Tuy nhiên Trượng Lộc Khách có thể thấy rõ sát khí mãnh liệt toát ra từ trên người hắn, dường như là đang muốn ăn tươi nuốt sống thân già của lão. Nhưng không biết vì sao Ngô Chính lại rất kìm chế bản thân, không để xung động làm mù quáng đi lý trí.
Thực chất Ngô Chính sau khi phục dụng Cường Lực Đan thực lực đã không kém Trương Lộc Khách là bao, nhưng chỉ có thể duy trì được một canh giờ. Chỉ bằng khoảng thời gian ngắn ngủi này, rất khó để giải quyết được Trượng Lộc Khách. Nếu dược lực mất đi công hiệu mà hai bên vẫn bất phân thắng bại, Ngô Chính kết cục chính là dở sống dở chết.
Lại nói nếu để rơi vào tay của Triệu Mẫn, tuy tính mạng có thể bảo toàn nhưng có sống tốt hay không thì lại là một chuyện khác. Đừng quên Ngô Chính lần trước lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Nếu bây giờ để lọt vào tay Trượng Lộc Khách thì phần ấn tượng này trong lòng Triệu Mẫn toàn bộ tiêu tan. Lấy tính cách của nàng sẽ cho rằng Ngô Chính chơi khăm mình, nhất định dốc sức “dạy dỗ” hắn một phen.
Đến lúc đó, kế hoạch tích lũy điểm sát lục của Ngô Chính cũng triệt để tan biến. Hơn nữa còn là tiện nghi cho Triệu Mẫn, để nàng thỏa sức mà dằn vặt giang hồ trung nguyên biến thành đủ loại hình dạng. Phải biết Trương Vô Kỵ bây giờ chỉ là một tên tiểu đạo sĩ của phái Võ Đang mà thôi, lấy ở đâu ra cơ sở để ràng buộc Triệu Mẫn tương tự như trong nguyên tác!?
Thế nên Ngô Chính bắt buộc phải kìm chế xung động của mình. Mặc dù lần này tiêu tốn đến tận 1 5 0 0 điểm sát lục, khiến hắn lòng đau như cắt. 1 5 0 0 điểm sát lục là tương đương với mười lăm lần vượt cấp giết “quái” a. Thử hỏi có mấy ai mà không đau xót thương tâm!?
“Chỉ cần ngươi theo ta đến gặp quận chúa xác thực lời nói của ngươi. Thế thì không cần phải động thủ nữa!”
Trượng Lộc Khách chỉ là nhất thời kinh ngạc mà thôi, không phải là sợ hãi chiến đấu. Mặc dù Ngô Chính thực lực đột biến đến nghiêng trời lệch đất, nhưng chung quy vẫn là thuộc về cấp bậc mà lão có thể đương đầu, không đáng phải e ngại vào lúc này.
“Ngươi là muốn bắt ta thay cho Mạc Thanh Cốc để uy hiếp Trương Chân Nhân!? Ta nói ngươi là dùng não bằng mông hay sao? Mặc dù nói ta có quan hệ rất thân cận với Trương Chân Nhân, nhưng không đến mức để Trương Chân Nhân vì tính mạng của ta mà bất lợi cho phái Võ Đang a!” – Ngô Chính thẳng thắn lật bài ngửa nói chuyện.
Trượng Lộc Khách nghe thế cảm thấy cũng có phần rất đúng, liền chau mày trầm mặc. Hiển nhiên mục đích của lão không đơn giản chỉ là vì xác thực lời nói của Ngô Chính, thực chất là vẫn chưa từ bỏ ý đồ bất chính đối với phái Võ Đang.
Sở dĩ buông tha cho Mạc Thanh Cốc là vì kiêng kỵ Trương Tam Phong, nhưng Ngô Chính thì khác. Nếu nói về danh phận thì Ngô Chính không phải là người của Võ Đang. Vì thế Trương Tam Phong nhất định phải cần một lý do chính đáng mới có thể ra mặt. Chưa kể nếu có thể khống chế được Ngô Chính thì không chỉ phái Võ Đang, còn có cả Minh giáo cũng sẽ vì tính mạng của hắn mà mua dây buộc mình.
Phải nói, sự tồn tại của Ngô Chính có quá nhiều hệ lụy. Đó là lợi ích đi đồng song song với hậu quả. Bất cứ ai ở thời điểm này muốn tổn thương lợi dụng đến Ngô Chính, còn phải xem xem có đủ bản lĩnh để gánh nhận hậu quả hay không.
Trượng Lộc Khách nghĩ ngợi một hồi, bất chợt ánh mắt trở nên kiên quyết, nhìn chằm chằm Ngô Chính nói: “Nhiều lời vô ích. Rốt cuộc ngươi có theo ta đi gặp quận chúa hay không!?”
“Haiz...”
Ngô Chính nghe thế chỉ biết thở dài chán nản, bất đắc dĩ nói: “Hết cách! Ta đi theo ngươi đến gặp Triệu Mẫn là được.”
“Đơn giản như vậy!?” Trượng Lộc Khách trong tâm có phần kinh nghi không thôi. Nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, chí ít là lão không cần phải nhọc công đối đầu với tên tiểu quái vật này.
Vù vù...
Nhưng ngay khi Trượng Lộc Khách thở ra một hơi. Thân ảnh Ngô Chính mới đó còn nhởn nhơ trước mắt, bây giờ mất dạng biệt tăm không thấy. Ngước đầu nhìn lại, liền phát hiện thì ra Ngô Chính nhân cơ hội lão vừa buông lỏng đã vắt giò lên cổ mà bỏ chạy.
“Con mẹ ngươi, tiểu tử vô liêm sỉ, bỉ ổi!”
Trượng Lộc Khách cực kỳ điên tiết gân cổ lên chửi bới xối xả, đồng thời toàn lực triển khai khinh công truy đuổi theo Ngô Chính.
Thế là cuộc rượt đuổi của hai người bắt đầu. Từ lúc minh nguyệt còn mơ hồ cho đến khi thái dương sáng tỏ trên đỉnh đầu. Hai người một lão một nhi vượt qua tùng lâm phụ cận thành Ninh Ba, lại băng qua một sơn cốc đến phúc sơn phía nam hồ Động Đình.
Bên trên sơn lâm đủ loại cây cối tươi tốt mọc lên um tùm, mặc dù không quá san sát kề nhau nhưng cũng không phải thưa thớt dễ đi như tùng lâm. Mặt đất rắn rỏi gồ ghề, lác đác sơn thạch xám tro cùng đủ loại rễ cây già cỗi nhô lên. Địa hình tương đối phức tạp khó khăn cho việc di chuyển.
Lúc bấy giờ Trượng Lộc Khách cả người ướt đẫm mồ hôi, trên tay thiết trượng không ngừng múa loạn tán phá vật cản chắn đường, dốc sức đuổi theo thiếu niên phía trước. Còn Ngô Chính tình trạng trông bằng mắt cũng chẳng khá khẫm hơn là bao, nếu không muốn nói là tội tệ hơn rất nhiều.
Ngô Chính sau khi phục dụng Cường Lực Đan liền tận tình thi triển Hoành Không Na Di giãn ra một khoảng cách rất xa với Trượng Lộc Khách. Tuy nhiên dược lực giữa chừng lại mất đi công hiệu khiến hắn tốc độ chậm lại. Trong lúc đó Trượng Lộc Khách vẫn truy đuổi vô cùng ngoan cố không chịu từ bỏ, lúc này đã bám sát đuôi Ngô Chính. Chỉ cần Ngô Chính không thể kiên trì được nữa liền sẽ bị Trương Lộc Khách đuổi kịp.
Nhưng là một lần nữa phải để bạch lão thất vọng rồi. Đừng quên Ngô Chính thân mang Cửu Dương Chân Kinh, muốn so sức bền với hắn khác nào là đang chạy đua với chân trời!? Mặc dù tốc độ của Ngô Chính đã chậm lại phần nào nhưng là nội lực của hắn vô cùng vô tận dùng mãi không hết. Cùng với ưu thế trước đó giãn ra khoảng cách rất xa, khiến Trương Lộc Khách tiêu hao không ít. Nếu cứ tiếp tục rượt đuổi, với đà này lão sớm muộn cũng bị tiêu hao đến cạn kiệt.
“Ha ha ha... bạch lão, trông ngươi tựa hồ lại gầy hơn một chút a! Lấy hình dáng của ngươi còn dám mơ mộng nữ nhân trong thiên hạ!?” – Ngô Chính vừa chạy vừa ha hả cười to, suốt chặng đường liên mồm khích bác trêu trọc Trương Lộc Khách.
“Hỗn trướng, có giỏi thì ngươi đứng lại cho ta! Để xem lão tử có dạy dỗ được ngươi hay không!?” – Trương Lộc Khách mặt nổi lên gân đen hết sức điên tiết, khan giọng gào thét, hận không thể phanh thây Ngô Chính ra thành trăm ngàn mảnh.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký nguyên tác nói rất rõ Huyền Minh nhị lão khuyết điểm lớn nhất chính là quá ham mê tửu sắc. Hắc lão tính cách đơn giản, ham tửu thực tiệc tùng trác táng. Bạch lão thì ngược lại tính cách mười phần cẩn trọng, nhưng cũng có thói xấu là quá mê muội vào nữ sắc.
Suốt chặng đường truy đuổi vừa qua, Ngô Chính không ngừng khua môi múa mép châm biếm tật xấu này của Trương Lộc Khách. Để lão vô cùng buồn bực tức giận gân cổ lên mà mắng chữi, ngoài ra cũng chỉ có thể dốc thêm sức lực hòng tạo áp lực cho Ngô Chính mà thôi.
Thực chất Ngô Chính sau khi phục dụng Cường Lực Đan thực lực đã không kém Trương Lộc Khách là bao, nhưng chỉ có thể duy trì được một canh giờ. Chỉ bằng khoảng thời gian ngắn ngủi này, rất khó để giải quyết được Trượng Lộc Khách. Nếu dược lực mất đi công hiệu mà hai bên vẫn bất phân thắng bại, Ngô Chính kết cục chính là dở sống dở chết.
Lại nói nếu để rơi vào tay của Triệu Mẫn, tuy tính mạng có thể bảo toàn nhưng có sống tốt hay không thì lại là một chuyện khác. Đừng quên Ngô Chính lần trước lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Nếu bây giờ để lọt vào tay Trượng Lộc Khách thì phần ấn tượng này trong lòng Triệu Mẫn toàn bộ tiêu tan. Lấy tính cách của nàng sẽ cho rằng Ngô Chính chơi khăm mình, nhất định dốc sức “dạy dỗ” hắn một phen.
Đến lúc đó, kế hoạch tích lũy điểm sát lục của Ngô Chính cũng triệt để tan biến. Hơn nữa còn là tiện nghi cho Triệu Mẫn, để nàng thỏa sức mà dằn vặt giang hồ trung nguyên biến thành đủ loại hình dạng. Phải biết Trương Vô Kỵ bây giờ chỉ là một tên tiểu đạo sĩ của phái Võ Đang mà thôi, lấy ở đâu ra cơ sở để ràng buộc Triệu Mẫn tương tự như trong nguyên tác!?
Thế nên Ngô Chính bắt buộc phải kìm chế xung động của mình. Mặc dù lần này tiêu tốn đến tận 1 5 0 0 điểm sát lục, khiến hắn lòng đau như cắt. 1 5 0 0 điểm sát lục là tương đương với mười lăm lần vượt cấp giết “quái” a. Thử hỏi có mấy ai mà không đau xót thương tâm!?
“Chỉ cần ngươi theo ta đến gặp quận chúa xác thực lời nói của ngươi. Thế thì không cần phải động thủ nữa!”
Trượng Lộc Khách chỉ là nhất thời kinh ngạc mà thôi, không phải là sợ hãi chiến đấu. Mặc dù Ngô Chính thực lực đột biến đến nghiêng trời lệch đất, nhưng chung quy vẫn là thuộc về cấp bậc mà lão có thể đương đầu, không đáng phải e ngại vào lúc này.
“Ngươi là muốn bắt ta thay cho Mạc Thanh Cốc để uy hiếp Trương Chân Nhân!? Ta nói ngươi là dùng não bằng mông hay sao? Mặc dù nói ta có quan hệ rất thân cận với Trương Chân Nhân, nhưng không đến mức để Trương Chân Nhân vì tính mạng của ta mà bất lợi cho phái Võ Đang a!” – Ngô Chính thẳng thắn lật bài ngửa nói chuyện.
Trượng Lộc Khách nghe thế cảm thấy cũng có phần rất đúng, liền chau mày trầm mặc. Hiển nhiên mục đích của lão không đơn giản chỉ là vì xác thực lời nói của Ngô Chính, thực chất là vẫn chưa từ bỏ ý đồ bất chính đối với phái Võ Đang.
Sở dĩ buông tha cho Mạc Thanh Cốc là vì kiêng kỵ Trương Tam Phong, nhưng Ngô Chính thì khác. Nếu nói về danh phận thì Ngô Chính không phải là người của Võ Đang. Vì thế Trương Tam Phong nhất định phải cần một lý do chính đáng mới có thể ra mặt. Chưa kể nếu có thể khống chế được Ngô Chính thì không chỉ phái Võ Đang, còn có cả Minh giáo cũng sẽ vì tính mạng của hắn mà mua dây buộc mình.
Phải nói, sự tồn tại của Ngô Chính có quá nhiều hệ lụy. Đó là lợi ích đi đồng song song với hậu quả. Bất cứ ai ở thời điểm này muốn tổn thương lợi dụng đến Ngô Chính, còn phải xem xem có đủ bản lĩnh để gánh nhận hậu quả hay không.
Trượng Lộc Khách nghĩ ngợi một hồi, bất chợt ánh mắt trở nên kiên quyết, nhìn chằm chằm Ngô Chính nói: “Nhiều lời vô ích. Rốt cuộc ngươi có theo ta đi gặp quận chúa hay không!?”
“Haiz...”
Ngô Chính nghe thế chỉ biết thở dài chán nản, bất đắc dĩ nói: “Hết cách! Ta đi theo ngươi đến gặp Triệu Mẫn là được.”
“Đơn giản như vậy!?” Trượng Lộc Khách trong tâm có phần kinh nghi không thôi. Nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, chí ít là lão không cần phải nhọc công đối đầu với tên tiểu quái vật này.
Vù vù...
Nhưng ngay khi Trượng Lộc Khách thở ra một hơi. Thân ảnh Ngô Chính mới đó còn nhởn nhơ trước mắt, bây giờ mất dạng biệt tăm không thấy. Ngước đầu nhìn lại, liền phát hiện thì ra Ngô Chính nhân cơ hội lão vừa buông lỏng đã vắt giò lên cổ mà bỏ chạy.
“Con mẹ ngươi, tiểu tử vô liêm sỉ, bỉ ổi!”
Trượng Lộc Khách cực kỳ điên tiết gân cổ lên chửi bới xối xả, đồng thời toàn lực triển khai khinh công truy đuổi theo Ngô Chính.
Thế là cuộc rượt đuổi của hai người bắt đầu. Từ lúc minh nguyệt còn mơ hồ cho đến khi thái dương sáng tỏ trên đỉnh đầu. Hai người một lão một nhi vượt qua tùng lâm phụ cận thành Ninh Ba, lại băng qua một sơn cốc đến phúc sơn phía nam hồ Động Đình.
Bên trên sơn lâm đủ loại cây cối tươi tốt mọc lên um tùm, mặc dù không quá san sát kề nhau nhưng cũng không phải thưa thớt dễ đi như tùng lâm. Mặt đất rắn rỏi gồ ghề, lác đác sơn thạch xám tro cùng đủ loại rễ cây già cỗi nhô lên. Địa hình tương đối phức tạp khó khăn cho việc di chuyển.
Lúc bấy giờ Trượng Lộc Khách cả người ướt đẫm mồ hôi, trên tay thiết trượng không ngừng múa loạn tán phá vật cản chắn đường, dốc sức đuổi theo thiếu niên phía trước. Còn Ngô Chính tình trạng trông bằng mắt cũng chẳng khá khẫm hơn là bao, nếu không muốn nói là tội tệ hơn rất nhiều.
Ngô Chính sau khi phục dụng Cường Lực Đan liền tận tình thi triển Hoành Không Na Di giãn ra một khoảng cách rất xa với Trượng Lộc Khách. Tuy nhiên dược lực giữa chừng lại mất đi công hiệu khiến hắn tốc độ chậm lại. Trong lúc đó Trượng Lộc Khách vẫn truy đuổi vô cùng ngoan cố không chịu từ bỏ, lúc này đã bám sát đuôi Ngô Chính. Chỉ cần Ngô Chính không thể kiên trì được nữa liền sẽ bị Trương Lộc Khách đuổi kịp.
Nhưng là một lần nữa phải để bạch lão thất vọng rồi. Đừng quên Ngô Chính thân mang Cửu Dương Chân Kinh, muốn so sức bền với hắn khác nào là đang chạy đua với chân trời!? Mặc dù tốc độ của Ngô Chính đã chậm lại phần nào nhưng là nội lực của hắn vô cùng vô tận dùng mãi không hết. Cùng với ưu thế trước đó giãn ra khoảng cách rất xa, khiến Trương Lộc Khách tiêu hao không ít. Nếu cứ tiếp tục rượt đuổi, với đà này lão sớm muộn cũng bị tiêu hao đến cạn kiệt.
“Ha ha ha... bạch lão, trông ngươi tựa hồ lại gầy hơn một chút a! Lấy hình dáng của ngươi còn dám mơ mộng nữ nhân trong thiên hạ!?” – Ngô Chính vừa chạy vừa ha hả cười to, suốt chặng đường liên mồm khích bác trêu trọc Trương Lộc Khách.
“Hỗn trướng, có giỏi thì ngươi đứng lại cho ta! Để xem lão tử có dạy dỗ được ngươi hay không!?” – Trương Lộc Khách mặt nổi lên gân đen hết sức điên tiết, khan giọng gào thét, hận không thể phanh thây Ngô Chính ra thành trăm ngàn mảnh.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký nguyên tác nói rất rõ Huyền Minh nhị lão khuyết điểm lớn nhất chính là quá ham mê tửu sắc. Hắc lão tính cách đơn giản, ham tửu thực tiệc tùng trác táng. Bạch lão thì ngược lại tính cách mười phần cẩn trọng, nhưng cũng có thói xấu là quá mê muội vào nữ sắc.
Suốt chặng đường truy đuổi vừa qua, Ngô Chính không ngừng khua môi múa mép châm biếm tật xấu này của Trương Lộc Khách. Để lão vô cùng buồn bực tức giận gân cổ lên mà mắng chữi, ngoài ra cũng chỉ có thể dốc thêm sức lực hòng tạo áp lực cho Ngô Chính mà thôi.
/347
|