Trương Tam Phong không mấy ngạc nhiên, từ tốn vấn đáp: “Bọn họ đều giống như ta, đã đạt đến cảnh giới cao nhất, đăng phong tạo cực. Ở cảnh giới này, đã chẳng mấy ai còn quan tâm đến danh lợi, tất cả đều muốn truy cầu cảnh giới cao hơn, hay nói một cách khó nghe chính là, truy tìm sinh lộ, chống chọi lại tuổi tác hữu hạn của mình.”
Còn nữa, mục đích của những lão nhân thần bí này không liên quan đến thế sự trên giang hồ, Trương Tam Phong là muốn loại bỏ nghi ngờ của Đông Phương Bạch, rằng một trong số những lão nhân thần bí kia chính là đối thủ đã chiến đấu với Ngô Chính, tránh để nàng vì nhất thời mà làm những việc dại dột, can hệ đến an nguy bản thân.
Sở dĩ Trương Tam Phong xuất hiện ở đây, là vì Mạc Thanh Cốc trên đường đào tẩu về núi tình cờ lại gặp được ông, đồng thời kể lại toàn bộ sự việc đã trải qua trong khoảng thời gian này, cũng không quên gửi lại lời nhắn của Ngô Chính giao phó.
Vì thế Trương Tam Phong mới khẩn trương gác lại mọi công việc, để cho Mạc Thanh Cốc tự mình trở về núi, còn ông thì cấp bách chạy đến nơi này, hòng có thể kịp thời cứu viện cho Ngô Chính, chỉ đáng tiếc là suốt mấy ngày nay quanh quẩn chỗ này, vẫn không tìm được tung tích hoặc dấu vết ly khai của Ngô Chính.
Nhưng có một điều khiến cả ba người yên tâm, đó là chí ít không có dấu hiệu Ngô Chính đã bị rơi xuống vực, điều này cũng nói rõ, hắn hoặc là đã có thể tẩu thoát, hoặc là bị ai đó bắt đi.
Lấy thế cục hiện nay, Trương Tam Phong liền nhận định, Ngô Chính tạm thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho đến khi chưa tìm được tung tích của hắn, ông cũng chưa dám nói chắc được điều gì.
Về việc Đông Phương Bạch tại sao lại đồng hành cùng Trương Tam Phong và Chu Chỉ Nhược, thì đây lại là một câu chuyện khác, không mấy liên quan.
“Tiểu cô nương định làm gì tiếp theo?” – Trương Tam Phong ánh mắt tựa hồ có thâm ý, quay sang Đông Phương Bạch dò hỏi.
Đông Phương Bạch khẽ lắc đầu, không nói lời nào, lại xoay lưng bước đi, tựa hồ là muốn một ly khai.
“Tỷ tỷ, người định đi đâu?” – Chu Chỉ Nhược trông thấy, liền khẩn trương hô lên.
“Tìm hắn.” – Đông Phương Bạch không quay người đáp.
Chu Chỉ Nhược nghe thế bỗng hướng sang nhìn lấy Trương Tam Phong, ánh mắt tựa hồ là đang nài nỉ, mong muốn được đi cùng Đông Phương Bạch truy tìm tung tích của Ngô Chính.
Trương Tam Phong nhìn lại, khẽ lắc đầu thở dài nói: “Hài tử, con đi theo cũng chẳng giúp ích được gì, tỷ tỷ con võ công rất không tệ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nói đến đây, Trương Tam Phong cũng cảm khái khôn nguôi. Ngô Chính và Đông Phương Bạch, cặp đôi tình lữ này quả thực là giai ngẫu thiên thành. Trượng phu yêu nghiệt thì không nói, đến thục nữ cũng là kỳ tài võ học, thiên tư xuất chúng vô cùng hiếm có, ở tuổi tác này có thể đạt được tuyệt thế trung kỳ tu vi, chỉ có thể nói là, vô tiền khoáng hậu. Đến cả Trương Tam Phong cũng phải lắc đầu tự nhận không bằng, Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Trương Tam Phong cũng chỉ là tình cờ bắt gặp được Đông Phương Bạch mà thôi, lúc đó nàng còn đang giao chiến với một lão hòa thượng, Trương Tam Phong vì không muốn động thủ với người của Thiếu Lâm tự, nên cố tình thả ra một tia khí tức của mình, liền dọa lão hòa thượng kia kinh hãi, co chân bỏ chạy, ngược lại Đông Phương Bạch thì nhận ra thân phận của người đến, cho nên sau đó mới đồng hành cùng Trương Tam Phong, nhận được tin tức mà đến đây.
“Trương Chân Nhân, tiểu nữ khi nào mới có thể mạnh mẽ như ca ca và tỷ tỷ?” – Chu Chỉ Nhược ánh mắt trông theo bóng dáng của Đông Phương Bạch dần khuất sau phúc sơn, bỏ ngỏ trong lòng nỗi lo lắng bất an khôn nguôi, khao khát lực lượng cường đại hơn bao giờ hết, bất giác lại buột miệng nói ra.
Trương Tam Phong nghe thế, lại tiếp tục cảm khái thở dài, ông tựa hồ là quên mất hai người yêu nghiệt Ngô Chính và Đông Phương Bạch, còn có thêm một tiểu yêu nghiệt muội muội là Chu Chỉ Nhược đây, bây giờ đã là nhất lưu hậu kỳ cao thủ.
Có lẽ là áp lực phải rời xa thân nhân của mình, khiến Chu Chỉ Nhược trong quá trình tu luyện luôn luôn phải thách thức giới hạn của bản thân, lại nói thiên tư của nàng cũng vô cùng xuất chúng, cả hai điều này vô hình đã tạo nên thành quả của Chu Chỉ Nhược tại thời điểm ngay lúc này, nếu cứ tiếp tục như thế này mà nói, thành tựu của nàng trong tương lai, quả thực là vô hạn lượng.
Câu hỏi bâng quơ của Chu Chỉ Nhược chỉ là buột miệng đặt ra, câu trả lời của Trương Tam Phong thì vẫn bỏ ngỏ, bởi lẽ ông cũng không thể đoán biết được Chu Chỉ Nhược tại một ngày nào đó, rốt cuộc là có thể đạt đến trình độ nào.
-------*-*-------
Hậu phương Chung Nam sơn, Hoạt tử nhân mộ.
Bên trong thạch thất, Ngô Chính trì hoãn quá trình điều trị thương thế của mình, nhưng vẫn rất yêu thích chiếc giường hàn ngọc, không nỡ nhấc mông đứng dậy.
Đứng phía đối diện hắn, hoàng sam nữ tử vẫn là gương mặt băng lãnh, không có mảy may cảm tình nào. Trên tay nàng cầm lấy một cái khay bằng thạch, bên trên cái khay có một cái bát và một cái thìa chế từ ngọc thạch, bên trong cái bát là mật ong, màu vàng óng đậm đặc, thoang thoảng một mùi hương thơm phức toát ra, có thể đoán được chất lượng của loại mật ong này trên cả thượng hạng, là thượng hạng của thượng hạng.
Ngô Chính ngồi lỳ trên giường hàn ngọc, hai tay bủn rủn đặt trên đùi, ánh mắt thiên chân vô tà, ngơ ngác nhìn lấy hoàng sam nữ tử.
“Ngươi không thích mật ong? Chỗ ta chỉ có thứ này.” – Hoàng sam nữ tử lạnh nhạt nói.
Ngô Chính vẫn giữ đôi mắt trong sáng ấy, lắc lư cái đầu, không đáp lời lại.
Hoàng sam nữ tử khó hiểu, nói tiếp: “Ngươi không muốn ăn?”
Ngô Chính lại lắc cái đầu phủ nhận.
Lần này hoàng sam nữ tử không nói một mình nữa, liền quay lưng ý định ly khai, tựa hồ là rất thiếu kiên nhẫn với hắn.
“Này này, khoan đã, ta đói, ta thực sự rất đói bụng a!” – Ngô Chính thấy thế liền khẩn trương, lớn tiếng hô lên.
Hoàng sam nữ tử quay người lại, hơi nhướng môi, hiếm có duy nhất một lần, biểu lộ tâm tình bực bội, cảm thấy rất phiền toái.
Thấy vậy, Ngô Chính trong bụng rất hả hê cười to, dường như việc khiến hoàng sam nữ tử biểu lộ cảm xúc, là một thành tựu nào đó rất to lớn, để hắn khoái chí vô cùng.Thấy vậy, Ngô Chính trong bụng rất hả hê cười to, dường như việc khiến hoàng sam nữ tử biểu lộ cảm xúc, là một thành tựu nào đó rất to lớn, để hắn khoái chí vô cùng.
Thế nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ ra rất bất đắc dĩ nói: “Cô nương, tại hạ thân mang trọng thương a, hai tay thực sự là vô lực, không có cách nào nhấc lên được!”
“Khí tức của ngươi đã ổn định, còn có thể ngồi được, tại sao lại không thể cử động?” – Hoàng sam nữ tử lạnh lạnh nhạt nhạt đáp.
“Ta làm sao mà biết được, lúc ta thức tỉnh, bởi vì cảm thấy rất lạnh, cho nên liền bật người ngồi dậy, ai mà biết cơ thể lại bị cứng đơ, bây giờ muốn nằm cũng rất khó khăn a.” – Ngô Chính vô tội vạ, thành khẩn trả lời.
Còn nữa, mục đích của những lão nhân thần bí này không liên quan đến thế sự trên giang hồ, Trương Tam Phong là muốn loại bỏ nghi ngờ của Đông Phương Bạch, rằng một trong số những lão nhân thần bí kia chính là đối thủ đã chiến đấu với Ngô Chính, tránh để nàng vì nhất thời mà làm những việc dại dột, can hệ đến an nguy bản thân.
Sở dĩ Trương Tam Phong xuất hiện ở đây, là vì Mạc Thanh Cốc trên đường đào tẩu về núi tình cờ lại gặp được ông, đồng thời kể lại toàn bộ sự việc đã trải qua trong khoảng thời gian này, cũng không quên gửi lại lời nhắn của Ngô Chính giao phó.
Vì thế Trương Tam Phong mới khẩn trương gác lại mọi công việc, để cho Mạc Thanh Cốc tự mình trở về núi, còn ông thì cấp bách chạy đến nơi này, hòng có thể kịp thời cứu viện cho Ngô Chính, chỉ đáng tiếc là suốt mấy ngày nay quanh quẩn chỗ này, vẫn không tìm được tung tích hoặc dấu vết ly khai của Ngô Chính.
Nhưng có một điều khiến cả ba người yên tâm, đó là chí ít không có dấu hiệu Ngô Chính đã bị rơi xuống vực, điều này cũng nói rõ, hắn hoặc là đã có thể tẩu thoát, hoặc là bị ai đó bắt đi.
Lấy thế cục hiện nay, Trương Tam Phong liền nhận định, Ngô Chính tạm thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho đến khi chưa tìm được tung tích của hắn, ông cũng chưa dám nói chắc được điều gì.
Về việc Đông Phương Bạch tại sao lại đồng hành cùng Trương Tam Phong và Chu Chỉ Nhược, thì đây lại là một câu chuyện khác, không mấy liên quan.
“Tiểu cô nương định làm gì tiếp theo?” – Trương Tam Phong ánh mắt tựa hồ có thâm ý, quay sang Đông Phương Bạch dò hỏi.
Đông Phương Bạch khẽ lắc đầu, không nói lời nào, lại xoay lưng bước đi, tựa hồ là muốn một ly khai.
“Tỷ tỷ, người định đi đâu?” – Chu Chỉ Nhược trông thấy, liền khẩn trương hô lên.
“Tìm hắn.” – Đông Phương Bạch không quay người đáp.
Chu Chỉ Nhược nghe thế bỗng hướng sang nhìn lấy Trương Tam Phong, ánh mắt tựa hồ là đang nài nỉ, mong muốn được đi cùng Đông Phương Bạch truy tìm tung tích của Ngô Chính.
Trương Tam Phong nhìn lại, khẽ lắc đầu thở dài nói: “Hài tử, con đi theo cũng chẳng giúp ích được gì, tỷ tỷ con võ công rất không tệ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nói đến đây, Trương Tam Phong cũng cảm khái khôn nguôi. Ngô Chính và Đông Phương Bạch, cặp đôi tình lữ này quả thực là giai ngẫu thiên thành. Trượng phu yêu nghiệt thì không nói, đến thục nữ cũng là kỳ tài võ học, thiên tư xuất chúng vô cùng hiếm có, ở tuổi tác này có thể đạt được tuyệt thế trung kỳ tu vi, chỉ có thể nói là, vô tiền khoáng hậu. Đến cả Trương Tam Phong cũng phải lắc đầu tự nhận không bằng, Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Trương Tam Phong cũng chỉ là tình cờ bắt gặp được Đông Phương Bạch mà thôi, lúc đó nàng còn đang giao chiến với một lão hòa thượng, Trương Tam Phong vì không muốn động thủ với người của Thiếu Lâm tự, nên cố tình thả ra một tia khí tức của mình, liền dọa lão hòa thượng kia kinh hãi, co chân bỏ chạy, ngược lại Đông Phương Bạch thì nhận ra thân phận của người đến, cho nên sau đó mới đồng hành cùng Trương Tam Phong, nhận được tin tức mà đến đây.
“Trương Chân Nhân, tiểu nữ khi nào mới có thể mạnh mẽ như ca ca và tỷ tỷ?” – Chu Chỉ Nhược ánh mắt trông theo bóng dáng của Đông Phương Bạch dần khuất sau phúc sơn, bỏ ngỏ trong lòng nỗi lo lắng bất an khôn nguôi, khao khát lực lượng cường đại hơn bao giờ hết, bất giác lại buột miệng nói ra.
Trương Tam Phong nghe thế, lại tiếp tục cảm khái thở dài, ông tựa hồ là quên mất hai người yêu nghiệt Ngô Chính và Đông Phương Bạch, còn có thêm một tiểu yêu nghiệt muội muội là Chu Chỉ Nhược đây, bây giờ đã là nhất lưu hậu kỳ cao thủ.
Có lẽ là áp lực phải rời xa thân nhân của mình, khiến Chu Chỉ Nhược trong quá trình tu luyện luôn luôn phải thách thức giới hạn của bản thân, lại nói thiên tư của nàng cũng vô cùng xuất chúng, cả hai điều này vô hình đã tạo nên thành quả của Chu Chỉ Nhược tại thời điểm ngay lúc này, nếu cứ tiếp tục như thế này mà nói, thành tựu của nàng trong tương lai, quả thực là vô hạn lượng.
Câu hỏi bâng quơ của Chu Chỉ Nhược chỉ là buột miệng đặt ra, câu trả lời của Trương Tam Phong thì vẫn bỏ ngỏ, bởi lẽ ông cũng không thể đoán biết được Chu Chỉ Nhược tại một ngày nào đó, rốt cuộc là có thể đạt đến trình độ nào.
-------*-*-------
Hậu phương Chung Nam sơn, Hoạt tử nhân mộ.
Bên trong thạch thất, Ngô Chính trì hoãn quá trình điều trị thương thế của mình, nhưng vẫn rất yêu thích chiếc giường hàn ngọc, không nỡ nhấc mông đứng dậy.
Đứng phía đối diện hắn, hoàng sam nữ tử vẫn là gương mặt băng lãnh, không có mảy may cảm tình nào. Trên tay nàng cầm lấy một cái khay bằng thạch, bên trên cái khay có một cái bát và một cái thìa chế từ ngọc thạch, bên trong cái bát là mật ong, màu vàng óng đậm đặc, thoang thoảng một mùi hương thơm phức toát ra, có thể đoán được chất lượng của loại mật ong này trên cả thượng hạng, là thượng hạng của thượng hạng.
Ngô Chính ngồi lỳ trên giường hàn ngọc, hai tay bủn rủn đặt trên đùi, ánh mắt thiên chân vô tà, ngơ ngác nhìn lấy hoàng sam nữ tử.
“Ngươi không thích mật ong? Chỗ ta chỉ có thứ này.” – Hoàng sam nữ tử lạnh nhạt nói.
Ngô Chính vẫn giữ đôi mắt trong sáng ấy, lắc lư cái đầu, không đáp lời lại.
Hoàng sam nữ tử khó hiểu, nói tiếp: “Ngươi không muốn ăn?”
Ngô Chính lại lắc cái đầu phủ nhận.
Lần này hoàng sam nữ tử không nói một mình nữa, liền quay lưng ý định ly khai, tựa hồ là rất thiếu kiên nhẫn với hắn.
“Này này, khoan đã, ta đói, ta thực sự rất đói bụng a!” – Ngô Chính thấy thế liền khẩn trương, lớn tiếng hô lên.
Hoàng sam nữ tử quay người lại, hơi nhướng môi, hiếm có duy nhất một lần, biểu lộ tâm tình bực bội, cảm thấy rất phiền toái.
Thấy vậy, Ngô Chính trong bụng rất hả hê cười to, dường như việc khiến hoàng sam nữ tử biểu lộ cảm xúc, là một thành tựu nào đó rất to lớn, để hắn khoái chí vô cùng.Thấy vậy, Ngô Chính trong bụng rất hả hê cười to, dường như việc khiến hoàng sam nữ tử biểu lộ cảm xúc, là một thành tựu nào đó rất to lớn, để hắn khoái chí vô cùng.
Thế nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ ra rất bất đắc dĩ nói: “Cô nương, tại hạ thân mang trọng thương a, hai tay thực sự là vô lực, không có cách nào nhấc lên được!”
“Khí tức của ngươi đã ổn định, còn có thể ngồi được, tại sao lại không thể cử động?” – Hoàng sam nữ tử lạnh lạnh nhạt nhạt đáp.
“Ta làm sao mà biết được, lúc ta thức tỉnh, bởi vì cảm thấy rất lạnh, cho nên liền bật người ngồi dậy, ai mà biết cơ thể lại bị cứng đơ, bây giờ muốn nằm cũng rất khó khăn a.” – Ngô Chính vô tội vạ, thành khẩn trả lời.
/347
|