Đông Phương Bạch thấy thế cũng lười phải suy ngẫm, liền theo chân Ngô Chính, kéo lấy A Tam như một miếng giẻ lau chà xát dưới mặt đất, đi đến bên cạnh Ngô Chính ngồi lì một chỗ. A Tam lúc bấy giờ tình cảnh vô cùng bi hài, toàn thân nhơ nhuốc bết bát, trong miệng thì đủ loại đất cát, cây cỏ dại như muốn nhồi nhét vào. Phải nói trông hắn thảm trạng bây giờ quả thực là sống còn không bằng chết.
Bất chợt Ngô Chính ánh mắt khẽ liếc qua A Tam, trong lòng không ngừng cân nhắc: “Triệu Mẫn hẳn là đã sớm biết A Tam bị ta bắt giữ, càng là biết được thân phận của ta rõ như lòng bàn tay. Nếu ta để hắn còn sống mà đến gặp Triệu Mẫn, đây có thể tạo thành một loại điều kiện, nhưng cũng có thể là con dao hai lưỡi... có lẽ vẫn nên là giết đi thôi!”
Điều kiện ở đây chính là Triệu Mẫn trước mặt đám thủ hạ sẽ muốn giữ lại mạng sống của A Tam, nhưng cũng không thiết tha đến mức không bỏ được. Đến lúc đó liền sẽ khó xử cho cả nàng và Ngô Chính, hai người không đạt được mục đích của mình sẽ trở thành con dao hai lưỡi khó lường. Có khi chỉ vì chuyện này mà khiến hai bên gươm đao động thủ, trăm hại một lợi không đáng để thử thách.
Còn nếu Ngô Chính trước đó giết chết A Tam, có thể sẽ khiến Triệu Mẫn nổi nóng dùng đủ chiêu trò để dạy dỗ Ngô Chính, thậm chí là muốn trừ khử. Tuy nhiên nếu Ngô Chính có thể khiến nàng cảm thấy thú vị thì ngược lại đó là một chuyện khác. Triệu Mẫn có thể vẫn muốn làm khó Ngô Chính nhưng tuyệt đối sẽ hạ thủ lưu tình, để hắn trong lúc vô tình có được rất nhiều cơ hội để lợi dụng nàng.
Hơn nữa trong tay Ngô Chính nắm giữ Ỷ Thiên kiếm tất nhiên là có được ưu thế. Ngô Chính còn là không tin Triệu Mẫn có thể dùng vũ lực để cướp thanh kiếm này khỏi tay mình.
Cân nhắc qua lợi hại đôi bên, Ngô Chính nhanh chóng đã có quyết định của mình. Song Ngô Chính không chần chờ quá lâu, tuy trên mặt rất thản nhiên tận hưởng bầu không khí trong lành mát mẻ, nhưng trên tay sớm đã súc thế chờ sẵn từ lâu.
Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!
Tức khắc, một đạo kiếm khí sắc bén linh hoạt nhất trong sáu đạo kiếm khí mà Ngô Chính sở hữu, từ bàn thực chỉ tung ra phóng đến A Tam.
Lần này trực giác lại một tiếp tục một lần nữa nhắc nhở A Tam nguy hiểm đã đến rất gần mình rồi. Hắn có thể cảm thấy được tóc gáy chân lông của mình đều sởn cả lên. Nhưng là lấy thân thể tàn tạ của hắn bây giờ đến cả việc nhấc tay nhấc chân đều là vô cùng khổ sở khó khăn, còn hơi sức đâu để lật người né tránh!?
Phập!
Kiếm khí không có tình cảm, không có nhân từ, chỉ biết dứt khoát mà làm nhiệm vụ được giao, đó chính là đi xuyên qua yếu hầu của A Tam. Tốc độ mũi kiếm đâm qua nhanh đến mức không lưu lại một dấu vết trên cổ A Tam, mãi cho đến vài giây sau đó, một tia máu rướm lên, chậm rãi lăn dài xuống.
A Tam lúc bấy giờ cả người thất thần, khuôn mặt trở nên cứng đờ, nhưng kỳ quái là không có lấy một chút kinh hồn bạt vía nào, nhìn qua lại giống như là một sự... giải thoát!?
Có lẽ là như vậy, so với sống mà không bằng chết, chi bằng dứt khoát chết đi không phải là tốt hơn sao? Đây cũng là suy nghĩ còn sót lại trong đầu của A Tam. Chỉ thấy hắn thần sắc trở nên thanh thản, hai mắt từ từ khép hờ, thật nhẹ nhõm mà trút xuống hơi thở cuối cùng, chấm dứt khổ ải nơi trần gian.
Hệ thống: “Chúc mừng túc chủ thành công vượt cấp chém giết tuyệt thế hậu kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0 0”
Ngô Chính khẽ gật đầu hài lòng, quả thực vượt cấp giết “quái” phần thưởng mặc dù đã giảm một nửa so với khi còn ở thế giới trước kia nhưng vẫn là rất hậu hĩnh, để Ngô Chính mỗi lần đều cảm thấy mát rượi trong lòng, việc nhẹ lương cao.
“Kiểm tra thông tin nhân vật giao diện.” – Ngô Chính ý niệm trong đầu.
“Thông tin nhân vật.
Danh tính: Ngô Chính.
Tuổi tác: 1 7.
Thể chất: tiên thiên đạo thể.
Tu vi: tuyệt đỉnh hậu kỳ.
Danh hào: Lục Mạch Kiếm Tiên, Quỷ Sát Kiếm Ma.
Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh (tầng 5), Liệu Thương Thiên (phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên (phụ trợ).
Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm (đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di (đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh (đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng (đăng phong tạo cực), Thất Thương Quyền (lô hỏa thuần thanh)
(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa (nhập môn), tinh thông (tiểu thành), lô hỏa thuần thanh (đại thành), xuất thần nhập hóa (viên mãn), đăng phong tạo cực (đại viên mãn)
Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu.
Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.
Điểm sát lục: 1 9 6 9 (dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)
Danh vọng: 9 7 2 5 (điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng)”
Nhìn sơ qua giao diện thông tin nhân vật, Ngô Chính tươi cười híp mắt, trong lòng lúc này đang rất đắc ý: “Điểm sát lục thu hoạch gần đây tương đối khấm khá, danh vọng càng bức phá một lượt hơn hai ngàn điểm, nếu cứ theo đà này sớm muộn ta cũng có thể chơi nát cái thế giới này mà không cần kiêng kỵ bất cứ ai.”
Lại chuyển sang vấn đề khác, trong khoảng thời gian này Ngô Chính giết chóc quá mức tàn bạo. Hơn nữa để tránh tiêu tốn thời gian hắn thường dùng phương pháp “nhanh, gọn và dứt khoát”, thậm chí người bị hắn giết còn không biết là mình đã chết như thế nào. Bởi vậy mới có thêm cái ngoại hiệu là Quỷ Sát Kiếm Ma. Mà Đông Phương Bạch đồng hành cùng hắn cũng tương tự bị vấy thành Quỷ Sát Ma Nữ. Còn có ngoại hiệu chung là Quỷ Sát Quyến Lữ dùng để gọi cả hai người.
Người ta nói, chỉ có quỷ ma mới có thể khiến người chết mà không biết được rằng mình đã chết như thế nào. Cho nên trên giang hồ chỉ trong một vài ngày thời gian ngắn ngủi liền đồn đại đủ loại thần thoại truyền thuyết thất thiệt. Mà chung quy đều là một đám người nhàn rỗi muốn tỏ ra hiểu biết khác người, cố tình ô bẩn thanh danh trong sạch của Ngô Chính không một chút thương tiếc.
Phải nói ngoại trừ hai cái ngoại hiệu ngầu lòi kia ra, thì danh tiếng của Ngô Chính bây giờ đã bị vấy bẩn theo chiều hướng cực đoan tiêu cực, hoàn toàn là thối đến không thể lại thối hơn.
“Giết hắn vui vẻ lắm sao?” – Đông Phương Bạch đột nhiên lại hỏi, cũng không nhớ đã bao nhiêu lần nàng hỏi Ngô Chính câu này rồi. Sở dĩ như vậy chính là vì Ngô Chính mỗi khi giết người xong liền hay ngây người cười mỉm một mình, khiến nàng có cảm giác Ngô Chính tính cách gần đây có hơi vặn vẹo giống như là... biến thái, chẳng hạn!?
Nhưng là Ngô Chính tâm trạng đang rất không tồi, không mấy để ý đến ánh mắt nghi hoặc cổ quái của Đông Phương Bạch.
Hắn nhanh chóng từ trong hành trang giao diện lấy ra mấy quyển thư tịch và một lọ đan dược, giao cho Đông Phương Bạch thản nhiên cười nói: “Đây là Tăng Nguyên Đan, bên trong có bảy khỏa đan dược, cách mỗi bảy ngày lại phục dụng một khỏa có thể giúp ngươi nhanh chóng tăng cường tu vi. Còn đây là toàn bộ võ học của ta, ngươi thích môn nào thì học lấy, nhưng cẩn thận một chút, học nhiều không tinh sẽ ảnh hưởng đến chiến lực của ngươi.”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Bất chợt Ngô Chính ánh mắt khẽ liếc qua A Tam, trong lòng không ngừng cân nhắc: “Triệu Mẫn hẳn là đã sớm biết A Tam bị ta bắt giữ, càng là biết được thân phận của ta rõ như lòng bàn tay. Nếu ta để hắn còn sống mà đến gặp Triệu Mẫn, đây có thể tạo thành một loại điều kiện, nhưng cũng có thể là con dao hai lưỡi... có lẽ vẫn nên là giết đi thôi!”
Điều kiện ở đây chính là Triệu Mẫn trước mặt đám thủ hạ sẽ muốn giữ lại mạng sống của A Tam, nhưng cũng không thiết tha đến mức không bỏ được. Đến lúc đó liền sẽ khó xử cho cả nàng và Ngô Chính, hai người không đạt được mục đích của mình sẽ trở thành con dao hai lưỡi khó lường. Có khi chỉ vì chuyện này mà khiến hai bên gươm đao động thủ, trăm hại một lợi không đáng để thử thách.
Còn nếu Ngô Chính trước đó giết chết A Tam, có thể sẽ khiến Triệu Mẫn nổi nóng dùng đủ chiêu trò để dạy dỗ Ngô Chính, thậm chí là muốn trừ khử. Tuy nhiên nếu Ngô Chính có thể khiến nàng cảm thấy thú vị thì ngược lại đó là một chuyện khác. Triệu Mẫn có thể vẫn muốn làm khó Ngô Chính nhưng tuyệt đối sẽ hạ thủ lưu tình, để hắn trong lúc vô tình có được rất nhiều cơ hội để lợi dụng nàng.
Hơn nữa trong tay Ngô Chính nắm giữ Ỷ Thiên kiếm tất nhiên là có được ưu thế. Ngô Chính còn là không tin Triệu Mẫn có thể dùng vũ lực để cướp thanh kiếm này khỏi tay mình.
Cân nhắc qua lợi hại đôi bên, Ngô Chính nhanh chóng đã có quyết định của mình. Song Ngô Chính không chần chờ quá lâu, tuy trên mặt rất thản nhiên tận hưởng bầu không khí trong lành mát mẻ, nhưng trên tay sớm đã súc thế chờ sẵn từ lâu.
Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!
Tức khắc, một đạo kiếm khí sắc bén linh hoạt nhất trong sáu đạo kiếm khí mà Ngô Chính sở hữu, từ bàn thực chỉ tung ra phóng đến A Tam.
Lần này trực giác lại một tiếp tục một lần nữa nhắc nhở A Tam nguy hiểm đã đến rất gần mình rồi. Hắn có thể cảm thấy được tóc gáy chân lông của mình đều sởn cả lên. Nhưng là lấy thân thể tàn tạ của hắn bây giờ đến cả việc nhấc tay nhấc chân đều là vô cùng khổ sở khó khăn, còn hơi sức đâu để lật người né tránh!?
Phập!
Kiếm khí không có tình cảm, không có nhân từ, chỉ biết dứt khoát mà làm nhiệm vụ được giao, đó chính là đi xuyên qua yếu hầu của A Tam. Tốc độ mũi kiếm đâm qua nhanh đến mức không lưu lại một dấu vết trên cổ A Tam, mãi cho đến vài giây sau đó, một tia máu rướm lên, chậm rãi lăn dài xuống.
A Tam lúc bấy giờ cả người thất thần, khuôn mặt trở nên cứng đờ, nhưng kỳ quái là không có lấy một chút kinh hồn bạt vía nào, nhìn qua lại giống như là một sự... giải thoát!?
Có lẽ là như vậy, so với sống mà không bằng chết, chi bằng dứt khoát chết đi không phải là tốt hơn sao? Đây cũng là suy nghĩ còn sót lại trong đầu của A Tam. Chỉ thấy hắn thần sắc trở nên thanh thản, hai mắt từ từ khép hờ, thật nhẹ nhõm mà trút xuống hơi thở cuối cùng, chấm dứt khổ ải nơi trần gian.
Hệ thống: “Chúc mừng túc chủ thành công vượt cấp chém giết tuyệt thế hậu kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0 0”
Ngô Chính khẽ gật đầu hài lòng, quả thực vượt cấp giết “quái” phần thưởng mặc dù đã giảm một nửa so với khi còn ở thế giới trước kia nhưng vẫn là rất hậu hĩnh, để Ngô Chính mỗi lần đều cảm thấy mát rượi trong lòng, việc nhẹ lương cao.
“Kiểm tra thông tin nhân vật giao diện.” – Ngô Chính ý niệm trong đầu.
“Thông tin nhân vật.
Danh tính: Ngô Chính.
Tuổi tác: 1 7.
Thể chất: tiên thiên đạo thể.
Tu vi: tuyệt đỉnh hậu kỳ.
Danh hào: Lục Mạch Kiếm Tiên, Quỷ Sát Kiếm Ma.
Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh (tầng 5), Liệu Thương Thiên (phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên (phụ trợ).
Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm (đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di (đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh (đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng (đăng phong tạo cực), Thất Thương Quyền (lô hỏa thuần thanh)
(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa (nhập môn), tinh thông (tiểu thành), lô hỏa thuần thanh (đại thành), xuất thần nhập hóa (viên mãn), đăng phong tạo cực (đại viên mãn)
Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu.
Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.
Điểm sát lục: 1 9 6 9 (dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)
Danh vọng: 9 7 2 5 (điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng)”
Nhìn sơ qua giao diện thông tin nhân vật, Ngô Chính tươi cười híp mắt, trong lòng lúc này đang rất đắc ý: “Điểm sát lục thu hoạch gần đây tương đối khấm khá, danh vọng càng bức phá một lượt hơn hai ngàn điểm, nếu cứ theo đà này sớm muộn ta cũng có thể chơi nát cái thế giới này mà không cần kiêng kỵ bất cứ ai.”
Lại chuyển sang vấn đề khác, trong khoảng thời gian này Ngô Chính giết chóc quá mức tàn bạo. Hơn nữa để tránh tiêu tốn thời gian hắn thường dùng phương pháp “nhanh, gọn và dứt khoát”, thậm chí người bị hắn giết còn không biết là mình đã chết như thế nào. Bởi vậy mới có thêm cái ngoại hiệu là Quỷ Sát Kiếm Ma. Mà Đông Phương Bạch đồng hành cùng hắn cũng tương tự bị vấy thành Quỷ Sát Ma Nữ. Còn có ngoại hiệu chung là Quỷ Sát Quyến Lữ dùng để gọi cả hai người.
Người ta nói, chỉ có quỷ ma mới có thể khiến người chết mà không biết được rằng mình đã chết như thế nào. Cho nên trên giang hồ chỉ trong một vài ngày thời gian ngắn ngủi liền đồn đại đủ loại thần thoại truyền thuyết thất thiệt. Mà chung quy đều là một đám người nhàn rỗi muốn tỏ ra hiểu biết khác người, cố tình ô bẩn thanh danh trong sạch của Ngô Chính không một chút thương tiếc.
Phải nói ngoại trừ hai cái ngoại hiệu ngầu lòi kia ra, thì danh tiếng của Ngô Chính bây giờ đã bị vấy bẩn theo chiều hướng cực đoan tiêu cực, hoàn toàn là thối đến không thể lại thối hơn.
“Giết hắn vui vẻ lắm sao?” – Đông Phương Bạch đột nhiên lại hỏi, cũng không nhớ đã bao nhiêu lần nàng hỏi Ngô Chính câu này rồi. Sở dĩ như vậy chính là vì Ngô Chính mỗi khi giết người xong liền hay ngây người cười mỉm một mình, khiến nàng có cảm giác Ngô Chính tính cách gần đây có hơi vặn vẹo giống như là... biến thái, chẳng hạn!?
Nhưng là Ngô Chính tâm trạng đang rất không tồi, không mấy để ý đến ánh mắt nghi hoặc cổ quái của Đông Phương Bạch.
Hắn nhanh chóng từ trong hành trang giao diện lấy ra mấy quyển thư tịch và một lọ đan dược, giao cho Đông Phương Bạch thản nhiên cười nói: “Đây là Tăng Nguyên Đan, bên trong có bảy khỏa đan dược, cách mỗi bảy ngày lại phục dụng một khỏa có thể giúp ngươi nhanh chóng tăng cường tu vi. Còn đây là toàn bộ võ học của ta, ngươi thích môn nào thì học lấy, nhưng cẩn thận một chút, học nhiều không tinh sẽ ảnh hưởng đến chiến lực của ngươi.”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|