Thương thế của Trịnh Xá cực kỳ nghiêm trọng, trong thời gian ngắn đừng nghĩ đến chuyện hành động nhanh chóng như trước, nếu không vết thương lúc nào cũng có thể lại rách ra. Tiếp đó là một lượng lớn máu tươi dồn vào phổi, cho dù nếu hắn vẫn có thể vận động mạnh, một khi máu chảy vào phổi, trong nháy mắt sẽ hít thở không thông, lập tức bị địch nhân bao vây giết chết.
- Lực hồi phục thật đáng sợ, cơ thịt đã bắt đầu hợp lại, tối đã là sau vài ngày sẽ có thể hoàn toàn khép miệng... Ngươi có thật là loài người không đấy? Ta thấy tò mò lắm.
Ardeth vừa băng bó cho Trịnh Xá vừa nói.
Trịnh Xá cười khổ không ngừng, hắn chỉ có thể đáp:
- Còn phải nói thứ, ta tự hào nhất cũng chỉ có lực phục hồi này thôi, nhưng vài ngày, chúng ta căn bản không có thời gian vài ngày.... Nếu muốn đánh thức Vua bọ cạp, nhất định phải dùng Vòng tay của thần Anubis, ta tin chắc Imhotep đang không ngừng truy tìm chúng ta. Mặc dù khu rừng này rất rộng nhưng với pháp lực của hắn có lẽ sẽ rất dễ dàng tìm tới, đặc biệt là chúng ta không có Cuốn sách của thần Ra, một khi bị hắn tìm được là coi như xong, chỉ còn biết chạy trốn, không có cách nào đối phó...
- Vì thế chúng ta phải nhanh chóng tới được kim tự tháp, tìm kho báu của hắn, đoạt được Đội quân của thần Anubis, chỉ có như vậy mới có thể đối kháng với Imhotpe. Sau đó chúng ta nhân cơ hội chạy về Hamunaptra, nhanh chóng đào Cuốn sách của thần Ra, tiêu diệt Imhotep một lần nữa!
O"Connell nhún vai bất đắc dĩ nói:
- Vì thế kế hoạch của ngươi mới điên cuồng như vậy?
Dứt lời, hắn nhìn sang đống thuốc nổ TNT loại mạnh, đây là kế hoạc của Trịnh Xá.
Giống như lúc trước dụ ba bức tượng đá rơi xuống dưới hố, chảng qua lần này đổi thành đám khỉ. Trước tiên họ chôn hết số thuốc nổ xuống khe núi, hơn mười mét khối thuốc nổ đủ để tiễn cả vạn người lên thiên đường, sau đó Trịnh Xá phụ trách dẫn dụ đám khỉ. hắn cần phải dẫn dụ được một lượng lớn, ít nhất cũng dọn sạch chướng ngại trên đường mọi người đi. Tiếp đó, dẫn bọn khỉ tới khe núi, sau khi châm ngòi nổ, trong vòng vài giây hắn nhất định phải chạy khỏi khe núi, thời gian ước chừng khoảng...
- Do đây là dẫy dẫn nổ cấp tốc nên sau khoảng hai đến ba giây sẽ nổ, mà lúc đó vị trí của ta đại khái ở dưới đáy khe núi, nói cách khác, ta phải trong vòng ba giây chạy ra xa ba trăm mét. Hiện tại tốc độ của ta sau khi sử dụng khinh công chạy một trăm mét mất khoảng sáu giây, còn nếu sử dụng kỹ năng Bạo tạc, tốc độ sẽ nhanh hơn gấp mười lần, lúc đó chạy ba trăm mét mất khoảng 1,8 giây. Cho dù tính toán thế nào ta cũng có thể chạy khỏi khe núi trước khi vụ nổ xảy ra, vì thế mọi người chỉ cần thấy ta dẫn đám khỉ chạy vào khe núi là phải lập tức châm lửa, trông cậy vào mọi người đấy!
Trịnh Xá nghiêm chỉnh nói.
Mặc dù kế hoạch này nghe qua đủ mười phần điên cuồng, nhưng trước đó mọi người thật sự đã thấy qua uy lực của Trịnh Xá khi sử dụng kỹ năng Bạo tạc, tốc độ khủng bố căn bản không thể nhìn thấy bằng mắt thường, còn cả lực lượng giống như lựu đạn nổ tung. Trong mọi tình huống, hắn hản là có thể chạy khỏi khe núi trước khi dây dẫn lửa cháy hết, mà đây tựa hồ cũng là phương pháp duy nhất có thể nhanh chóng thanh lý đám khỉ kia.
Trịnh Xá khôi phục lại từ trạng thái mô phỏng Sở Hiên, hắn thở dốc mấy hơi rồi cười khổ nói:
- Không được, chỉ có thể suy luận bố cục đến mức này, mô phỏng tiếp sẽ làm vết thương đau đến nứt ra... Tóm lại, phiền mọi người chôn hết tất cả thuốc nổ xuống đáy cốc, sau đó chỉ cần chờ mười mấy tiếng cho vết thương của ta hồi phục kha khá là chúng ta có thể...
Đúng lúc này, một tiếng ưng kêu xé gió truyền tới, tiếp theo một con lão ưng lanh lợi, linh hoạt từ trên cao lao xuống đậu lên tay Aderth, hắn rút một cuộn giấy nhỏ, mở ra xem một chút rồi ngạc nhiên nói:
- Bọn họ nói đã bắt đầu khai quật tới khe vực, hơn nữa còn phát hiện khe chỗ đó không sâu như tưởng tượng, chỉ khoảng hai muơi mét. Hiện tại có 2400 người chia làm ba ca liên tục xử lý đất đá... Khoảng trước ngày kia có thể hoàn toàn dọn sạch, nói cách khác, trước ngày kia sẽ có thể tìm được Cuốn sách của thần Ra!
Trịnh Xá gật ddaauf nói:
- Vậy thì tốt, nếu như trong vòng ba ngày không thể tới được kim tự tháp, chúng ta sẽ về lấy Cuốn sách của Amun-Ra trước rồi tính sau, như vậy ít nhất cũng không phải sợ Imhotep nữa... Như vậy, tất cả trông cậy vào mọi người.
Cứ như thế, mọi người bắt đầu đem chôn số thuốc nổ TNT loại mạnh xuống khe núi, chủ yếu là ở dưới đáy, tiếp đó, theo đề nghị của O"Connell và Ardeth, ở bốn phía quanh khe núi cũng chôn một số, sự phòng có một ít khỉ có thể từ xa bắn lén.
Có lẽ là may mắn của mọi người, tất cả chờ ở đây không ngờ không gặp phải lũ khỉ hay dã thú nào, thậm chí bóng dáng Imhotep cũng không có. Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, bất tri bất giác mọi người đã ở đây cả một ngày trời, mà Trịnh Xá đã bỏ qua mọi động tác, trong cả ngày không ngừng vận hành nội lực ngồi đả tọa nghỉ ngơi, trong trạng thái như vậy, tốc độ khôi phục vết thương không ngừng tăng lên. Đến giữa trưa ngày thứ hai, vết thương xuyên thủng qua trên người hắn đã cơ bản khép lại, chỉ cần quấn chặt băng vải, vận động kịch liệt trong thời gian ngắn cũng không sao.
Cho dù thế nào kế hoạch cũng phải được thực hiện, mấy người O"Connell theo phân công đứng ở ven khe núi, chỉ chờ Trịnh Xá chạy vào trong là lập tức châm lửa, dẫn nổ số thuốc nổ bên bờ khe núi, sau đó theo quán tính lan xuống dưới, đến khi cả khe núi nổ tung thì đám khỉ chắn chắn phải chết.
Trịnh Xá cầm trên tay một mảnh ngọc bội, hắn nhìn mọi người cười nói:
- Đây là một loại đạo cụ bảo vệ, vốn chuẩn bị đến lúc tối hậu chiến đấu với Vua bọ cạp mới sử dụng, không nghĩ rằng sớm như vậy đã phải lôi ra rồi. Ha ha, hy vọng nó có thể ngăn đường đạn dày đặc của lũ khỉ kia.
Nói đoạn, hắn vận khinh công nhảy lên một tán cây đại thụ, đạp ngọn cây nhanh chóng lao đi.
Ngày hôm nay Trịnh Xá thỉnh thoảng sử dụng Goblin glider bay lên không, cẩn thận thử nghiệm độ cao laser tấn công. Ước chừng cách ngọn cây khoảng ba mét, chỉ cần vượt quá khoảng cách này, thanh gỗ Trịnh Xá giơ trên đầu sẽ bị laser bắn thành bai khúc. Sau nhiều lần thí nghiệm, hắn rút cuộc không nhịn được bắt đầu chửi thầm, một thế giới vừa mới kết thúc Thế chiến thứ nhất, bắt đầu bước vào Thế chiến hai, vậy mà đã có loại vũ khí uy lực như pháo laser, sao không khiến người ta bức bối cho được. nếu có thể sử dụng Goblin glider thì chỉ mất mấy phút là có thể tới được kim tự tháp, việc gì phải đối mặt với đám khỉ cầm súng đáng ghét kia?
Nghĩ ngợi một lúc, Trịnh Xá vẫn như cũ nhanh chóng lao về phía trước, vận khinh công, hắn di động trong rừng gần như không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, chỉ cần đạp nhẹ lên cành cây hoặc tán cây một cái là rất thoải mái bay đi, chưa tới nửa giờ hắn đã phát hiện tung tích con khỉ đầu tiên.
Kế hoạch của Trịnh Xá vô cùng đơn giản, chính là đánh cho nời này đến trời long đất lở, vì thế hắn trực tiếp lấy súng đại liên từ trong túi không gian ra, trước ánh mắt sững sờ của con khỉ, hắn đưa súng biến nó thành mảnh vụn, uy lực của đại liên thậm chí chặt đứt một gốc cây lớn sau lưng nó. Không lâu sau, xung quanh không ngừng truyền đến tiếng kêu rít, Trịnh Xá cũng không chần chừ, cầm đại liên phóng tới, chờ khi một đám khỉ từ trong rừng lao ra, uy lực của đại liên lại được thể hiện, nhiều con còn chưa kịp giơ súng lên đã bị bắn nát. Dù sao cũng là súng vô hạn đạn, Trịnh Xá chẳng keo kiệt chút nào điên cuồng tảo xạ ra bốn phía, đến khi cả cây cối xung cũng bị bắn đổ gục hắn mới vận khinh công tiếp tục tiến tới.
Có thể nhận thấy, càng đến gàn kim tự tháp, số lượng khỉ càng nhiều, thậm chí súng bọn chúng cầm cũng càng lúc càng thuộc hàng thứ dữ, đến khi Trịnh Xá nhìn thấy tên lửa vác vai chống tăng xuất hiện, hắn lập tức không do dự lựa chọn lùi bước. Mặc dù năng lực phòng hộ của ngọc bội thật sự không kém, một đường tới đây hắn không ngừng bị bắn lén, đám khỉ này thân thể thấp bé, trong rừng rậm lại cực kỳ linh hoạt, rất thích hợp ẩn núp rồi bắn lén, bất quá lực phòng hộ của ngọc bội cũng đủ đễ dễ dàng ngăn cản mấy phát, nhưng dù như thế, Trịnh Xá cũng tuyệt đối không dám dễ dàng nếm thử uy lực tên lửa, đây đã hoàn toàn không còn là một vũ khí hạng nặng bình thường.
Một đường tới đây đã giết bao nhiêu khỉ Trịnh Xá cũng không nhớ nổi, hắn chỉ biết không ngừng lao đi, mà đại liên trong tay cũng chưa từng dừng lại. Đến khi hắn quay đầu chạy trốn đã có mấy nghìn con khỉ đuổi theo, nhìn thoáng qua sau lưng dày đặc toàn là khỉ, trên cây, dưới đất, đông nghịt, giống như chọc phải một cả một tổ khỉ. Không ngừng có đạn bắn trúng lưng hắn, liền bị một tầng phòng hộ nửa trong suốt ngắn lại, nhưng tầng phòng hộ này cũng càng lúc càng mở nhạt, đến khi một viên đạn nổ loại mạnh bắn trúng thì tầng phòng hộ rút cuộc cũng tan vỡ.
Trịnh Xá chỉ cảm thấy ngọc bội trong lòng bàn tay đột nhiên tan vỡ, hắn phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đã lấy một mảnh ngọc bội khác trong Nạp giới ra, hơn nữa bắt đầu vừa chạy vừa không ngừng di động thân thể. Nhưng dù như vậy, sau lưng vẫn liên tục bị bắn trúng, lực lượng một người giờ phút này rõ ràng là quá yếu ớt, mấy nghìn con khỉ cầm súng một đường truy sát, đừng nói là hắn, rất có thể cả Phục chế thể cũng xong đời.
Trên đường đuổi theo, số lượng khỉ phảng phất như không ngừng gia tăng, Trịnh Xá gần như không còn dám nghĩ tới chuyện gì nữa, ngọc bội trên tay hắn mơ hồ xuất hiện một vết nứt, cứ tiếp tục chạy như vậy sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết dưới mưa đạn. Đúng lúc này, bờ vực đã xuất hiện trước mắt không xa, Trịnh Xá hét lớn, dưới chân dùng sức đạp một cái, bay tới chỗ khe núi. Sau lưng hắn, vô số khỉ kêu rít lên cũng đồng thời nhảy theo, số lượng đông đúc ít nhất cũng khoảng bốn năm nghìn con, làm người ta da đầu tê dại. Trịnh Xá lúc này đã bắt đầu từ từ tăng tốc, cuối cùng hắn cũng chạy tới giữa khe núi, nhưng mà, khi hắn ngẩng đầu nhìn bờ vực phía bên kia, trái tim chợt nảy lên...
Imhotep cũng một đám người áo đen đang bắt giữ mấy người O"Connell...
Tiếng kêu gào sau lưng Trịnh Xá càng lúc càng gần, hắn đứng trong khe núi khoảng hai giây, đến khi sau lưng trúng thêm một phát đạn mới hít sâu một hơi lấy từ trong Nạp giới ra một quả lựu đạn siêu mạnh. Trịnh Xá giật chốt an toàn đồng thời từ giữa đầu một đường màu đỏ máu chạy xuống, từ đan điền một luồng khí lưu xộc lên, hai bên hội tụ ở chỗ trái tim, cùng lúc ấy lựu đạn cũng rơi xuống đất.
Động tác bốn phía xung quanh phảng phất như chậm lại, Trịnh Xá dưới chân đạp mạnh lao về phía mấy người O"Connell. Khối đá bị Trịnh Xá đạp lên lập tức vỡ tan thành mảnh vụn, trên mặt dất mỗi bước đều tạo thành một dấu ấn sâu mà mỗi bước của Trịnh Xá đều xa hơi mười mét, cơ thể như bay vọt đi cách mặt đất nửa mét.
"Chín!"
Trịnh Xá đã chạy qua hai trăm mét tới bờ bên kia khe núi, tiếp theo hắn dùng sức ở chân đạp một cái, giống như một mũi tên bay thẳng lên trên, một bước này nhảy lên cao tới hơn mười mét. Sau đó, hắn giẫm lên một khối nham thạch, lại dùng sức ấn mạnh, khối nham thạnh tan vỡ, đồng thời cả người đã bay tới bờ khe núi. Mãi đến lúc này, Imhotep cũng hơn mười người phía sau hắn mới có vẻ mặt sợ hãi, nhưng bọn chúng không kịp có động tác gì,động tác của tát cả trước mặt Trịnh Xá phảng phất như phim quay chậm, đặc biệt là mấy kẻ đang định kéo cò súng nhắm vào bọn O"Connell.
"Tám!"
Trịnh Xá lao vọt tới trước mặt kẻ đang giữa Evelyn, đây mà một gã da đen vô cùng cường tráng, nhìn từ quần áp cũng tay cầm vũ khí của hắn, có lẽ thủ lĩnh đám mặc áo đen kia. Lúc này, hắn đang cầm khẩu súng chuẩn bị bắn, mà ngón tay còn chưa kịp di động, Trịnh Xá đã nắm lấy cánh tay cầm súng dùng sức quay mạnh, cánh tay giống như làm bằng giấy, dễ dàng bị vặn nát, mà gã da đen còn chưa kịp biến đổi vẻ mặt, hiển nhiên là vì tốc độ quá nhanh. Trịnh Xá dùng sức kéo cánh tay vặn vẹo ấy, khi gã da đen bị kéo ra, hắn đồng thời bị một cước đá trúng giữa sống lưng, tiếng xương gãy lập tức vang lên, gã da đen biến thành hình chữ z bay ra xa.
"Bảy!"
Mục tiêu tiếp theo của Trịnh Xá là hai kẻ đang giữ O"Connell và Carnahan, bọn họ gần hắn nhất, mà hai kẻ mặc áo đen theo sát bên cạnh đang chuẩn bị siết cò. Khi Trịnh Xá lao tới gần vừa vung tay lên, khẩu súng trong tay cả hai đã động đây, chỉ cần hắn hơi chậm một chút là O"Connell cùng Carnahan tuyệt đối nát đầu mà chết, vì thế với hai tên này Trịnh Xá đặc biệt tàn nhẫn, hai nắm tay đánh thẳng tới trước, trong chớp mắt đập nát hai cái đầu, dù sao thì hai kẻ có cũng không phải đại thụ trong rừng, không cản nổi một kích toàn lực của Trịnh Xá.
"Sáu!"
Khi hai cái xác không đầu đổ xuống, đột nhiên từ trong khe núi truyền đến tiếng nổ vang rền, cùng với vụ nổ là tro bụi và đất đá bắn ra kịch liệt. Mọi người vô thức nhìn về phía khe núi, bên trong bùng lên một đám mây nhỏ hình nấm, hơn nữa những vụ nổ còn không ngừng lại, nhất thời cả khe núi tràn ngập lửa đỏ.
Kẻ đang giữ Ardeth lại bị hắn khống chế, vừa rồi khi Trịnh Xá biến mất trong khe vực, Ardeth đã chuẩn bị sẵn, khi gã da đen cao lớn kia bắn tung lên, hắn chợt chùng người xuống rồi vụt đứng dậy, sau đầu đạp thẳng vào mũi kẻ đứng phía sau. Khi gã áo đen đằng sau lùi ra, Ardeth cũng đồng thời xoay người lại, một cước hung hăng đánh thẳng vào cổ, trực tiếp đá kẻ đó hôn mê.
"Năm!"
Trịnh Xá vẫn ở trong trạng thái Bạo tạc nhưng hắn đã mơ hồ cảm thấy vết thương trước ngực lại bắt đầu rách ra nên hắn không chần chừ lập tức lấy Heat Hawk, đồng thời một tia nội lực liều mạng rút ra, nhập vào Nạp giới, cả người vụt lao về phía Imhotep.
Tốc độ phản ứng của tên bất tử tế tự này thật quá kém, bất quá nghĩ lại khi còn sống hắn chẳng qua chỉ là một thầy cúng, cho dù có tiềm lực siêu việt người bình thường cũng thân thể bất tử thì vẫn như cũ không có tố chất chiến binh, vì thế, sau vài giây mới phục hồi tình thần. Imhotep đang định chuẩn bị biến thành gió lốc, nhưng thân thể còn đang xoay tròn thì Nạp giới của Trịnh Xá đã hung hăng đánh thẳng vào ngực hắn, lực trường vô hình lập tức đẩy hắn bay ra ngoài, nhưng tốc độ của Trịnh Xá càng nhanh hơn, trong nháy mắt khi Imhotep văng ra đã vọt tới bên cạnh, Heat Hawk chém xuống biến hắn thành hai đoạn.
"Bốn!"
Cùng lúc đó, đám áo đen cuối cùng cũng tỉnh táo lại, giơ súng lên chuẩn bị bắn một loạt, thấy vậy Trịnh Xá càng quyết tuyệt, thả xích trọng lực của Heat Hawk ra, vung một vòng. Bởi vì lực lượng của hắn thật sự quá lớn, không chỉ lưỡi Heat Hawk chém đứt người, thậm chí cả xích trọng lực cũng dễ dàng biến đối phương thành hai đoạn. Quét một vòng, đương trường chỉ còn lại nữ tử xinh đẹp và mấy gã áo đen sau lưng ả, giờ phút này trong mắt họ rút cuộc cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
"Ba!"
Trịnh Xá vội rút Goblin glider ra, hắn nhanh chóng lao tới chỗ mấy người O"Connell hoặc là ném họ lên hoặc kẹp vào cánh tay, hoặc vác lên vai. Tay kia hắn rút đại liên, vừa đạp glider bay đi vừa nhắm vào Imhotep đang nằm dưới đất không ngừng hồi phục lại.
"Hai!"
Trịnh Xá đã không để ý gì nữa, bóp cò súng, lưỡi lửa dài đến cả mét lập tức phun ra, vô số đầu đạn bắn trúng người Imhotep, đem gã bất tử tế tự đang hồi phục này biến thành tổ ong, rồi thành vô số mảnh vụn. Goblin giler theo hướng khu rừng, không ngừng bay ra xa, gần như dán vào ngọn cây phóng đi, tốc độ 700km/h lập tức được thể hiện, thậm chí có thể sánh được với lúc Trịnh Xá sử dụng Bạo tạc toàn lực chạy, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã biến khỏi tầm mắt đám người Imhotep.
"...Kết thúc!"
Trịnh Xá cuối cùng cũng khôi phục lại, hắn vụt há mồm phun ra mấy ngụm máu lớn, thiếu chút nữa thì từ trên glider rơi xuống. Nhưng hiện tại, đạp lên một người, mang theo một người, vác hai người, hắn dĩ nhiên không thể cứ thế mà ngã xuống, phải cố gắng khống chế Goblin glider bay đi. Không biết qua bao lâu rút cuộc trước mặt mọi người đã xuất hiện khí cầu rơi ngoài bìa rừng, Izzy đang không ngừng bận rộn sửa sang. Trịnh Xá cũng chỉ thấy được tới đây, tiếp theo trước mắt hắn tối đen, trực tiếp hôn mê... Bạn đang đọc truyện được lấy tại
- Lực hồi phục thật đáng sợ, cơ thịt đã bắt đầu hợp lại, tối đã là sau vài ngày sẽ có thể hoàn toàn khép miệng... Ngươi có thật là loài người không đấy? Ta thấy tò mò lắm.
Ardeth vừa băng bó cho Trịnh Xá vừa nói.
Trịnh Xá cười khổ không ngừng, hắn chỉ có thể đáp:
- Còn phải nói thứ, ta tự hào nhất cũng chỉ có lực phục hồi này thôi, nhưng vài ngày, chúng ta căn bản không có thời gian vài ngày.... Nếu muốn đánh thức Vua bọ cạp, nhất định phải dùng Vòng tay của thần Anubis, ta tin chắc Imhotep đang không ngừng truy tìm chúng ta. Mặc dù khu rừng này rất rộng nhưng với pháp lực của hắn có lẽ sẽ rất dễ dàng tìm tới, đặc biệt là chúng ta không có Cuốn sách của thần Ra, một khi bị hắn tìm được là coi như xong, chỉ còn biết chạy trốn, không có cách nào đối phó...
- Vì thế chúng ta phải nhanh chóng tới được kim tự tháp, tìm kho báu của hắn, đoạt được Đội quân của thần Anubis, chỉ có như vậy mới có thể đối kháng với Imhotpe. Sau đó chúng ta nhân cơ hội chạy về Hamunaptra, nhanh chóng đào Cuốn sách của thần Ra, tiêu diệt Imhotep một lần nữa!
O"Connell nhún vai bất đắc dĩ nói:
- Vì thế kế hoạch của ngươi mới điên cuồng như vậy?
Dứt lời, hắn nhìn sang đống thuốc nổ TNT loại mạnh, đây là kế hoạc của Trịnh Xá.
Giống như lúc trước dụ ba bức tượng đá rơi xuống dưới hố, chảng qua lần này đổi thành đám khỉ. Trước tiên họ chôn hết số thuốc nổ xuống khe núi, hơn mười mét khối thuốc nổ đủ để tiễn cả vạn người lên thiên đường, sau đó Trịnh Xá phụ trách dẫn dụ đám khỉ. hắn cần phải dẫn dụ được một lượng lớn, ít nhất cũng dọn sạch chướng ngại trên đường mọi người đi. Tiếp đó, dẫn bọn khỉ tới khe núi, sau khi châm ngòi nổ, trong vòng vài giây hắn nhất định phải chạy khỏi khe núi, thời gian ước chừng khoảng...
- Do đây là dẫy dẫn nổ cấp tốc nên sau khoảng hai đến ba giây sẽ nổ, mà lúc đó vị trí của ta đại khái ở dưới đáy khe núi, nói cách khác, ta phải trong vòng ba giây chạy ra xa ba trăm mét. Hiện tại tốc độ của ta sau khi sử dụng khinh công chạy một trăm mét mất khoảng sáu giây, còn nếu sử dụng kỹ năng Bạo tạc, tốc độ sẽ nhanh hơn gấp mười lần, lúc đó chạy ba trăm mét mất khoảng 1,8 giây. Cho dù tính toán thế nào ta cũng có thể chạy khỏi khe núi trước khi vụ nổ xảy ra, vì thế mọi người chỉ cần thấy ta dẫn đám khỉ chạy vào khe núi là phải lập tức châm lửa, trông cậy vào mọi người đấy!
Trịnh Xá nghiêm chỉnh nói.
Mặc dù kế hoạch này nghe qua đủ mười phần điên cuồng, nhưng trước đó mọi người thật sự đã thấy qua uy lực của Trịnh Xá khi sử dụng kỹ năng Bạo tạc, tốc độ khủng bố căn bản không thể nhìn thấy bằng mắt thường, còn cả lực lượng giống như lựu đạn nổ tung. Trong mọi tình huống, hắn hản là có thể chạy khỏi khe núi trước khi dây dẫn lửa cháy hết, mà đây tựa hồ cũng là phương pháp duy nhất có thể nhanh chóng thanh lý đám khỉ kia.
Trịnh Xá khôi phục lại từ trạng thái mô phỏng Sở Hiên, hắn thở dốc mấy hơi rồi cười khổ nói:
- Không được, chỉ có thể suy luận bố cục đến mức này, mô phỏng tiếp sẽ làm vết thương đau đến nứt ra... Tóm lại, phiền mọi người chôn hết tất cả thuốc nổ xuống đáy cốc, sau đó chỉ cần chờ mười mấy tiếng cho vết thương của ta hồi phục kha khá là chúng ta có thể...
Đúng lúc này, một tiếng ưng kêu xé gió truyền tới, tiếp theo một con lão ưng lanh lợi, linh hoạt từ trên cao lao xuống đậu lên tay Aderth, hắn rút một cuộn giấy nhỏ, mở ra xem một chút rồi ngạc nhiên nói:
- Bọn họ nói đã bắt đầu khai quật tới khe vực, hơn nữa còn phát hiện khe chỗ đó không sâu như tưởng tượng, chỉ khoảng hai muơi mét. Hiện tại có 2400 người chia làm ba ca liên tục xử lý đất đá... Khoảng trước ngày kia có thể hoàn toàn dọn sạch, nói cách khác, trước ngày kia sẽ có thể tìm được Cuốn sách của thần Ra!
Trịnh Xá gật ddaauf nói:
- Vậy thì tốt, nếu như trong vòng ba ngày không thể tới được kim tự tháp, chúng ta sẽ về lấy Cuốn sách của Amun-Ra trước rồi tính sau, như vậy ít nhất cũng không phải sợ Imhotep nữa... Như vậy, tất cả trông cậy vào mọi người.
Cứ như thế, mọi người bắt đầu đem chôn số thuốc nổ TNT loại mạnh xuống khe núi, chủ yếu là ở dưới đáy, tiếp đó, theo đề nghị của O"Connell và Ardeth, ở bốn phía quanh khe núi cũng chôn một số, sự phòng có một ít khỉ có thể từ xa bắn lén.
Có lẽ là may mắn của mọi người, tất cả chờ ở đây không ngờ không gặp phải lũ khỉ hay dã thú nào, thậm chí bóng dáng Imhotep cũng không có. Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, bất tri bất giác mọi người đã ở đây cả một ngày trời, mà Trịnh Xá đã bỏ qua mọi động tác, trong cả ngày không ngừng vận hành nội lực ngồi đả tọa nghỉ ngơi, trong trạng thái như vậy, tốc độ khôi phục vết thương không ngừng tăng lên. Đến giữa trưa ngày thứ hai, vết thương xuyên thủng qua trên người hắn đã cơ bản khép lại, chỉ cần quấn chặt băng vải, vận động kịch liệt trong thời gian ngắn cũng không sao.
Cho dù thế nào kế hoạch cũng phải được thực hiện, mấy người O"Connell theo phân công đứng ở ven khe núi, chỉ chờ Trịnh Xá chạy vào trong là lập tức châm lửa, dẫn nổ số thuốc nổ bên bờ khe núi, sau đó theo quán tính lan xuống dưới, đến khi cả khe núi nổ tung thì đám khỉ chắn chắn phải chết.
Trịnh Xá cầm trên tay một mảnh ngọc bội, hắn nhìn mọi người cười nói:
- Đây là một loại đạo cụ bảo vệ, vốn chuẩn bị đến lúc tối hậu chiến đấu với Vua bọ cạp mới sử dụng, không nghĩ rằng sớm như vậy đã phải lôi ra rồi. Ha ha, hy vọng nó có thể ngăn đường đạn dày đặc của lũ khỉ kia.
Nói đoạn, hắn vận khinh công nhảy lên một tán cây đại thụ, đạp ngọn cây nhanh chóng lao đi.
Ngày hôm nay Trịnh Xá thỉnh thoảng sử dụng Goblin glider bay lên không, cẩn thận thử nghiệm độ cao laser tấn công. Ước chừng cách ngọn cây khoảng ba mét, chỉ cần vượt quá khoảng cách này, thanh gỗ Trịnh Xá giơ trên đầu sẽ bị laser bắn thành bai khúc. Sau nhiều lần thí nghiệm, hắn rút cuộc không nhịn được bắt đầu chửi thầm, một thế giới vừa mới kết thúc Thế chiến thứ nhất, bắt đầu bước vào Thế chiến hai, vậy mà đã có loại vũ khí uy lực như pháo laser, sao không khiến người ta bức bối cho được. nếu có thể sử dụng Goblin glider thì chỉ mất mấy phút là có thể tới được kim tự tháp, việc gì phải đối mặt với đám khỉ cầm súng đáng ghét kia?
Nghĩ ngợi một lúc, Trịnh Xá vẫn như cũ nhanh chóng lao về phía trước, vận khinh công, hắn di động trong rừng gần như không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, chỉ cần đạp nhẹ lên cành cây hoặc tán cây một cái là rất thoải mái bay đi, chưa tới nửa giờ hắn đã phát hiện tung tích con khỉ đầu tiên.
Kế hoạch của Trịnh Xá vô cùng đơn giản, chính là đánh cho nời này đến trời long đất lở, vì thế hắn trực tiếp lấy súng đại liên từ trong túi không gian ra, trước ánh mắt sững sờ của con khỉ, hắn đưa súng biến nó thành mảnh vụn, uy lực của đại liên thậm chí chặt đứt một gốc cây lớn sau lưng nó. Không lâu sau, xung quanh không ngừng truyền đến tiếng kêu rít, Trịnh Xá cũng không chần chừ, cầm đại liên phóng tới, chờ khi một đám khỉ từ trong rừng lao ra, uy lực của đại liên lại được thể hiện, nhiều con còn chưa kịp giơ súng lên đã bị bắn nát. Dù sao cũng là súng vô hạn đạn, Trịnh Xá chẳng keo kiệt chút nào điên cuồng tảo xạ ra bốn phía, đến khi cả cây cối xung cũng bị bắn đổ gục hắn mới vận khinh công tiếp tục tiến tới.
Có thể nhận thấy, càng đến gàn kim tự tháp, số lượng khỉ càng nhiều, thậm chí súng bọn chúng cầm cũng càng lúc càng thuộc hàng thứ dữ, đến khi Trịnh Xá nhìn thấy tên lửa vác vai chống tăng xuất hiện, hắn lập tức không do dự lựa chọn lùi bước. Mặc dù năng lực phòng hộ của ngọc bội thật sự không kém, một đường tới đây hắn không ngừng bị bắn lén, đám khỉ này thân thể thấp bé, trong rừng rậm lại cực kỳ linh hoạt, rất thích hợp ẩn núp rồi bắn lén, bất quá lực phòng hộ của ngọc bội cũng đủ đễ dễ dàng ngăn cản mấy phát, nhưng dù như thế, Trịnh Xá cũng tuyệt đối không dám dễ dàng nếm thử uy lực tên lửa, đây đã hoàn toàn không còn là một vũ khí hạng nặng bình thường.
Một đường tới đây đã giết bao nhiêu khỉ Trịnh Xá cũng không nhớ nổi, hắn chỉ biết không ngừng lao đi, mà đại liên trong tay cũng chưa từng dừng lại. Đến khi hắn quay đầu chạy trốn đã có mấy nghìn con khỉ đuổi theo, nhìn thoáng qua sau lưng dày đặc toàn là khỉ, trên cây, dưới đất, đông nghịt, giống như chọc phải một cả một tổ khỉ. Không ngừng có đạn bắn trúng lưng hắn, liền bị một tầng phòng hộ nửa trong suốt ngắn lại, nhưng tầng phòng hộ này cũng càng lúc càng mở nhạt, đến khi một viên đạn nổ loại mạnh bắn trúng thì tầng phòng hộ rút cuộc cũng tan vỡ.
Trịnh Xá chỉ cảm thấy ngọc bội trong lòng bàn tay đột nhiên tan vỡ, hắn phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đã lấy một mảnh ngọc bội khác trong Nạp giới ra, hơn nữa bắt đầu vừa chạy vừa không ngừng di động thân thể. Nhưng dù như vậy, sau lưng vẫn liên tục bị bắn trúng, lực lượng một người giờ phút này rõ ràng là quá yếu ớt, mấy nghìn con khỉ cầm súng một đường truy sát, đừng nói là hắn, rất có thể cả Phục chế thể cũng xong đời.
Trên đường đuổi theo, số lượng khỉ phảng phất như không ngừng gia tăng, Trịnh Xá gần như không còn dám nghĩ tới chuyện gì nữa, ngọc bội trên tay hắn mơ hồ xuất hiện một vết nứt, cứ tiếp tục chạy như vậy sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết dưới mưa đạn. Đúng lúc này, bờ vực đã xuất hiện trước mắt không xa, Trịnh Xá hét lớn, dưới chân dùng sức đạp một cái, bay tới chỗ khe núi. Sau lưng hắn, vô số khỉ kêu rít lên cũng đồng thời nhảy theo, số lượng đông đúc ít nhất cũng khoảng bốn năm nghìn con, làm người ta da đầu tê dại. Trịnh Xá lúc này đã bắt đầu từ từ tăng tốc, cuối cùng hắn cũng chạy tới giữa khe núi, nhưng mà, khi hắn ngẩng đầu nhìn bờ vực phía bên kia, trái tim chợt nảy lên...
Imhotep cũng một đám người áo đen đang bắt giữ mấy người O"Connell...
Tiếng kêu gào sau lưng Trịnh Xá càng lúc càng gần, hắn đứng trong khe núi khoảng hai giây, đến khi sau lưng trúng thêm một phát đạn mới hít sâu một hơi lấy từ trong Nạp giới ra một quả lựu đạn siêu mạnh. Trịnh Xá giật chốt an toàn đồng thời từ giữa đầu một đường màu đỏ máu chạy xuống, từ đan điền một luồng khí lưu xộc lên, hai bên hội tụ ở chỗ trái tim, cùng lúc ấy lựu đạn cũng rơi xuống đất.
Động tác bốn phía xung quanh phảng phất như chậm lại, Trịnh Xá dưới chân đạp mạnh lao về phía mấy người O"Connell. Khối đá bị Trịnh Xá đạp lên lập tức vỡ tan thành mảnh vụn, trên mặt dất mỗi bước đều tạo thành một dấu ấn sâu mà mỗi bước của Trịnh Xá đều xa hơi mười mét, cơ thể như bay vọt đi cách mặt đất nửa mét.
"Chín!"
Trịnh Xá đã chạy qua hai trăm mét tới bờ bên kia khe núi, tiếp theo hắn dùng sức ở chân đạp một cái, giống như một mũi tên bay thẳng lên trên, một bước này nhảy lên cao tới hơn mười mét. Sau đó, hắn giẫm lên một khối nham thạch, lại dùng sức ấn mạnh, khối nham thạnh tan vỡ, đồng thời cả người đã bay tới bờ khe núi. Mãi đến lúc này, Imhotep cũng hơn mười người phía sau hắn mới có vẻ mặt sợ hãi, nhưng bọn chúng không kịp có động tác gì,động tác của tát cả trước mặt Trịnh Xá phảng phất như phim quay chậm, đặc biệt là mấy kẻ đang định kéo cò súng nhắm vào bọn O"Connell.
"Tám!"
Trịnh Xá lao vọt tới trước mặt kẻ đang giữa Evelyn, đây mà một gã da đen vô cùng cường tráng, nhìn từ quần áp cũng tay cầm vũ khí của hắn, có lẽ thủ lĩnh đám mặc áo đen kia. Lúc này, hắn đang cầm khẩu súng chuẩn bị bắn, mà ngón tay còn chưa kịp di động, Trịnh Xá đã nắm lấy cánh tay cầm súng dùng sức quay mạnh, cánh tay giống như làm bằng giấy, dễ dàng bị vặn nát, mà gã da đen còn chưa kịp biến đổi vẻ mặt, hiển nhiên là vì tốc độ quá nhanh. Trịnh Xá dùng sức kéo cánh tay vặn vẹo ấy, khi gã da đen bị kéo ra, hắn đồng thời bị một cước đá trúng giữa sống lưng, tiếng xương gãy lập tức vang lên, gã da đen biến thành hình chữ z bay ra xa.
"Bảy!"
Mục tiêu tiếp theo của Trịnh Xá là hai kẻ đang giữ O"Connell và Carnahan, bọn họ gần hắn nhất, mà hai kẻ mặc áo đen theo sát bên cạnh đang chuẩn bị siết cò. Khi Trịnh Xá lao tới gần vừa vung tay lên, khẩu súng trong tay cả hai đã động đây, chỉ cần hắn hơi chậm một chút là O"Connell cùng Carnahan tuyệt đối nát đầu mà chết, vì thế với hai tên này Trịnh Xá đặc biệt tàn nhẫn, hai nắm tay đánh thẳng tới trước, trong chớp mắt đập nát hai cái đầu, dù sao thì hai kẻ có cũng không phải đại thụ trong rừng, không cản nổi một kích toàn lực của Trịnh Xá.
"Sáu!"
Khi hai cái xác không đầu đổ xuống, đột nhiên từ trong khe núi truyền đến tiếng nổ vang rền, cùng với vụ nổ là tro bụi và đất đá bắn ra kịch liệt. Mọi người vô thức nhìn về phía khe núi, bên trong bùng lên một đám mây nhỏ hình nấm, hơn nữa những vụ nổ còn không ngừng lại, nhất thời cả khe núi tràn ngập lửa đỏ.
Kẻ đang giữ Ardeth lại bị hắn khống chế, vừa rồi khi Trịnh Xá biến mất trong khe vực, Ardeth đã chuẩn bị sẵn, khi gã da đen cao lớn kia bắn tung lên, hắn chợt chùng người xuống rồi vụt đứng dậy, sau đầu đạp thẳng vào mũi kẻ đứng phía sau. Khi gã áo đen đằng sau lùi ra, Ardeth cũng đồng thời xoay người lại, một cước hung hăng đánh thẳng vào cổ, trực tiếp đá kẻ đó hôn mê.
"Năm!"
Trịnh Xá vẫn ở trong trạng thái Bạo tạc nhưng hắn đã mơ hồ cảm thấy vết thương trước ngực lại bắt đầu rách ra nên hắn không chần chừ lập tức lấy Heat Hawk, đồng thời một tia nội lực liều mạng rút ra, nhập vào Nạp giới, cả người vụt lao về phía Imhotep.
Tốc độ phản ứng của tên bất tử tế tự này thật quá kém, bất quá nghĩ lại khi còn sống hắn chẳng qua chỉ là một thầy cúng, cho dù có tiềm lực siêu việt người bình thường cũng thân thể bất tử thì vẫn như cũ không có tố chất chiến binh, vì thế, sau vài giây mới phục hồi tình thần. Imhotep đang định chuẩn bị biến thành gió lốc, nhưng thân thể còn đang xoay tròn thì Nạp giới của Trịnh Xá đã hung hăng đánh thẳng vào ngực hắn, lực trường vô hình lập tức đẩy hắn bay ra ngoài, nhưng tốc độ của Trịnh Xá càng nhanh hơn, trong nháy mắt khi Imhotep văng ra đã vọt tới bên cạnh, Heat Hawk chém xuống biến hắn thành hai đoạn.
"Bốn!"
Cùng lúc đó, đám áo đen cuối cùng cũng tỉnh táo lại, giơ súng lên chuẩn bị bắn một loạt, thấy vậy Trịnh Xá càng quyết tuyệt, thả xích trọng lực của Heat Hawk ra, vung một vòng. Bởi vì lực lượng của hắn thật sự quá lớn, không chỉ lưỡi Heat Hawk chém đứt người, thậm chí cả xích trọng lực cũng dễ dàng biến đối phương thành hai đoạn. Quét một vòng, đương trường chỉ còn lại nữ tử xinh đẹp và mấy gã áo đen sau lưng ả, giờ phút này trong mắt họ rút cuộc cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
"Ba!"
Trịnh Xá vội rút Goblin glider ra, hắn nhanh chóng lao tới chỗ mấy người O"Connell hoặc là ném họ lên hoặc kẹp vào cánh tay, hoặc vác lên vai. Tay kia hắn rút đại liên, vừa đạp glider bay đi vừa nhắm vào Imhotep đang nằm dưới đất không ngừng hồi phục lại.
"Hai!"
Trịnh Xá đã không để ý gì nữa, bóp cò súng, lưỡi lửa dài đến cả mét lập tức phun ra, vô số đầu đạn bắn trúng người Imhotep, đem gã bất tử tế tự đang hồi phục này biến thành tổ ong, rồi thành vô số mảnh vụn. Goblin giler theo hướng khu rừng, không ngừng bay ra xa, gần như dán vào ngọn cây phóng đi, tốc độ 700km/h lập tức được thể hiện, thậm chí có thể sánh được với lúc Trịnh Xá sử dụng Bạo tạc toàn lực chạy, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã biến khỏi tầm mắt đám người Imhotep.
"...Kết thúc!"
Trịnh Xá cuối cùng cũng khôi phục lại, hắn vụt há mồm phun ra mấy ngụm máu lớn, thiếu chút nữa thì từ trên glider rơi xuống. Nhưng hiện tại, đạp lên một người, mang theo một người, vác hai người, hắn dĩ nhiên không thể cứ thế mà ngã xuống, phải cố gắng khống chế Goblin glider bay đi. Không biết qua bao lâu rút cuộc trước mặt mọi người đã xuất hiện khí cầu rơi ngoài bìa rừng, Izzy đang không ngừng bận rộn sửa sang. Trịnh Xá cũng chỉ thấy được tới đây, tiếp theo trước mắt hắn tối đen, trực tiếp hôn mê... Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/308
|