Nhưng Ngô Chính nào ngờ chủ nhân của tia khí tức cường đại kia lại chính là một trong Huyền Minh nhị lão – Lộc Trượng Khách, cũng là thủ hạ đắc lực bậc nhất dưới trướng của Nhữ Dương Vương. Càng không thể ngờ đến, lão lại nhúng tay vào chuyện này, là hắc thủ thực sự gây ra cái chết của phụ tử Sử Hồng Thạch.
“Ngô thiếu hiệp, cẩn thận người này!” – Mạc Thanh Cốc trạng thái thất thần, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng khủng khiếp cố ý không che giấu, liền hốt hoảng nhắc nhở Ngô Chính.
Không nghi ngờ, đương đầu với Lộc Trượng Khách vào thời điểm này chẳng khác nào là tự tận. Ngô Chính vạn bất đắc dĩ quay sang Mạc Thanh Cốc, thấp giọng nói: “Ngươi tìm cơ hội trước trở về núi Võ Đang cầu viện Trương Chân Nhân. Nhờ ông thay ta tìm kiếm tung tích của thê tử ta, bảo toàn tính mạng cho nàng!”
“Không được! Ta không thể bỏ mặc Ngô thiếu hiệp một mình!” – Mạc Thanh Cốc vạn phần không tán thành cách làm này, liền nhấc kiếm đi tới vài bước sánh vai cùng Ngô Chính, đối mặt với Lộc Trượng Khách.
Ngô Chính thấy thế càng bực bội, chau mày nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt Mạc Thanh Cốc, trầm giọng nói: “Ngươi lưu lại cũng chỉ có thể cản tay cản chân ta mà thôi. Bây giờ không phải lúc để trương đảm. Mau ly khai, bằng không ngươi không đi được nữa đâu!”
“Nhưng mà...” – Mạc Thanh Ngốc chần chờ bất định, nhất thời bối rối không biết phải đối đáp thế nào.
“Hừ, bất tài vô dụng!”
Vào lúc này, Trượng Lộc Khách đột nhiên hừ lạnh, mạnh tay vứt thi thể Trần Hữu Lượng qua một bên. Thân ảnh của lão nguyên bản từ khoảng cách tương đối xa, chốc lát đã tiếp cận trước mặt hai người Ngô Chính. Cách nhau hơn mười bước chân, một khoảng cách lý tưởng để triển khai tấn công chớp nhoáng.
Mạc Thanh Cốc tận mắt kiến thức qua một màn này, khiến hắn không thể không kinh tâm động phách. Lấy thân thủ xuất thần nhập quỷ của Trượng Lộc Khách, vừa rồi nếu có ý đồ bất chính nào đó, tin tưởng Mạc Thanh Cốc dù có mọc thêm đôi cánh cũng khó mà giữ nổi tính mạng của mình.
“Vãn bối phàm danh Ngô Chính. Chẳng hay tiền bối là có gì chỉ giáo?” – Ngô Chính đối diện với Trượng Lộc Khách không những không lo sợ, trái lại càng là điềm tĩnh, khách khí cười nói.
“Tiểu tử, ngươi rất thú vị!” – Trượng Lộc Khách âm trầm nói. Diện mạo của lão từ khoảng cách gần trông qua mười phần y hệt Bạch Vô Thường dưới địa phủ. Lại thêm một màn thoắt ẩn thoắt hiện của lão vừa rồi càng khiến người ta cảm thấy rùng rợn đến sởn cả tóc gáy.
Ngô Chính nghe thế cố tình xem câu này là một lời khen, khiêm tốn đối đáp: “Vãn bối chỉ là kẻ phàm phu tục tử, nào có tài cán chi lại được tiền bối coi trọng.”
“Khà khà... tiểu tử, ngươi không cần diễn kịch với ta.” – Trương Lộc Khách cười lạnh nói.
Trong nguyên tác, bạch lão Trương Lộc Khách không phải là người yêu tài, trái lại là chán ghét thì đúng hơn. Đối với hậu bối có khả năng vượt mặt lão, nếu không phải bất đắc dĩ thì chắc chắn lão sẽ bóp chết từ khi còn trong trứng nước. Hiện tại trông thấy Ngô Chính hậu sinh khả úy tài không đợi tuổi, Trương Lộc Khách hiển nhiên nổi lên sát tâm muốn tiêu diệt mầm họa tiềm tàng này.
“Tiền bối là trách cứ vãn bối ra tay giết chết Trần Hữu Lượng!? Ài, người trong giang hồ thân bất do kỷ, vãn bối vạn phần cũng không muốn a!” – Ngô Chính ảm đạm thở dài lắc đầu, lại tranh thủ thời gian dùng ý niệm giao tiếp với hệ thống: “Có cách nào khác giúp ta tăng cường thực lực trong thời gian ngắn hay không?”
Hệ thống: “Túc chủ có thể dùng điểm sát lục trực tiếp lĩnh ngộ thêm võ kỹ khác để tăng cường chiến lực. Hoặc có thể hối đoái phục dụng Cường Lực Đan để tạm thời đạt đến tuyệt thế sơ kỳ trong thời gian nhất định.”
Tương tự mọi khi, biện pháp có thể giúp Ngô Chính tức khắc mạnh lên chỉ có thể là dùng đan dược kích thích, hoặc là lĩnh ngộ võ kỹ để tìm một cơ hội thoát khốn nghịch cảnh. Nhưng là tình thế hiện tại, cả hai cách này đều không thể bảo toàn tính mạnh của Ngô Chính một cách tuyệt đối. Vẫn phải xem bản lĩnh tùy cơ ứng biến của hắn rốt cuộc là lợi hại như thế nào.
“Tiểu nhân bất tài vô dụng mà thôi, ngươi giết rất tốt! Nhưng là tiểu tử ngươi cả gan quấy rối chính sự của ta, chỉ cần đôi ba câu nói liền là xong ư?”
Trượng Lộc Khách đột nhiên bộc phát uy áp chế trụ hai người Ngô Chính. Mặc dù chỉ đối khẩu vài câu, nhưng việc Ngô Chính có khả năng ẩn tàng tu vi lợi hại, còn có cả tố chất của một người làm đại sự xử biến bất kinh. Khiến Trượng Lộc Khách càng quyết đoán muốn tiêu diệt tận gốc để tránh hậu hoạn sau này.
Mạc Thanh Cốc nãy giờ không nói một lời, vẫn luôn giữ tinh thần cực độ cảnh giác. Lúc bấy giờ đối diện Trương Lộc Khách khí thế bức người biểu lộ sát tâm, Mạc Thanh Cốc càng là quyết chí đồng sinh cộng tử với Ngô Chính. Bất chợt, giọng nói nhàn nhạt của Ngô Chính lọt vào tai hắn, chỉ có duy nhất một chữ: “Chạy!”
Vù vù vù...
Mạc Thanh Cốc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai, thân thể bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng cứ thế bay lùi thật xa. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy thân ảnh của Ngô Chính vẫn bất động đứng đấy nhưng mỗi lúc lại thêm xa xăm vượt ngoài tầm với, tức khắc Mạc Thanh Cốc liền minh bạch. Ngô Chính vừa rồi là dụng tâm lương khổ dục hoãn cầu mưu, sau đó vận dụng nhu lực đẩy Mạc Thanh Cốc đi, hòng tạo cho hắn một cơ hội sống sót!?
“Ngô thiếu hiệp...”
Bất lực trông lấy bóng dáng thiếu niên có phần gầy gò kia, Mạc Thanh Cốc hai mắt đỏ chót, nghiến răng vào nhau đến tuôn ra máu. Nhưng rồi Mạc Thanh Cốc minh bạch bản thân hắn lưu lại chỉ có thể cản trở cho Ngô Chính mà thôi. Chi bằng tận dụng cơ hội này, nhanh chóng trở về núi cầu viện sư phụ hắn – Trương Tam Phong đến đây tương cứu.
Nghĩ thông suốt, Mạc Thanh Cốc liền quyết đoán vắt kiệt toàn bộ sức lực còn sót lại của mình, quay lưng nương theo quán tính phóng người ly khai khỏi chỗ này.
“Tiểu tử rất nghĩa khí a! Nhưng là... khà khà, ngươi không thoát nổi!” – Trượng Lộc Khách âm trầm cười nói, không mấy vội vã từng bước chậm rãi tiếp cận đến Ngô Chính.
Trông thấy cảnh này, Ngô Chính trong tâm kinh nghi không thôi. Trượng Lộc Khách có thể nào lại dễ dàng để mặc Mạc Thanh Cốc tẩu thoát như vậy!? Lấy tính cách của lão đáng ra phải điên cuồng lao đến ngăn chặn mới đúng!? Lẽ nào là...
“Bạch lão, ngươi hẳn là đã sớm biết thân phận của ta rồi. Có chắc là ngươi có thể lãnh nhận lửa giận của Trương Chân Nhân hay không!?” – Ngô Chính không chút tỏ ra sợ sệt, tựa tiếu phi tiếu nói.
Nghe vậy, Trượng Lộc Khách bỗng nhiên chần chờ cước bộ, nhãn tinh khẽ nháy một cái, tựa hồ là đang cố gắng che giấu kinh tâm của mình.
Quả nhiên lời nói của Ngô Chính là có tác dụng, hẳn là nhất châm kiến huyết. Trượng Lộc Khách trông thấy Mạc Thanh Cốc tẩu thoát vẫn sở vi bất động. Vô tình lại giúp Ngô Chính trong phút chốc liền đặt ra giả thuyết, đồng thời mở miệng thăm dò. Từ biểu hiện trên mặt, không nghi ngờ Ngô Chính đã động chạm đến tim đen của lão.
“Ngô thiếu hiệp, cẩn thận người này!” – Mạc Thanh Cốc trạng thái thất thần, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng khủng khiếp cố ý không che giấu, liền hốt hoảng nhắc nhở Ngô Chính.
Không nghi ngờ, đương đầu với Lộc Trượng Khách vào thời điểm này chẳng khác nào là tự tận. Ngô Chính vạn bất đắc dĩ quay sang Mạc Thanh Cốc, thấp giọng nói: “Ngươi tìm cơ hội trước trở về núi Võ Đang cầu viện Trương Chân Nhân. Nhờ ông thay ta tìm kiếm tung tích của thê tử ta, bảo toàn tính mạng cho nàng!”
“Không được! Ta không thể bỏ mặc Ngô thiếu hiệp một mình!” – Mạc Thanh Cốc vạn phần không tán thành cách làm này, liền nhấc kiếm đi tới vài bước sánh vai cùng Ngô Chính, đối mặt với Lộc Trượng Khách.
Ngô Chính thấy thế càng bực bội, chau mày nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt Mạc Thanh Cốc, trầm giọng nói: “Ngươi lưu lại cũng chỉ có thể cản tay cản chân ta mà thôi. Bây giờ không phải lúc để trương đảm. Mau ly khai, bằng không ngươi không đi được nữa đâu!”
“Nhưng mà...” – Mạc Thanh Ngốc chần chờ bất định, nhất thời bối rối không biết phải đối đáp thế nào.
“Hừ, bất tài vô dụng!”
Vào lúc này, Trượng Lộc Khách đột nhiên hừ lạnh, mạnh tay vứt thi thể Trần Hữu Lượng qua một bên. Thân ảnh của lão nguyên bản từ khoảng cách tương đối xa, chốc lát đã tiếp cận trước mặt hai người Ngô Chính. Cách nhau hơn mười bước chân, một khoảng cách lý tưởng để triển khai tấn công chớp nhoáng.
Mạc Thanh Cốc tận mắt kiến thức qua một màn này, khiến hắn không thể không kinh tâm động phách. Lấy thân thủ xuất thần nhập quỷ của Trượng Lộc Khách, vừa rồi nếu có ý đồ bất chính nào đó, tin tưởng Mạc Thanh Cốc dù có mọc thêm đôi cánh cũng khó mà giữ nổi tính mạng của mình.
“Vãn bối phàm danh Ngô Chính. Chẳng hay tiền bối là có gì chỉ giáo?” – Ngô Chính đối diện với Trượng Lộc Khách không những không lo sợ, trái lại càng là điềm tĩnh, khách khí cười nói.
“Tiểu tử, ngươi rất thú vị!” – Trượng Lộc Khách âm trầm nói. Diện mạo của lão từ khoảng cách gần trông qua mười phần y hệt Bạch Vô Thường dưới địa phủ. Lại thêm một màn thoắt ẩn thoắt hiện của lão vừa rồi càng khiến người ta cảm thấy rùng rợn đến sởn cả tóc gáy.
Ngô Chính nghe thế cố tình xem câu này là một lời khen, khiêm tốn đối đáp: “Vãn bối chỉ là kẻ phàm phu tục tử, nào có tài cán chi lại được tiền bối coi trọng.”
“Khà khà... tiểu tử, ngươi không cần diễn kịch với ta.” – Trương Lộc Khách cười lạnh nói.
Trong nguyên tác, bạch lão Trương Lộc Khách không phải là người yêu tài, trái lại là chán ghét thì đúng hơn. Đối với hậu bối có khả năng vượt mặt lão, nếu không phải bất đắc dĩ thì chắc chắn lão sẽ bóp chết từ khi còn trong trứng nước. Hiện tại trông thấy Ngô Chính hậu sinh khả úy tài không đợi tuổi, Trương Lộc Khách hiển nhiên nổi lên sát tâm muốn tiêu diệt mầm họa tiềm tàng này.
“Tiền bối là trách cứ vãn bối ra tay giết chết Trần Hữu Lượng!? Ài, người trong giang hồ thân bất do kỷ, vãn bối vạn phần cũng không muốn a!” – Ngô Chính ảm đạm thở dài lắc đầu, lại tranh thủ thời gian dùng ý niệm giao tiếp với hệ thống: “Có cách nào khác giúp ta tăng cường thực lực trong thời gian ngắn hay không?”
Hệ thống: “Túc chủ có thể dùng điểm sát lục trực tiếp lĩnh ngộ thêm võ kỹ khác để tăng cường chiến lực. Hoặc có thể hối đoái phục dụng Cường Lực Đan để tạm thời đạt đến tuyệt thế sơ kỳ trong thời gian nhất định.”
Tương tự mọi khi, biện pháp có thể giúp Ngô Chính tức khắc mạnh lên chỉ có thể là dùng đan dược kích thích, hoặc là lĩnh ngộ võ kỹ để tìm một cơ hội thoát khốn nghịch cảnh. Nhưng là tình thế hiện tại, cả hai cách này đều không thể bảo toàn tính mạnh của Ngô Chính một cách tuyệt đối. Vẫn phải xem bản lĩnh tùy cơ ứng biến của hắn rốt cuộc là lợi hại như thế nào.
“Tiểu nhân bất tài vô dụng mà thôi, ngươi giết rất tốt! Nhưng là tiểu tử ngươi cả gan quấy rối chính sự của ta, chỉ cần đôi ba câu nói liền là xong ư?”
Trượng Lộc Khách đột nhiên bộc phát uy áp chế trụ hai người Ngô Chính. Mặc dù chỉ đối khẩu vài câu, nhưng việc Ngô Chính có khả năng ẩn tàng tu vi lợi hại, còn có cả tố chất của một người làm đại sự xử biến bất kinh. Khiến Trượng Lộc Khách càng quyết đoán muốn tiêu diệt tận gốc để tránh hậu hoạn sau này.
Mạc Thanh Cốc nãy giờ không nói một lời, vẫn luôn giữ tinh thần cực độ cảnh giác. Lúc bấy giờ đối diện Trương Lộc Khách khí thế bức người biểu lộ sát tâm, Mạc Thanh Cốc càng là quyết chí đồng sinh cộng tử với Ngô Chính. Bất chợt, giọng nói nhàn nhạt của Ngô Chính lọt vào tai hắn, chỉ có duy nhất một chữ: “Chạy!”
Vù vù vù...
Mạc Thanh Cốc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai, thân thể bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng cứ thế bay lùi thật xa. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy thân ảnh của Ngô Chính vẫn bất động đứng đấy nhưng mỗi lúc lại thêm xa xăm vượt ngoài tầm với, tức khắc Mạc Thanh Cốc liền minh bạch. Ngô Chính vừa rồi là dụng tâm lương khổ dục hoãn cầu mưu, sau đó vận dụng nhu lực đẩy Mạc Thanh Cốc đi, hòng tạo cho hắn một cơ hội sống sót!?
“Ngô thiếu hiệp...”
Bất lực trông lấy bóng dáng thiếu niên có phần gầy gò kia, Mạc Thanh Cốc hai mắt đỏ chót, nghiến răng vào nhau đến tuôn ra máu. Nhưng rồi Mạc Thanh Cốc minh bạch bản thân hắn lưu lại chỉ có thể cản trở cho Ngô Chính mà thôi. Chi bằng tận dụng cơ hội này, nhanh chóng trở về núi cầu viện sư phụ hắn – Trương Tam Phong đến đây tương cứu.
Nghĩ thông suốt, Mạc Thanh Cốc liền quyết đoán vắt kiệt toàn bộ sức lực còn sót lại của mình, quay lưng nương theo quán tính phóng người ly khai khỏi chỗ này.
“Tiểu tử rất nghĩa khí a! Nhưng là... khà khà, ngươi không thoát nổi!” – Trượng Lộc Khách âm trầm cười nói, không mấy vội vã từng bước chậm rãi tiếp cận đến Ngô Chính.
Trông thấy cảnh này, Ngô Chính trong tâm kinh nghi không thôi. Trượng Lộc Khách có thể nào lại dễ dàng để mặc Mạc Thanh Cốc tẩu thoát như vậy!? Lấy tính cách của lão đáng ra phải điên cuồng lao đến ngăn chặn mới đúng!? Lẽ nào là...
“Bạch lão, ngươi hẳn là đã sớm biết thân phận của ta rồi. Có chắc là ngươi có thể lãnh nhận lửa giận của Trương Chân Nhân hay không!?” – Ngô Chính không chút tỏ ra sợ sệt, tựa tiếu phi tiếu nói.
Nghe vậy, Trượng Lộc Khách bỗng nhiên chần chờ cước bộ, nhãn tinh khẽ nháy một cái, tựa hồ là đang cố gắng che giấu kinh tâm của mình.
Quả nhiên lời nói của Ngô Chính là có tác dụng, hẳn là nhất châm kiến huyết. Trượng Lộc Khách trông thấy Mạc Thanh Cốc tẩu thoát vẫn sở vi bất động. Vô tình lại giúp Ngô Chính trong phút chốc liền đặt ra giả thuyết, đồng thời mở miệng thăm dò. Từ biểu hiện trên mặt, không nghi ngờ Ngô Chính đã động chạm đến tim đen của lão.
/347
|