao lại lấy cung bắn đèn xe của em...
Trương Hằng nheo nheo mắt đang bị ánh đèn chiếu vào, đến khi nhìn rõ cô gái này, hắn lập tức không nói được tiếng nào. Bởi vì mỹ nữ mặc áo công sở này chính là người yêu Minh Yên Vi của hắn, cũng chính là người hắn vì sợ hãi mà bỏ rơi, chạy trốn. Hắn nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng đến cảnh sẽ gặp lại cô gái mình yêu, gặp lại người mình đã làm tổn thương ở đây.
- Ác ma sao? Là Freddy sao?
Trong lòng Trương Hằng chợt bùng lên một luồng nộ hỏa, hai mắt đỏ ngầu hét lớn:
- Khốn kiếp! Freddy, sao ngươi dám biến thành hình dáng cô ấy? Ngươi thật sự nghĩ ông nội người không dám giương cung bắn chết ngươi sao?
Trên mặt Minh Yên Vi liền lộ vẻ kỳ quái cùng lo lắng, nàng vội bước mấy bước về phía Trương Hằng nhưng lại bị hắn tức giất quát dừng lại. Phụ ma tiễn +4 dần dần phát sáng, Trương Hằng sắp sửa bắn buông dây, nhưng mặc cho ngón tay hắn đã trắng bệch ra, một tiễn này cuối cùng vẫn không bắn ra được, hắn cùng Minh Yên Vi cứ như vậy giằng co nhau.
Minh Yên Vi lo lắng nói:
- Hằng, để em tới đi, em lái xe đưa anh đến bệnh viện.. Người anh thấy khó chịu phải không?
- Câm... Câm miệng! Freddy, đừng có nói cái giọng như thế, cút khỏi nội tâm ta ngay! Có tin ta lập tức bắn tên giết chết ngươi không?
Trương Hằng gần như điên cuồng gào lên, nhưng hắn dù hét lớn, ngón tay cầm cung lại từ từ run rẩy, hiển nhiên là nội tâm đang giằng xé cực kỳ khổ sở. Rõ ràng biết trước mắt là ảo giác, rõ ràng biết cô gái trước mắt là ác ma, nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể bắn ra một tiễn này.
Minh Yên Vi khẽ cắn môi, đang định đi tới chỗ hắn thì đột nhiên, từ sau khóm cây bên đường có bốn năm gã đàn ông bước ra, bọn cười cười cợt nhả đi về phía hai người. Trương Hằng vụt chấn động, tiếp đó quát lên:
- May chạy đi! Cô đứng ở đây làm cái gì? Lập tức lên xe chạy đi!
Minh Yên Vi giống như không hiểu gì cả, quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy hai gã đàn ông chạy tới chỗ nàng, một tên lập tức ôm chặt lấy Minh Yên Vi, tên kia thì cười càn rỡ đi về phía Trương Hằng.
- Cút mẹ ngươi đi!
Trương Hằng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, cung tên trong tay vụt bắn ra, một đạo tiễn quang bắn thẳng tới. Gã kia lập tức bị bắn tan đầu giữa không trung, tiếp đó thi thể theo quán tính đổ ập xuống cạnh Trương Hằng, nằm yên không động đậy. Nguồn truyện:
Mặt khác, Trương Hằng cùng Triệu Anh Không cơ bản là làm hộ vệ cho Sở Hiên, cùng Sở Hiên đến phòng môi giới trong thị trấn, xem xem có nhà ở đăng bán không hoặc là phòng cho thuê đủ cho mười bốn người cùng ở cũng được, dù sao thì thứ họ không thiếu nhất chính là tiền, mấy triệu USD tùy tiện chọn mua một căn nhà hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ba người đi ra khỏi khách sạn, ở bên ngoài ánh mặt trời chói trạng, trên đường phố người đi lại rất nhiều khiến cho nơi đây thoạt nhìn chẳng giống một thị trấn nhỏ mà như là một ngã tư tấp nập tại một số thành phố. Nhìn những người đi lại trên phố, đứng ở đây căn bản không có chút cảm giác âm u nào, vì thế ba người ra khỏi khách sạn, Trương Hằng lập tức thở ra một hơi nói:
- Quả nhiên chỗ đông người vẫn dễ chịu hơn, trong nhà nghỉ luôn cảm thấy âm trầm hết sức, giống như tùy lúc có thể có một bàn tay từ phía sau thò ra tấn công… Triệu Anh Không, ngươi có cảm giác như vậy không?
Triệu Anh Không cũng chẳng thèm nhìn hắn, chỉ thuận miệng đáp:
- Ta lúc nào cũng chuẩn bị có người đánh lén phía sau... Thích khách am hiểu nhất là đánh lén, mà sợ hãi nhất cũng là đánh lén...
Trương Hằng cười khổ nói:
- Coi như ta chưa hỏi... Sở Hiên thì sao?
Sở Hiên ừm một tiếng rồi cũng chẳng nói gì, yên lặng đi vào trong đám người, Triệu Anh Không nhíu mày theo sát phía sau.
"...Đúng là ta quá lắm mồm. Một thích khách tính cách lạnh lùng, một kẻ thì đến cả tính cách cũng chẳng có... Cứ ngậm miệng lại là hơn."
Trưong Hằng thoáng cười khổ, hắn vốn chỉ muốn nói chuyện để giảm bớt cảm giác căng thẳng giữa mọi người mà thôi. Khó khăn lắm mới tới được chỗ đông người, hắn không hy vọng ba người lại tiếp tục duy trì loại áp lực âm trầm như trong khách sạn. Vốn loạt phim A Nightmare on Elm street này đã khiến người ta sợ hãi rồi, những gì Tiêu Hoành Luật nói hôm nay càng khiến tâm lý mọi người căng như dây đàn, chỉ cảm thấy tùy lúc có thể mất mạng, điều này càng khiến Trương Hằng lo lắng, sợ hãi. Phải biết rằng tố chất thân thể của hắn kỳ thật không phải quá cao, một thân chiến lực đều dựa vào cung tên trong tay, nếu như nơi đây là trong giấc mơ thì hắn thật sự không nắm chắc cung tên có thể sử dụng được không.
"Nhưng phải làm thế nào bây giờ? A Nightmare on Elm street, tên ác ma Freddy kia đeo một chiếc găng tay có lưỡi dao, nếu như ta rơi vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh nhất định sẽ bị hành hạ thê thảm, toàn thân bị cắt xẻ, máu cũng chảy ra..."
Nghĩ đến đây, thân thể Trương Hằng đã không ngăn được run rẩy, bất quá trong lòng vẫn có một tia kiên nghị, giúp hắn vẫn vững bước theo sau hai người Sở Hiên. Sau khi trải qua rèn luyện của Đội quân người chết mê hoặc trong Lord of the Rings, tâm trí hắn so với trước đã kiên cường hơn nhiều, mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn khắc phục ký ức lúc nhỏ nhưng so với trước đã có tiến bộ rất lớn rồi.
- Có điều, tại sao lại nhiều ngươi như vậy chứ?
Trịnh Xá gãi gãi đầu nói.
Đúng như hắn dự liệu, hai người Sở Hiên đi trước căn bản không hề đáp lời, khiến hắn cứ tự hỏi tự đáp. Nhưng sau khi hắn cẩn thận nhìn mấy lần, liền đột nhiên phát hiện hai người trước mắt đã không còn thấy đâu nữa, trong đám đông chen chúc trên đường, hắn không ngờ đã mất dấu Sở Hiên và Triệu Anh Không? Chuyện này đúng là hoang đường, với lực cảm giác cùng tốc độ của hắn vậy mà lại có thể mất dấu người đi trước mình có vài bước?
Trương Hằng vừa tức vừa buồn cười, hắn vội vàng chạy lên trước mấy bước. Không phát hiện tung tích hai người Sở Hiên, tâm lý hắn cũng lập tức trở nên nôn nóng, dưới chân dùng sức giậm mạnh, nhảy vọt lên cao gần hai mét, nhìn ra xung quanh, tìm kiếm bóng dáng hai người Sở Hiên trong đám đông.
- Sở Hiên, Triệu Anh Không, các ngươi...
Trương Hằng nhảy lên vừa nhìn vừa hô, nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì bỗng thấy ở cách đó không xa, một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đi vào trong một ngã rẽ. Trương Hằng hoàn toàn sững sờ, không biết tại sao, thời khắc này hắn cơ hồ quên hết nhắc nhở của Tiêu Hoành Luật, chạy về phía ngã rẽ, không để ý tới chuyện gì hết chạy thẳng vào trong đó... Trong khoảnh khắc vừa rồi, hình như hắn nhìn thấy bóng dáng cô gái mà mình yêu thương nhất, hắn nhìn thấy Minh Yên Vi bước vào trong ngã rẽ!
Sau khi Trương Hằng lao vào trong ngã rẽ, trong đầu chợt lạnh toát, đột ngột nhớ lại những gì Tiêu Hoành Luật từng nói. Bấy giờ hắn mới phát hiện, trước mặt mình đâu phải ngõ nhỏ gì, rõ ràng là một con đường quốc lộ cực kỳ rộng rãi, hơn nữa sắc trời đen kịt, không phải buổi trưa ánh mặt trời chói chang. Khi Trương Hằng nhìn lại phía sau, không còn lối tiến vào ngã rẽ như trước nữa mà cũng là đường quốc lộ kéo dài.
"...Mẹ kiếp, bị lừa rồi sao? Ta đã bị ác ma Freddy theo dõi sao? Như vậy lúc trước ta vẫn ở trong giấc mơ an toàn, còn nơi đây là... giấc mơ tuyệt cảnh?"
Trương Hằng tốt xấu gì cũng là chiến sĩ từng trải, mặc dù vừa kinh hoàng vừa sợ hãi nhưng vẫn lập tức lấy cây cung kim loại màu bạc ra, một tay kéo cung, một tay cần phụ ma tiễn +4, trong trạng thái như vậy, đến cả Trịnh Xá cũng phải tạm thời lùi bước.
Đúng lúc Trương Hằng chuẩn bị nghênh chiếc thì đột nhiên từ phía sau bỗng lóe lên ánh đèn, hắn giật mình lập tức quay người lại, cung tên trong tay không kịp suy nghĩ bắn ra. Bụp một tiếng trầm đục, âm thanh kim loại va chạm nhau, đến khi Trương Hằng định thần lại, chỉ thấy cách hắn không xa có một chiếc xe nhỏ, tên của hắn đã xuyên thủng đèn xe.
Chiếc xe dừng lại, vài giây sau, một mỹ nữ mặc trang phục công sở bước xuống, nàng ngạc nhiên nhìn Trương Hằng nói:
- Hằng? Anh là Hằng phải không? Sao anh lại ở đây? Sao lại lấy cung bắn đèn xe của em...
Trương Hằng nheo nheo mắt đang bị ánh đèn chiếu vào, đến khi nhìn rõ cô gái này, hắn lập tức không nói được tiếng nào. Bởi vì mỹ nữ mặc áo công sở này chính là người yêu Minh Yên Vi của hắn, cũng chính là người hắn vì sợ hãi mà bỏ rơi, chạy trốn. Hắn nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng đến cảnh sẽ gặp lại cô gái mình yêu, gặp lại người mình đã làm tổn thương ở đây.
- Ác ma sao? Là Freddy sao?
Trong lòng Trương Hằng chợt bùng lên một luồng nộ hỏa, hai mắt đỏ ngầu hét lớn:
- Khốn kiếp! Freddy, sao ngươi dám biến thành hình dáng cô ấy? Ngươi thật sự nghĩ ông nội người không dám giương cung bắn chết ngươi sao?
Trên mặt Minh Yên Vi liền lộ vẻ kỳ quái cùng lo lắng, nàng vội bước mấy bước về phía Trương Hằng nhưng lại bị hắn tức giất quát dừng lại. Phụ ma tiễn +4 dần dần phát sáng, Trương Hằng sắp sửa bắn buông dây, nhưng mặc cho ngón tay hắn đã trắng bệch ra, một tiễn này cuối cùng vẫn không bắn ra được, hắn cùng Minh Yên Vi cứ như vậy giằng co nhau.
Minh Yên Vi lo lắng nói:
- Hằng, để em tới đi, em lái xe đưa anh đến bệnh viện.. Người anh thấy khó chịu phải không?
- Câm... Câm miệng! Freddy, đừng có nói cái giọng như thế, cút khỏi nội tâm ta ngay! Có tin ta lập tức bắn tên giết chết ngươi không?
Trương Hằng gần như điên cuồng gào lên, nhưng hắn dù hét lớn, ngón tay cầm cung lại từ từ run rẩy, hiển nhiên là nội tâm đang giằng xé cực kỳ khổ sở. Rõ ràng biết trước mắt là ảo giác, rõ ràng biết cô gái trước mắt là ác ma, nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể bắn ra một tiễn này.
Minh Yên Vi khẽ cắn môi, đang định đi tới chỗ hắn thì đột nhiên, từ sau khóm cây bên đường có bốn năm gã đàn ông bước ra, bọn cười cười cợt nhả đi về phía hai người. Trương Hằng vụt chấn động, tiếp đó quát lên:
- May chạy đi! Cô đứng ở đây làm cái gì? Lập tức lên xe chạy đi!
Minh Yên Vi giống như không hiểu gì cả, quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy hai gã đàn ông chạy tới chỗ nàng, một tên lập tức ôm chặt lấy Minh Yên Vi, tên kia thì cười càn rỡ đi về phía Trương Hằng.
- Cút mẹ ngươi đi!
Trương Hằng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, cung tên trong tay vụt bắn ra, một đạo tiễn quang bắn thẳng tới. Gã kia lập tức bị bắn tan đầu giữa không trung, tiếp đó thi thể theo quán tính đổ ập xuống cạnh Trương Hằng, nằm yên không động đậy. Nguồn truyện:
/308
|