“Tiểu tử, ngươi vừa nói cái gì?”
A Tam tính tình tựa hồ rất nóng nảy, chỉ một câu mỉa mai châm biếm của Ngô Chính liền khiến hắn mặt mày đỏ bừng tức giận la lối.
Ngô Chính bĩu môi đáp: “Không cần phải diễn kịch trước mặt ta. Người có thể được phái đến để theo dõi, nhất định không thể là người lỗ mãng nóng tánh như vậy được.”
Nghe qua lời nói không khỏi lại khiến A Tam càng thêm cảnh giác, ước lượng đánh giá Ngô Chính thực lực lại nhiều hơn mấy thành.
“Động khẩu đủ rồi, cũng nên động thủ đi thôi!”
Nói xong Ngô Chính không chần chừ liền lao đến chủ động tấn công. Lần này tương tự với trước đó A Tam chiếm quyền chủ động, Ngô Chính cũng là chọn phương thức cận chiến xáp lá cà để chiến đấu.
“Hảo, ngươi vẫn là người đầu tiên dám so quyền đầu với ta a!”
Tựa hộ là bị kích động chiến ý, A Tam lớn tiếng hô lên đồng thời vận lực súc thế, vung quyền trực tiếp đối bính với Ngô Chính.
Đoàng!
Sau âm thanh như tiếng súng nổ phát ra, ngược lại lần này không ai bị đẩy lui cả. Bởi vì hai người đều chọn cách dùng kình lực của mình chấn tan phản lực, tiếp tục ổn thỏa so chiêu.
Thất Thương Quyền!
Hội đủ các loại điều kiện tối ưu nhất để phát huy môn tuyệt học này, Ngô Chính liền không ngần ngại tận tình thi triển. Xung lực cuồng bạo lưu chuyển liên tiếp xông phá bên trong các huyệt đạo của hắn, cùng lúc đó không ngừng sản sinh ra bảy loại kình lực vô cùng vô tận, có thể mặc sức thi triển cho đến khi nội tạng của Ngô Chính không thể nào chịu đựng được nữa. Đương nhiên chuyện này sẽ không xảy ra, bởi vì Ngô Chính có ưu thế Cửu Dương Chân Kinh chống đỡ cho hắn.
A Tam có thể cảm nhận được bên trong quyền đầu nhỏ bé của Ngô Chính lại ẩn chứa một loại uy lực hung mãnh đến tột cùng. Đối diện một quyền từ trên bổ xuống nhắm thẳng vào tiền ngạch của mình, A Tam nhất thời không nắm giữ ưu thế liền chọn cách lách người sang một bên, đồng thời co tay súc lực tung ra một quyền đánh vào huyệt thái dương của Ngô Chính.
Rít rít rít...
Cả hai loại quyền của hai người khác nhau đều đánh trúng vào không khí, có thể nghe được tiếng “ri rít” kêu than của quyền phong khi phải hứng chịu một đòn toàn lực của hai người.
Nhưng là Ngô Chính không có thời gian quan tâm đến chuyện này, nhanh chóng ổn định hạ bộ, chùn thấp cả người sau đó bật lên tung quyền nhắm vào hạ ba của A Tam. Nhưng trong một nửa tích tắc Ngô Chính đột ngột cảm nhận một cỗ đau đớn điếng người từ phần vai truyền đến. Nhất thời cả cánh tay tê rần vô lực rũ xuống, không thể tiếp tục đả thế công của mình.
Đùng!
Nửa tích tắc sau đó, một đạo âm thanh do tiếng kình lực va chạm vào cương khí hộ thể mới bắt đầu phát ra động tĩnh. Đồng thời điểm, Ngô Chính cả người tựa như lò xo nảy bật sang một bên, va mạnh vào thân cây gần đó.
“Chạy đâu cho thoát!”
Ngô Chính triệt để rơi vào hạ phong còn có chút mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa lúc ngoảnh mặt nhìn lại, chỉ thấy một quyền đầu thật to che khuất tầm nhìn của mình. Nhưng chớp mắt Ngô Chính liền phản xạ trở lại, nhanh chóng vận lực cưỡng ép mình nhanh chóng ngồi bệt xuống mặt đất, khiến tấm lưng ma sát vào thân cây gồ ghề cảm giác đau rát vô cùng.
Ầm...
Vị trí Ngô Chính mới đó dựa đầu lúc bấy giờ hoàn toàn đã bị chấn thành gỗ vụn, khiến cả thân cây nghiêng vẹo ngã xuống. Ngô Chính tùy cơ ứng biến liền tung một cước ở tư thế ngồi vào ngực A Tam, vận dụng nhu lực để kìm chân hắn đồng thời đẩy mình phóng sang một bên giãn ra khoảng cách, tạm thời ngắt nhịp chiến đấu ngăn lại thế công như vũ bão của A Tam.
Rầm!
Thân cây cao lớn ngã xuống mặt đất khiến cát bụi bùng lên có chút mờ mịt, A Tam từ trong đống cát bụi kia phóng ra, nhìn lại trên người hắn vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn thương nào.
“Ha ha ha... tiểu tử, mau giở ngón nghề Lục Mạch kiếm khí của ngươi ra đây. So quyền đầu với ta ư!? Ngươi còn kém rất xa a, ha ha ha...” – A Tam chiếm được thế thượng phong trong giao đấu, đắc ý cười ngoác cả mồm.
Ngô Chính thở phào nhẹ nhõm lấy tay phủi phủi bụi bẩn bám trên y phục, sau đó lại lắc đầu than thở đáp: “Đại Lực Kim Cương Quyền quả nhiên là lợi hại, lợi dụng ngoại công và lực bật rất tốt a. Thảo nào quyền kình uy mãnh, tốc độ xuất đòn vẫn là nhanh như vậy!”
Nghe qua Ngô Chính phân tích, không khỏi khiến A Tam đang há hốc mồm cười to bỗng nhiên cảm giác cưng cứng cổ họng. Chỉ là vừa giao thủ qua một lượt liền có thể nhìn thấu được Đại Lực Kim Cương Quyền ưu điểm!? Nếu thật như vậy Ngô Chính không phải là quá yêu nghiệt biến thái hay sao!?
Nhưng là nhìn thấu so với học được vẫn là khác nhau một trời một vực. Võ kỹ chính là thông qua cách thức quá trình lưu chuyển nội công trong cơ thể mà quyết định uy lực cũng như đặc tính của nó. Hay nói một cách nôm na dễ hiểu thì võ kỹ là một loại hình kỹ thuật lợi dụng nội lực trong đan điền, đi qua các huyệt đạo kinh mạch trong cơ thể theo các quỹ tích chu kỳ khác nhau mà phát ra bên ngoài.
Cho nên những chuyện như không cần xem võ kỹ bí kíp, chỉ cần thông qua hình thức sử dụng bên ngoài mà học được, đây hoàn toàn một chuyện viễn vong thiếu thực tế. Đương nhiên trong bất cứ lĩnh vực nào cũng có trường hợp ngoại lệ, nhưng chỉ riêng trong võ kỹ thì điều này là không thể xảy ra, trừ phi là mấy loại tạp học cấp thấp mà thôi.
Nhanh chóng ném đống tạp niệm vô bổ này ra khỏi đầu, A Tam lại hả hê cười nói: “Biết được đặc tính ưu điểm, cũng không có nghĩa là hóa giải được a. Ngươi là cố ý muốn xao động tinh thần của ta!?”
“Không sai! Ta đúng là muốn lung lay ngươi một chút. Dù sao kinh nghiệm cận chiến của ta cũng rất thiếu thốn a. Ngươi không thể nhẹ tay với ta một chút sao?” – Ngô Chính dí dỏm đối đáp.
Ngược lại A Tam thì không có khiếu hài hước chút nào, hậm hực cáu quát: “Tiểu tử ngươi không có chút liêm sỉ nào ư? Lời như vậy cũng có thể nói được!?”
Ngô Chính rất ôn hòa trả lời: “Đây là sự thực, có gì là khó nói?”
Lời nói của Ngô Chính chẳng khác nào là xem A Tam như hòn đá mài dao, rèn luyện quyền cước chính mình càng thêm sắc bén. Mà A Tam sở dĩ có thể kiên nhẫn đối đáp với Ngô Chính như vậy chính là vì ở phía đằng kia, xa xa có một tiểu nha đầu ánh mắt đang lăm le hiếp đáp, để hắn mặc dù là đang giao chiến với Ngô Chính nhưng không dám một khắc khinh suất lơ là phòng bị.
Đông Phương Bạch cho dù là rất tin tưởng Ngô Chính, cũng minh bạch hắn không toàn lực xuất thủ. Nhưng là dựa theo bản năng, Đông Phương Bạch trong lúc bất giác lại phát ra khí thế của mình áp bách lấy A Tam. Nhất là sau khi trông thấy Ngô Chính rơi vào hạ phong thụ thương, càng là khiến nàng bộc lộ ra sát khí của mình.
“Hừ, ngươi tranh thủ thời gian khôi phục xong chưa? Lại đấu tiếp vài trăm hiệp phân ra thắng bại!” – A Tam buồn bực trong người, lớn tiếng cáu gắt.
A Tam là minh bạch tuy bề ngoài hắn nắm giữ thượng phong nhưng thực chất lại là người đang cam chịu hạ phong. Cục diện lúc bấy giờ không cho phép A Tam có nhiều lựa chọn cho lắm. Một khi chọn cách tẩu thoát liền sẽ bị hai người Ngô Chính hợp lực vây giết, quả thực là tiến thoái lưỡng nan a.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
A Tam tính tình tựa hồ rất nóng nảy, chỉ một câu mỉa mai châm biếm của Ngô Chính liền khiến hắn mặt mày đỏ bừng tức giận la lối.
Ngô Chính bĩu môi đáp: “Không cần phải diễn kịch trước mặt ta. Người có thể được phái đến để theo dõi, nhất định không thể là người lỗ mãng nóng tánh như vậy được.”
Nghe qua lời nói không khỏi lại khiến A Tam càng thêm cảnh giác, ước lượng đánh giá Ngô Chính thực lực lại nhiều hơn mấy thành.
“Động khẩu đủ rồi, cũng nên động thủ đi thôi!”
Nói xong Ngô Chính không chần chừ liền lao đến chủ động tấn công. Lần này tương tự với trước đó A Tam chiếm quyền chủ động, Ngô Chính cũng là chọn phương thức cận chiến xáp lá cà để chiến đấu.
“Hảo, ngươi vẫn là người đầu tiên dám so quyền đầu với ta a!”
Tựa hộ là bị kích động chiến ý, A Tam lớn tiếng hô lên đồng thời vận lực súc thế, vung quyền trực tiếp đối bính với Ngô Chính.
Đoàng!
Sau âm thanh như tiếng súng nổ phát ra, ngược lại lần này không ai bị đẩy lui cả. Bởi vì hai người đều chọn cách dùng kình lực của mình chấn tan phản lực, tiếp tục ổn thỏa so chiêu.
Thất Thương Quyền!
Hội đủ các loại điều kiện tối ưu nhất để phát huy môn tuyệt học này, Ngô Chính liền không ngần ngại tận tình thi triển. Xung lực cuồng bạo lưu chuyển liên tiếp xông phá bên trong các huyệt đạo của hắn, cùng lúc đó không ngừng sản sinh ra bảy loại kình lực vô cùng vô tận, có thể mặc sức thi triển cho đến khi nội tạng của Ngô Chính không thể nào chịu đựng được nữa. Đương nhiên chuyện này sẽ không xảy ra, bởi vì Ngô Chính có ưu thế Cửu Dương Chân Kinh chống đỡ cho hắn.
A Tam có thể cảm nhận được bên trong quyền đầu nhỏ bé của Ngô Chính lại ẩn chứa một loại uy lực hung mãnh đến tột cùng. Đối diện một quyền từ trên bổ xuống nhắm thẳng vào tiền ngạch của mình, A Tam nhất thời không nắm giữ ưu thế liền chọn cách lách người sang một bên, đồng thời co tay súc lực tung ra một quyền đánh vào huyệt thái dương của Ngô Chính.
Rít rít rít...
Cả hai loại quyền của hai người khác nhau đều đánh trúng vào không khí, có thể nghe được tiếng “ri rít” kêu than của quyền phong khi phải hứng chịu một đòn toàn lực của hai người.
Nhưng là Ngô Chính không có thời gian quan tâm đến chuyện này, nhanh chóng ổn định hạ bộ, chùn thấp cả người sau đó bật lên tung quyền nhắm vào hạ ba của A Tam. Nhưng trong một nửa tích tắc Ngô Chính đột ngột cảm nhận một cỗ đau đớn điếng người từ phần vai truyền đến. Nhất thời cả cánh tay tê rần vô lực rũ xuống, không thể tiếp tục đả thế công của mình.
Đùng!
Nửa tích tắc sau đó, một đạo âm thanh do tiếng kình lực va chạm vào cương khí hộ thể mới bắt đầu phát ra động tĩnh. Đồng thời điểm, Ngô Chính cả người tựa như lò xo nảy bật sang một bên, va mạnh vào thân cây gần đó.
“Chạy đâu cho thoát!”
Ngô Chính triệt để rơi vào hạ phong còn có chút mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa lúc ngoảnh mặt nhìn lại, chỉ thấy một quyền đầu thật to che khuất tầm nhìn của mình. Nhưng chớp mắt Ngô Chính liền phản xạ trở lại, nhanh chóng vận lực cưỡng ép mình nhanh chóng ngồi bệt xuống mặt đất, khiến tấm lưng ma sát vào thân cây gồ ghề cảm giác đau rát vô cùng.
Ầm...
Vị trí Ngô Chính mới đó dựa đầu lúc bấy giờ hoàn toàn đã bị chấn thành gỗ vụn, khiến cả thân cây nghiêng vẹo ngã xuống. Ngô Chính tùy cơ ứng biến liền tung một cước ở tư thế ngồi vào ngực A Tam, vận dụng nhu lực để kìm chân hắn đồng thời đẩy mình phóng sang một bên giãn ra khoảng cách, tạm thời ngắt nhịp chiến đấu ngăn lại thế công như vũ bão của A Tam.
Rầm!
Thân cây cao lớn ngã xuống mặt đất khiến cát bụi bùng lên có chút mờ mịt, A Tam từ trong đống cát bụi kia phóng ra, nhìn lại trên người hắn vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn thương nào.
“Ha ha ha... tiểu tử, mau giở ngón nghề Lục Mạch kiếm khí của ngươi ra đây. So quyền đầu với ta ư!? Ngươi còn kém rất xa a, ha ha ha...” – A Tam chiếm được thế thượng phong trong giao đấu, đắc ý cười ngoác cả mồm.
Ngô Chính thở phào nhẹ nhõm lấy tay phủi phủi bụi bẩn bám trên y phục, sau đó lại lắc đầu than thở đáp: “Đại Lực Kim Cương Quyền quả nhiên là lợi hại, lợi dụng ngoại công và lực bật rất tốt a. Thảo nào quyền kình uy mãnh, tốc độ xuất đòn vẫn là nhanh như vậy!”
Nghe qua Ngô Chính phân tích, không khỏi khiến A Tam đang há hốc mồm cười to bỗng nhiên cảm giác cưng cứng cổ họng. Chỉ là vừa giao thủ qua một lượt liền có thể nhìn thấu được Đại Lực Kim Cương Quyền ưu điểm!? Nếu thật như vậy Ngô Chính không phải là quá yêu nghiệt biến thái hay sao!?
Nhưng là nhìn thấu so với học được vẫn là khác nhau một trời một vực. Võ kỹ chính là thông qua cách thức quá trình lưu chuyển nội công trong cơ thể mà quyết định uy lực cũng như đặc tính của nó. Hay nói một cách nôm na dễ hiểu thì võ kỹ là một loại hình kỹ thuật lợi dụng nội lực trong đan điền, đi qua các huyệt đạo kinh mạch trong cơ thể theo các quỹ tích chu kỳ khác nhau mà phát ra bên ngoài.
Cho nên những chuyện như không cần xem võ kỹ bí kíp, chỉ cần thông qua hình thức sử dụng bên ngoài mà học được, đây hoàn toàn một chuyện viễn vong thiếu thực tế. Đương nhiên trong bất cứ lĩnh vực nào cũng có trường hợp ngoại lệ, nhưng chỉ riêng trong võ kỹ thì điều này là không thể xảy ra, trừ phi là mấy loại tạp học cấp thấp mà thôi.
Nhanh chóng ném đống tạp niệm vô bổ này ra khỏi đầu, A Tam lại hả hê cười nói: “Biết được đặc tính ưu điểm, cũng không có nghĩa là hóa giải được a. Ngươi là cố ý muốn xao động tinh thần của ta!?”
“Không sai! Ta đúng là muốn lung lay ngươi một chút. Dù sao kinh nghiệm cận chiến của ta cũng rất thiếu thốn a. Ngươi không thể nhẹ tay với ta một chút sao?” – Ngô Chính dí dỏm đối đáp.
Ngược lại A Tam thì không có khiếu hài hước chút nào, hậm hực cáu quát: “Tiểu tử ngươi không có chút liêm sỉ nào ư? Lời như vậy cũng có thể nói được!?”
Ngô Chính rất ôn hòa trả lời: “Đây là sự thực, có gì là khó nói?”
Lời nói của Ngô Chính chẳng khác nào là xem A Tam như hòn đá mài dao, rèn luyện quyền cước chính mình càng thêm sắc bén. Mà A Tam sở dĩ có thể kiên nhẫn đối đáp với Ngô Chính như vậy chính là vì ở phía đằng kia, xa xa có một tiểu nha đầu ánh mắt đang lăm le hiếp đáp, để hắn mặc dù là đang giao chiến với Ngô Chính nhưng không dám một khắc khinh suất lơ là phòng bị.
Đông Phương Bạch cho dù là rất tin tưởng Ngô Chính, cũng minh bạch hắn không toàn lực xuất thủ. Nhưng là dựa theo bản năng, Đông Phương Bạch trong lúc bất giác lại phát ra khí thế của mình áp bách lấy A Tam. Nhất là sau khi trông thấy Ngô Chính rơi vào hạ phong thụ thương, càng là khiến nàng bộc lộ ra sát khí của mình.
“Hừ, ngươi tranh thủ thời gian khôi phục xong chưa? Lại đấu tiếp vài trăm hiệp phân ra thắng bại!” – A Tam buồn bực trong người, lớn tiếng cáu gắt.
A Tam là minh bạch tuy bề ngoài hắn nắm giữ thượng phong nhưng thực chất lại là người đang cam chịu hạ phong. Cục diện lúc bấy giờ không cho phép A Tam có nhiều lựa chọn cho lắm. Một khi chọn cách tẩu thoát liền sẽ bị hai người Ngô Chính hợp lực vây giết, quả thực là tiến thoái lưỡng nan a.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|