Sự bất quá tam, Trượng Lộc Khách trải qua hai lần xém nữa để Ngô Chính đắc thủ tẩu thoát. Khiến lão không dám buông lỏng cảnh giác, đề phòng Ngô Chính lại tiếp tục muốn dở trò hèn hạ. Lão chậm rãi thận trọng từng bước một tiếp cận lấy hắn. Lợi dụng khí thế cường đại của mình bao trùm cả một khu vực, triệt tiêu hết thảy hy vọng thoát thân của Ngô Chính.
Chiến đấu đã là không thể tránh khỏi. Ngô Chính đi vào bước đường cùng lại không cam lòng rơi vào tay Triệu Mẫn, để mặc nàng thỏa sức dày vò. Hắn liền quyết đoán tiên hạ thủ vi cường, súc thế một chưởng đánh tới.
Vi Đà Chưởng!
“Tiểu tử không biết lượng sức!”
Trượng Lộc Khách lại vận lực vung lên thiết trượng liền dễ dàng đánh tan một chưởng của Ngô Chính, lại mượn thế đạp địa phóng lên không trung một trượng bổ xuống. Hoàn toàn là dựa vào lực lượng chênh lệch một trời một vực mà cường thế nghiền ép.
Thất Thương Quyền!
Ngô Chính cắn răng chịu đựng áp lực lớn lao, nhảy bật về phía trước áp sát Trượng Lộc Khách chủ động cận chiến, đồng thời chiến đấu xáp la cà cũng giảm tải ưu thế thiết trượng trong tay lão.
Nhận thấy thiết trượng không tìm đúng mục tiêu, Trượng Lộc Khách thuần thục vận dụng nhu lực cuộn người trên không trung ngăn lại quán tính, xoay chuyển thiết trượng đột ngột đổi hướng nhắm thẳng vào lưng Ngô Chính. Thế nhưng ngay khi Trượng Lộc Khách cuộn người, chung quanh bất giác xuất hiện hai vạch kiếm khí trái phải đồng thời chém về phía lão.
“Khà khà, tiểu tử vô tri, muốn lưỡng bại câu thương với ta dễ dàng vậy ư!?” – Trượng Lộc Khách không mấy khẩn trương tránh né, vẫn còn rất dư hơi để đả kích Ngô Chính. Thiết trượng trong tay vẫn tiếp tục đi theo quán tính không đoái hoài gì đến hai đạo kiếm khí đang chém tới kia.
Oànhhh...
Động tĩnh kình lực va chạm vào cương khí hộ thể phát ra. Ngô Chính cảm thấy tấm lưng của mình đau nhói. Một cỗ kình lực mạnh mẽ qua đó đánh vào trong cơ thể, khiến hắn khí huyết chạy loạn vô cùng nguy khốn. Ở phía ngược lại hai đạo Thiếu Thương Kiếm có uy lực bậc nhất bên trong Lục Mạch Thần Kiếm do Ngô Chính đánh ra lại không thể đột phá được cương khí hộ thể của Trượng Lộc Khách, chỉ có thể khiến lão chịu đôi chút ngoại thương mà thôi.
Thế nhưng mục đích của Ngô Chính không phải chỉ đơn giản như vậy. Nhị đạo kiếm khí đánh ra nhiệm vụ chỉ là để đánh lừa tính cách đa nghi của Trượng Lộc Khách. Lúc này Ngô Chính lợi dụng dư lực một trượng vừa rồi của lão, đồng thời triển khai Hoành Không Na Di tương tự lần trước khi đối mặt với Không Văn thần tăng, muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi bức tốc thoát thân.
“Còn ngoan cố!? Lão tử cho ngươi biết một chút thế nào mới gọi là nhân ngoại hữu nhân. Ngoan ngoãn nghe lời cho ta!”
Trượng Lộc Khách chưa từng một khắc dám buông lỏng khinh suất, tức khắc liền phản ứng lại. Lão toàn lực triển khai khinh công chớp mắt xuất hiện ngăn chặn trước mặt Ngô Chính, đồng thời vung trượng bổ xuống. Mặc dù luận về khinh công, Ngô Chính lợi hại hơn lão rất nhiều, nhưng là chênh lệch vẫn không thể bù đắp. Cảnh giới tu vi chính là thứ mà Ngô Chính vô cùng thiếu sót.
Trong vòng một sát na Ngô Chính đã thi triển Hoành Không Na Di, cả người nương theo quán tính lao về phía trước, không thể ngừng lại. Trông thấy thiết trượng uy mãnh bổ xuống khiến Ngô Chính kinh tâm hốt hoảng không thôi. Thế nhưng hắn bây giờ đã không thể làm gì hơn được nữa, hoàn toàn là hữu tâm vô lực trơ thân ra đó chịu đòn.
Ầm!
Đây hẳn là động tĩnh do thân thể của Ngô Chính va xuống mặt đất mà phát ra. Nhưng là Ngô Chính chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Dường như là toàn bộ giác quan của hắn đều biến mất vào lúc này. Chỉ chừa lại thị giác và một tâm trí vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến lạ thường và đáng sợ!
Hắn có thể trông thấy tất cả sự việc đang diễn ra trước mắt. Từ cách mà mặt đất rung động như thế nào khi phải chịu đựng toàn thân cơ thể bằng da bằng thịt của hắn tàn nhẫn đập xuống. Cho đến cách mà thân thể của hắn rệu rạo khi bị phản lực chấn ngược, nảy bật lên như một con rối.
Sau đó một bàn tay gầy gò xương xóc tóm lấy đầu hắn, chấn trụ ổn định cơ thể hắn lại. Không thương tiếc kéo ngược đầu của hắn ngước lên. Hai mắt vẫn mở to để nhìn rõ gương mặt xấu xí tựa như ma quỷ của lão giả, đang khoái trá mỉm cười nhìn hắn. Lão giả trong miệng lẩm bẩm gì đó, từ khẩu hình có thể dễ dàng đoán được dường như lão là đang nói: “Tiểu tử, ngươi... còn kém lắm!”
Tất cả diễn ra hết sức chậm chạp, rõ ràng đến từng chi tiết. Tựa như là hắn đang xem một thước phim quay chậm từ góc nhìn thứ nhất. Mà nhân vật thảm hại trong bộ phim này không ai khác lại chính là bản thân hắn – Ngô Chính.
Đột nhiên một cỗ lửa giận bùng cháy vồ vập trong lòng hắn, ánh mắt rừng rực căm phẫn, ngấu nghiến nhìn lấy gương mặt xấu xí của tên lão giả khốn kiếp này. Một ngày nào đó hắn nhất định phải phanh thây xẻ thịt lão, đem toàn bộ cốt nhục của lão thiêu rụi thành tro bụi rãi xuống Hoàng Hà, khiến lão hồn tiêu phách tận vĩnh viễn bất siêu sinh.
“Khoan đã... vừa rồi là ý nghĩ của ta!?”
Ngô Chính bất chợt giật thót kinh hãi. Thế quái nào hắn lại có thể nuôi nấng ma tâm hung ác như thế!? Từ trước đến nay mặc dù hắn sát nhân không ít, số oan hồn chết dưới tay hắn nhiều đếm không xuể. Nhưng là tất cả những người đó đều nhận được một cái chết vô cùng chóng vánh, không có một chút đau đớn. Hắn đã luôn làm như vậy, sát nhân một cách nhân văn hết sức có thể.
“Không đúng! Sát nhân chính là sát nhân, lại có thể nhân văn được ư!?” – Ngô Chính lại tự hỏi. Tâm trí một mãnh hỗn độn phức tạp khiến hắn nhất thời không thể tĩnh tâm. Bỗng nhiên đúng lúc này, hắn bất giác nhớ lại một câu nói: “Ta hy vọng thiếu hiệp có thể giữ vững bản tâm của mình, đừng để sát tính nhất thời mù quáng lý trí!”
Đúng vậy, nhất định phải giữ vững bản tâm của mình, không để sát tính làm mờ đi lý trí. Ngô Chính lúc này đã nhớ ra rồi, câu nói này chính là lời khuyên của Tống Đại Hiệp – Tống Viễn Kiều trước khi trở về núi Võ Đang đã nói với hắn.
Lúc đó Ngô Chính không mấy để ý đến, thế nhưng Tống Viễn Kiều tựa hồ là nhìn thấu được bản chất của hắn!? Có thể Tống Viễn Kiều đơn thuần chỉ là may mắn mà thôi, nhưng cũng có thể không chỉ đơn giản như vậy. Nhưng mặc kệ thực hư thế nào chăng nữa, Ngô Chính hiện tại không có khả năng suy đoán được việc này, thực chất cũng không cần thiết phải dụng tâm vào đó.
Suy nghĩ một cách đơn giản đi, khiến tâm tình của hắn trở nên bình lặng, an tĩnh hơn rất nhiều. Chốc lát lại buông lỏng tâm trí để mặc mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Mí mắt cũng vì thế mà trở nên nặng trĩu, chậm rãi từ từ khép lại. Bóng tối dần dần bao phủ. Toàn bộ tư duy ý niệm của hắn tạm thời rơi vào trạng thái nghỉ ngơi.
Một giấc ngủ an lành hiếm có, kể từ khi Ngô Chính đặt chân lên hành trình không có lối về này!
Chiến đấu đã là không thể tránh khỏi. Ngô Chính đi vào bước đường cùng lại không cam lòng rơi vào tay Triệu Mẫn, để mặc nàng thỏa sức dày vò. Hắn liền quyết đoán tiên hạ thủ vi cường, súc thế một chưởng đánh tới.
Vi Đà Chưởng!
“Tiểu tử không biết lượng sức!”
Trượng Lộc Khách lại vận lực vung lên thiết trượng liền dễ dàng đánh tan một chưởng của Ngô Chính, lại mượn thế đạp địa phóng lên không trung một trượng bổ xuống. Hoàn toàn là dựa vào lực lượng chênh lệch một trời một vực mà cường thế nghiền ép.
Thất Thương Quyền!
Ngô Chính cắn răng chịu đựng áp lực lớn lao, nhảy bật về phía trước áp sát Trượng Lộc Khách chủ động cận chiến, đồng thời chiến đấu xáp la cà cũng giảm tải ưu thế thiết trượng trong tay lão.
Nhận thấy thiết trượng không tìm đúng mục tiêu, Trượng Lộc Khách thuần thục vận dụng nhu lực cuộn người trên không trung ngăn lại quán tính, xoay chuyển thiết trượng đột ngột đổi hướng nhắm thẳng vào lưng Ngô Chính. Thế nhưng ngay khi Trượng Lộc Khách cuộn người, chung quanh bất giác xuất hiện hai vạch kiếm khí trái phải đồng thời chém về phía lão.
“Khà khà, tiểu tử vô tri, muốn lưỡng bại câu thương với ta dễ dàng vậy ư!?” – Trượng Lộc Khách không mấy khẩn trương tránh né, vẫn còn rất dư hơi để đả kích Ngô Chính. Thiết trượng trong tay vẫn tiếp tục đi theo quán tính không đoái hoài gì đến hai đạo kiếm khí đang chém tới kia.
Oànhhh...
Động tĩnh kình lực va chạm vào cương khí hộ thể phát ra. Ngô Chính cảm thấy tấm lưng của mình đau nhói. Một cỗ kình lực mạnh mẽ qua đó đánh vào trong cơ thể, khiến hắn khí huyết chạy loạn vô cùng nguy khốn. Ở phía ngược lại hai đạo Thiếu Thương Kiếm có uy lực bậc nhất bên trong Lục Mạch Thần Kiếm do Ngô Chính đánh ra lại không thể đột phá được cương khí hộ thể của Trượng Lộc Khách, chỉ có thể khiến lão chịu đôi chút ngoại thương mà thôi.
Thế nhưng mục đích của Ngô Chính không phải chỉ đơn giản như vậy. Nhị đạo kiếm khí đánh ra nhiệm vụ chỉ là để đánh lừa tính cách đa nghi của Trượng Lộc Khách. Lúc này Ngô Chính lợi dụng dư lực một trượng vừa rồi của lão, đồng thời triển khai Hoành Không Na Di tương tự lần trước khi đối mặt với Không Văn thần tăng, muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi bức tốc thoát thân.
“Còn ngoan cố!? Lão tử cho ngươi biết một chút thế nào mới gọi là nhân ngoại hữu nhân. Ngoan ngoãn nghe lời cho ta!”
Trượng Lộc Khách chưa từng một khắc dám buông lỏng khinh suất, tức khắc liền phản ứng lại. Lão toàn lực triển khai khinh công chớp mắt xuất hiện ngăn chặn trước mặt Ngô Chính, đồng thời vung trượng bổ xuống. Mặc dù luận về khinh công, Ngô Chính lợi hại hơn lão rất nhiều, nhưng là chênh lệch vẫn không thể bù đắp. Cảnh giới tu vi chính là thứ mà Ngô Chính vô cùng thiếu sót.
Trong vòng một sát na Ngô Chính đã thi triển Hoành Không Na Di, cả người nương theo quán tính lao về phía trước, không thể ngừng lại. Trông thấy thiết trượng uy mãnh bổ xuống khiến Ngô Chính kinh tâm hốt hoảng không thôi. Thế nhưng hắn bây giờ đã không thể làm gì hơn được nữa, hoàn toàn là hữu tâm vô lực trơ thân ra đó chịu đòn.
Ầm!
Đây hẳn là động tĩnh do thân thể của Ngô Chính va xuống mặt đất mà phát ra. Nhưng là Ngô Chính chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Dường như là toàn bộ giác quan của hắn đều biến mất vào lúc này. Chỉ chừa lại thị giác và một tâm trí vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến lạ thường và đáng sợ!
Hắn có thể trông thấy tất cả sự việc đang diễn ra trước mắt. Từ cách mà mặt đất rung động như thế nào khi phải chịu đựng toàn thân cơ thể bằng da bằng thịt của hắn tàn nhẫn đập xuống. Cho đến cách mà thân thể của hắn rệu rạo khi bị phản lực chấn ngược, nảy bật lên như một con rối.
Sau đó một bàn tay gầy gò xương xóc tóm lấy đầu hắn, chấn trụ ổn định cơ thể hắn lại. Không thương tiếc kéo ngược đầu của hắn ngước lên. Hai mắt vẫn mở to để nhìn rõ gương mặt xấu xí tựa như ma quỷ của lão giả, đang khoái trá mỉm cười nhìn hắn. Lão giả trong miệng lẩm bẩm gì đó, từ khẩu hình có thể dễ dàng đoán được dường như lão là đang nói: “Tiểu tử, ngươi... còn kém lắm!”
Tất cả diễn ra hết sức chậm chạp, rõ ràng đến từng chi tiết. Tựa như là hắn đang xem một thước phim quay chậm từ góc nhìn thứ nhất. Mà nhân vật thảm hại trong bộ phim này không ai khác lại chính là bản thân hắn – Ngô Chính.
Đột nhiên một cỗ lửa giận bùng cháy vồ vập trong lòng hắn, ánh mắt rừng rực căm phẫn, ngấu nghiến nhìn lấy gương mặt xấu xí của tên lão giả khốn kiếp này. Một ngày nào đó hắn nhất định phải phanh thây xẻ thịt lão, đem toàn bộ cốt nhục của lão thiêu rụi thành tro bụi rãi xuống Hoàng Hà, khiến lão hồn tiêu phách tận vĩnh viễn bất siêu sinh.
“Khoan đã... vừa rồi là ý nghĩ của ta!?”
Ngô Chính bất chợt giật thót kinh hãi. Thế quái nào hắn lại có thể nuôi nấng ma tâm hung ác như thế!? Từ trước đến nay mặc dù hắn sát nhân không ít, số oan hồn chết dưới tay hắn nhiều đếm không xuể. Nhưng là tất cả những người đó đều nhận được một cái chết vô cùng chóng vánh, không có một chút đau đớn. Hắn đã luôn làm như vậy, sát nhân một cách nhân văn hết sức có thể.
“Không đúng! Sát nhân chính là sát nhân, lại có thể nhân văn được ư!?” – Ngô Chính lại tự hỏi. Tâm trí một mãnh hỗn độn phức tạp khiến hắn nhất thời không thể tĩnh tâm. Bỗng nhiên đúng lúc này, hắn bất giác nhớ lại một câu nói: “Ta hy vọng thiếu hiệp có thể giữ vững bản tâm của mình, đừng để sát tính nhất thời mù quáng lý trí!”
Đúng vậy, nhất định phải giữ vững bản tâm của mình, không để sát tính làm mờ đi lý trí. Ngô Chính lúc này đã nhớ ra rồi, câu nói này chính là lời khuyên của Tống Đại Hiệp – Tống Viễn Kiều trước khi trở về núi Võ Đang đã nói với hắn.
Lúc đó Ngô Chính không mấy để ý đến, thế nhưng Tống Viễn Kiều tựa hồ là nhìn thấu được bản chất của hắn!? Có thể Tống Viễn Kiều đơn thuần chỉ là may mắn mà thôi, nhưng cũng có thể không chỉ đơn giản như vậy. Nhưng mặc kệ thực hư thế nào chăng nữa, Ngô Chính hiện tại không có khả năng suy đoán được việc này, thực chất cũng không cần thiết phải dụng tâm vào đó.
Suy nghĩ một cách đơn giản đi, khiến tâm tình của hắn trở nên bình lặng, an tĩnh hơn rất nhiều. Chốc lát lại buông lỏng tâm trí để mặc mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Mí mắt cũng vì thế mà trở nên nặng trĩu, chậm rãi từ từ khép lại. Bóng tối dần dần bao phủ. Toàn bộ tư duy ý niệm của hắn tạm thời rơi vào trạng thái nghỉ ngơi.
Một giấc ngủ an lành hiếm có, kể từ khi Ngô Chính đặt chân lên hành trình không có lối về này!
/347
|