- Không thích hợp chút nào.
Đây là câu đầu tiên Trịnh Xá nghe được sau khi tỉnh dậy, hắn vô cùng khó hiểu, day day huyệt thái dương. Trong không gian ý thức của Bá Vương, hắn hao phí rất nhiều tinh thần lực, vừa tỉnh lại còn có chút mơ mơ màng màng, một lúc lâu sau mới nghe rõ được những gì Tiêu Hoành Luật nói.
- Hả? Có ý gì? Ta vừa mới tỉnh dậy, chưa đánh răng rửa mặt, cũng chưa kịp tập thể dục, đầu óc vẫn còn rất đau, không hiểu ngươi muốn nói gì…
Trịnh Xá ngơ ngác đáp lại một câu.
- Ta nói chuyện không thích hợp!
Tiêu Hoành Luật hơi thoáng cao giọng, kêu lên, tiếp đó vừa ngắt tóc vừa nói:
- Không biết tại sao, gần đây tâm lý ta càng lúc càng khẩn trương, chung quy cứ có cảm giác có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh…
- À… Bạn tốt của ngươi tới hả?
Trịnh Xá nghĩ ngợi một lát rồi bỗng hỏi.
Tiêu Hoành Luật ngẩn ra một chút, ngây ngốc hỏi:
- Ai cơ? A, tên khốn nhà ngươi!
Bất quá Tiêu hoành Luật dù sao cũng là Tiêu Hoành Luật, rất nhanh đã định thần lại được, hắn lập tức vừa gấp vừa giận, gào lên:
- Đừng có đi học Trình Khiếu! Ngươi có học hắn cũng không giống đâu!
Trịnh Xá bật cười ha ha, vỗ vỗ đầu thằng nhóc, nói:
- Chỉ thay đổi không khí chút thôi mà, ngươi quá căng thẳng đấy. Nhớ kỹ, bất kỳ chuyện gì cũng có thể thương lượng ổn thỏa, nhưng nếu cả ngươi cũng căng thẳng như thế thì không phải những thành viên khác trong đội sẽ càng căng thẳng hơn sao?
Nghe vậy, Tiêu Hoành Luật hít sâu mấy hơi rồi mới bình tĩnh lại, nói:
- Tóm lại ngươi mau rửa mặt đi, sau đó ta sẽ kể cho ngươi dự cảm xấu của ta.
- Hả?
Mười phút sau, hai người đã ngồi trong phòng hội nghị, mấy ngươi xung quanh vẫn đọc sách như không có việc gì, những người khác thì đang đi tuần tra trên tàu khu trục.
- Là ta bảo họ đi tuần tra. Mặc dù theo suy luận, chúng ta gần như không có bất kỳ sơ hở nào, nhưng trên chiến trường cũng không thể tùy tiện coi thường dự cảm, vì thế ta để họ chia thành từng ca, tuần tra trên tàu khu tục. Nếu phát hiện thành viên Đông Hải đội tập kích thì lập tức tiến hành công kích, hoặc phát hiện bất kỳ ai không phải thành viên của tàu cũng lập tức tấn công.
Tiêu Hoành Luật khoát khoát tay, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nói.
- Ừm? Vậy nói về dự cảm của ngươi đi.
Trịnh Xá vẫn có chút ngơ ngác, nói.
- Là như thế này,…. Sau đó thế này…. Bởi vậy cho nên… Ngươi hiểu chưa?
Tiêu Hoành Luật vội vàng mồm năm miêng mười kể ra một tràng, nói xong hắn nhìn chằm chằm vào Trịnh Xá.
- Ách, ngươi phát hiện tử khí của mấy người trong đội nặng khác thường, nên mới cảm thấy suy luận của ngươi và Sở Hiên có khả năng có sơ hở, vì thế này sinh nghi hoặc, là như vậy phải không?
Trịnh Xá vừa ăn vừa lẩm bẩm hỏi.
- Không sai, chính là như vậy.
Đây là câu đầu tiên Trịnh Xá nghe được sau khi tỉnh dậy, hắn vô cùng khó hiểu, day day huyệt thái dương. Trong không gian ý thức của Bá Vương, hắn hao phí rất nhiều tinh thần lực, vừa tỉnh lại còn có chút mơ mơ màng màng, một lúc lâu sau mới nghe rõ được những gì Tiêu Hoành Luật nói.
- Hả? Có ý gì? Ta vừa mới tỉnh dậy, chưa đánh răng rửa mặt, cũng chưa kịp tập thể dục, đầu óc vẫn còn rất đau, không hiểu ngươi muốn nói gì…
Trịnh Xá ngơ ngác đáp lại một câu.
- Ta nói chuyện không thích hợp!
Tiêu Hoành Luật hơi thoáng cao giọng, kêu lên, tiếp đó vừa ngắt tóc vừa nói:
- Không biết tại sao, gần đây tâm lý ta càng lúc càng khẩn trương, chung quy cứ có cảm giác có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh…
- À… Bạn tốt của ngươi tới hả?
Trịnh Xá nghĩ ngợi một lát rồi bỗng hỏi.
Tiêu Hoành Luật ngẩn ra một chút, ngây ngốc hỏi:
- Ai cơ? A, tên khốn nhà ngươi!
Bất quá Tiêu hoành Luật dù sao cũng là Tiêu Hoành Luật, rất nhanh đã định thần lại được, hắn lập tức vừa gấp vừa giận, gào lên:
- Đừng có đi học Trình Khiếu! Ngươi có học hắn cũng không giống đâu!
Trịnh Xá bật cười ha ha, vỗ vỗ đầu thằng nhóc, nói:
- Chỉ thay đổi không khí chút thôi mà, ngươi quá căng thẳng đấy. Nhớ kỹ, bất kỳ chuyện gì cũng có thể thương lượng ổn thỏa, nhưng nếu cả ngươi cũng căng thẳng như thế thì không phải những thành viên khác trong đội sẽ càng căng thẳng hơn sao?
Nghe vậy, Tiêu Hoành Luật hít sâu mấy hơi rồi mới bình tĩnh lại, nói:
- Tóm lại ngươi mau rửa mặt đi, sau đó ta sẽ kể cho ngươi dự cảm xấu của ta.
- Hả?
Mười phút sau, hai người đã ngồi trong phòng hội nghị, mấy ngươi xung quanh vẫn đọc sách như không có việc gì, những người khác thì đang đi tuần tra trên tàu khu trục.
- Là ta bảo họ đi tuần tra. Mặc dù theo suy luận, chúng ta gần như không có bất kỳ sơ hở nào, nhưng trên chiến trường cũng không thể tùy tiện coi thường dự cảm, vì thế ta để họ chia thành từng ca, tuần tra trên tàu khu tục. Nếu phát hiện thành viên Đông Hải đội tập kích thì lập tức tiến hành công kích, hoặc phát hiện bất kỳ ai không phải thành viên của tàu cũng lập tức tấn công.
Tiêu Hoành Luật khoát khoát tay, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nói.
- Ừm? Vậy nói về dự cảm của ngươi đi.
Trịnh Xá vẫn có chút ngơ ngác, nói.
- Là như thế này,…. Sau đó thế này…. Bởi vậy cho nên… Ngươi hiểu chưa?
Tiêu Hoành Luật vội vàng mồm năm miêng mười kể ra một tràng, nói xong hắn nhìn chằm chằm vào Trịnh Xá.
- Ách, ngươi phát hiện tử khí của mấy người trong đội nặng khác thường, nên mới cảm thấy suy luận của ngươi và Sở Hiên có khả năng có sơ hở, vì thế này sinh nghi hoặc, là như vậy phải không?
Trịnh Xá vừa ăn vừa lẩm bẩm hỏi.
- Không sai, chính là như vậy.
/308
|