Sở dĩ như vậy, là vì tên trung niên mày rậm người của Cự Kình bang kia, làm rất tốt phần việc được giao. Hơn nữa, tin tức Ỷ Thiên kiếm trong tay Ngô Chính, vẫn là được lan truyền rất rộng rãi. Dĩ nhiên sẽ có lắm kẻ bị lòng tham che mắt mù quáng, vác thủ cấp đến tận nơi gặp Ngô Chính để tìm chết rồi.
Thường thì Ngô Chính sẽ giết ngay lập tức, nếu phát hiện được có kẻ lén lút theo dõi, bằng không một khi tin tức Ỷ Thiên kiếm không còn trong tay hắn lọt ra bên ngoài, khó nói sẽ không có con ma nào đoái hoài tìm đến cống hiến nữa.
“Thiếu Lâm tự nghe nói cao thủ nhiều như mây, ta nên tìm cơ hội gây thù chuốc oán với mấy lão trọc này mới được.”
Trong đầu Ngô Chính lại đang suy tính làm sao để hại người.
“Nếu có thể tìm được Thành Côn thì thật tốt, còn không biết Đông Phương Bạch tình trạng thế nào rồi?”
Ngô Chính lại vừa nghiền ngẫm vừa đi, cước bộ không nhanh không chậm, ly khai khỏi tòa thành.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện một cỗ khí tức tồn tại, cách đây không bao xa, cũng không mấy quen thuộc, để hắn nội tâm vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên là cầu được ước thấy!
Ngay khi bước ra khỏi cổng thành, đối diện Ngô Chính lúc bấy giờ, một tên bạch bào thanh niên, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt lãnh khốc, trông qua trang phục là người của phái Côn Luân.
Thuật Thăm Dò: “Danh tính: Tưởng Khuyết, tu vi: tuyệt thế sơ kỳ.”
“Lại là tuyệt thế sơ kỳ!? Không thể mạnh hơn một chút được sao!?”
Ngô Chính trong lòng bực bội.
“Ngươi là, Quỷ Sát Kiếm Ma?”
Tưởng Khuyết lạnh lùng nói.
Ngô Chính không chê của ít, góp gió thành bão, liền khẳng khái gật đầu:
“Là ta, ngươi đến đây là vì Ỷ Thiên kiếm, hay là vì muốn thế thiên hành đạo cái quái gì đó!?”
Tưởng Khuyết không biểu cảm, lắc đầu nói:
“Ta hỏi ngươi, là ai phế đi võ công của chưởng môn bọn ta, còn khiến ông ta điên dại?”
“Có chuyện này ư?”
Ngô Chính trong đầu tự hỏi.
Thế nhưng ngoài mặt hắn lại tươi cười không phủ nhận:
“Là ta thì làm sao? Không phải ta thì như thế nào?”
“Theo ta biết, chưởng môn sau khi giao đấu với Quỷ Sát Ma Nữ, trở về võ công đã tàn phế, thần trí không được bình thường, nếu không phải là hai người các ngươi, thì là ai?”
Tưởng Khuyết kiên trì gặng hỏi.
Ngô Chính nghĩ ngợi chốc lát, lại tiếp tục thản nhiên không phủ nhận:
“Ta lỡ tay giết quá nhiều người, cũng không nhớ rõ a!”
Sưu!
Vừa dứt lời, kiếm phong nhanh như chớp đã đánh tới, nhắm thẳng vào đầu Ngô Chính, hoàn toàn là muốn nhất kiếm xuyên tâm.
Nhưng là Ngô Chính chẳng mảy may để ý đến, chỉ phất nhẹ tay một phát, liền chấn tan đạo kiếm phong kia, dễ dàng như là nghiền nát một con muỗi.
Chưa hết.
Ngay sau đó, kiếm ảnh giăng khắp trời như thiên la địa võng, bao vây lấy Ngô Chính ở vị trí trung tâm, tựa như là mưa sa bão táp, muốn nhấn chìm Ngô Chính không thôi.
“Chỉ có chút bản lĩnh này?”
Trái lại, Ngô Chính vẫn bất động đứng yên, lam sắc linh quang bỗng nhiên ngưng tụ xung quanh thân hắn, tạo thành một tấm khiên hộ thể vô cùng vững chắc, mưa kiếm ập tới hết thảy đều bị chấn tan, tựa như là bong bóng nước vỡ vụn trong không khí, không có lấy một tia uy hiếp.
Vù vù vù...
Cuồng phong qua đi.
Trung tâm cơn bão táp, Ngô Chính sừng sững đứng đấy, hai tay vẫn chấp sau lưng, vân đạm phong khinh, không một chút suy suyển.
Trông thấy một màn này, Tưởng Khuyết nội tâm kinh hãi khôn nguôi, vừa rồi đã là một đòn toàn lực của hắn, thế nhưng vẫn không thể khiến thiếu niên trước mắt, nhúc nhích dù chỉ là nửa bước.
“Ngoại trừ tẩu sách, còn chiêu gì cứ việc dở ra.”
Ngô Chính nhàn nhạt châm biếm.
Lời nói lọt vào tai, càng khiến Tưởng Khuyết vô cùng căng thẳng, mặc dù gương mặt lãnh khốc là một ưu thế rất lớn, nhưng nội tâm quả thực là đã muốn bĩnh ra quần rồi.
Ngô Chính thấy thế, không trêu chọc nữa, liền đi vào chính sự:
“Ta rất thắc mắc, ta không cố ý che giấu hành tung, lấy nội tình của tứ đại môn phái các ngươi hẳn là phải sớm đến tìm ta mới đúng, rốt cuộc là các đang âm mưu quái quỷ gì?”
“Ngươi cho là vậy?”
Tưởng Khuyết cười nham hiểm nói.
“Ngươi quả nhiên không đến một mình, nói đi, đồng bọn của ngươi đâu rồi?”
Ngô Chính bỗng nhiên trở nên vui vẻ, cười nói.
“Đừng tưởng rằng bọn ta không biết ngươi cố tình dẫn dụ bọn ta đến tìm ngươi, chỉ là ta quá khinh suất mà thôi.”
Tưởng Khuyết nói.
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, đồng bọn của ngươi ở đâu?”
Ngô Chính khí thế khóa chặt Tưởng Khuyết, lạnh giọng nói.
Chịu đựng áp lực quá lớn, Tưởng Khuyết bất giác lùi về phía sau vài bước, cố gắng giữ tâm trí không hoảng loạn, cắn răng nói:
“Ngươi rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới gì, tại sao có thể mạnh hơn ta nhiều như vậy!?”
Tưởng Khuyết vạn phần không cam tâm, trông qua Ngô Chính tuổi tác cũng chỉ bằng một nửa của hắn, như thế nào lại có thể đạt được bực này thành tựu? Đây là nói hắn so với Ngô Chính chẳng khác nào là đom đóm so với ánh trăng!?
“Ngươi, lại không trả lời câu hỏi của ta!”
Ngô Chính âm trầm, từng bước một ép tới, tựa hồ là rất thiếu nhẫn nại.
“Ngươi... nếu ngươi dám giết ta, sư... không, sẽ có người, khiến ngươi chết không được toàn thây!”
Tưởng Khuyết kinh hãi, ngoài cứng trong mềm, gân cổ quát lên cảnh báo Ngô Chính.
“Thế ư!? Ta muốn xem xem hắn là như thế nào khiến ta không được toàn thây!”
Nói dứt lời, Ngô Chính vận công súc thế, lam sắc chân nguyên ngưng tự tại lòng bàn tay, vung mạnh đánh ra.
Vi Đà Chưởng!
Bàn tay phật thủ lam sắc như là được thực thể hóa, so với trước kia không chỉ khác biệt về kích cỡ, màu sắc, còn là chênh lệch về lực lượng không thể so sánh, tuy nhiên chưởng thế vẫn giữ nguyên tính chất, đánh tới chỉ có hai chữ: Thô bạo!
Trông thấy một chưởng khủng bố đang giáng xuống đầu mình, không có đường tẩu thoát, không có sức chống đỡ, Tưởng Khuyết khóe mắt căng ra như muốn rách, đồng tử thu nhỏ đến cực độ, một sự tuyệt vọng lớn lao bao phủ lên tâm trí của hắn, để hắn hoàn toàn quên mất cách chống cự là gì.
Bỗng nhiên...
Từ phía hậu phương Tưởng Khuyết, một đạo chưởng kình “ùng ùng” đánh tới, thay hắn cường ngạnh đối kháng với Vi Đà Chưởng của Ngô Chính.
Ầm ầm ầm...
Tầng tầng lớp lớp chưởng kình chống đỡ, liên tiếp bị chấn tan, Vi Đà Chưởng một đường thẳng tiến chưa từng dừng lại.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng “oành”, thân thể Tưởng Khuyết tựa như là diều đứt dây, bay phốc lên không trung, theo một quỹ đạo đường cung, rơi mạnh xuống mặt đất.
Hệ thống: “Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 5 0”
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Ngô Chính, cũng là báo hiệu, Tưởng Khuyết đã chết, đến không thể chết thêm nữa.
“Chỉ là dư lực vẫn không đỡ nổi!? Tuyệt thế sơ kỳ từ khi nào lại yếu như vậy?”
Ngô Chính chán chường nói.
Thực chất, một chưởng vừa rồi Ngô Chính không dùng toàn lực triển khai, hơn nữa còn bị chưởng kình của một tên nào đó quấy rối, suy yếu đi không ít uy lực vốn có của nó. Vi Đà Chưởng khi đả thương Tưởng Khuyết, cũng chỉ còn lại là dư lực mà thôi, ấy vậy mà hắn vẫn chết ngắt ra như thế, thật khó mà tưởng tượng nổi.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Thường thì Ngô Chính sẽ giết ngay lập tức, nếu phát hiện được có kẻ lén lút theo dõi, bằng không một khi tin tức Ỷ Thiên kiếm không còn trong tay hắn lọt ra bên ngoài, khó nói sẽ không có con ma nào đoái hoài tìm đến cống hiến nữa.
“Thiếu Lâm tự nghe nói cao thủ nhiều như mây, ta nên tìm cơ hội gây thù chuốc oán với mấy lão trọc này mới được.”
Trong đầu Ngô Chính lại đang suy tính làm sao để hại người.
“Nếu có thể tìm được Thành Côn thì thật tốt, còn không biết Đông Phương Bạch tình trạng thế nào rồi?”
Ngô Chính lại vừa nghiền ngẫm vừa đi, cước bộ không nhanh không chậm, ly khai khỏi tòa thành.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện một cỗ khí tức tồn tại, cách đây không bao xa, cũng không mấy quen thuộc, để hắn nội tâm vô cùng vui vẻ.
Quả nhiên là cầu được ước thấy!
Ngay khi bước ra khỏi cổng thành, đối diện Ngô Chính lúc bấy giờ, một tên bạch bào thanh niên, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt lãnh khốc, trông qua trang phục là người của phái Côn Luân.
Thuật Thăm Dò: “Danh tính: Tưởng Khuyết, tu vi: tuyệt thế sơ kỳ.”
“Lại là tuyệt thế sơ kỳ!? Không thể mạnh hơn một chút được sao!?”
Ngô Chính trong lòng bực bội.
“Ngươi là, Quỷ Sát Kiếm Ma?”
Tưởng Khuyết lạnh lùng nói.
Ngô Chính không chê của ít, góp gió thành bão, liền khẳng khái gật đầu:
“Là ta, ngươi đến đây là vì Ỷ Thiên kiếm, hay là vì muốn thế thiên hành đạo cái quái gì đó!?”
Tưởng Khuyết không biểu cảm, lắc đầu nói:
“Ta hỏi ngươi, là ai phế đi võ công của chưởng môn bọn ta, còn khiến ông ta điên dại?”
“Có chuyện này ư?”
Ngô Chính trong đầu tự hỏi.
Thế nhưng ngoài mặt hắn lại tươi cười không phủ nhận:
“Là ta thì làm sao? Không phải ta thì như thế nào?”
“Theo ta biết, chưởng môn sau khi giao đấu với Quỷ Sát Ma Nữ, trở về võ công đã tàn phế, thần trí không được bình thường, nếu không phải là hai người các ngươi, thì là ai?”
Tưởng Khuyết kiên trì gặng hỏi.
Ngô Chính nghĩ ngợi chốc lát, lại tiếp tục thản nhiên không phủ nhận:
“Ta lỡ tay giết quá nhiều người, cũng không nhớ rõ a!”
Sưu!
Vừa dứt lời, kiếm phong nhanh như chớp đã đánh tới, nhắm thẳng vào đầu Ngô Chính, hoàn toàn là muốn nhất kiếm xuyên tâm.
Nhưng là Ngô Chính chẳng mảy may để ý đến, chỉ phất nhẹ tay một phát, liền chấn tan đạo kiếm phong kia, dễ dàng như là nghiền nát một con muỗi.
Chưa hết.
Ngay sau đó, kiếm ảnh giăng khắp trời như thiên la địa võng, bao vây lấy Ngô Chính ở vị trí trung tâm, tựa như là mưa sa bão táp, muốn nhấn chìm Ngô Chính không thôi.
“Chỉ có chút bản lĩnh này?”
Trái lại, Ngô Chính vẫn bất động đứng yên, lam sắc linh quang bỗng nhiên ngưng tụ xung quanh thân hắn, tạo thành một tấm khiên hộ thể vô cùng vững chắc, mưa kiếm ập tới hết thảy đều bị chấn tan, tựa như là bong bóng nước vỡ vụn trong không khí, không có lấy một tia uy hiếp.
Vù vù vù...
Cuồng phong qua đi.
Trung tâm cơn bão táp, Ngô Chính sừng sững đứng đấy, hai tay vẫn chấp sau lưng, vân đạm phong khinh, không một chút suy suyển.
Trông thấy một màn này, Tưởng Khuyết nội tâm kinh hãi khôn nguôi, vừa rồi đã là một đòn toàn lực của hắn, thế nhưng vẫn không thể khiến thiếu niên trước mắt, nhúc nhích dù chỉ là nửa bước.
“Ngoại trừ tẩu sách, còn chiêu gì cứ việc dở ra.”
Ngô Chính nhàn nhạt châm biếm.
Lời nói lọt vào tai, càng khiến Tưởng Khuyết vô cùng căng thẳng, mặc dù gương mặt lãnh khốc là một ưu thế rất lớn, nhưng nội tâm quả thực là đã muốn bĩnh ra quần rồi.
Ngô Chính thấy thế, không trêu chọc nữa, liền đi vào chính sự:
“Ta rất thắc mắc, ta không cố ý che giấu hành tung, lấy nội tình của tứ đại môn phái các ngươi hẳn là phải sớm đến tìm ta mới đúng, rốt cuộc là các đang âm mưu quái quỷ gì?”
“Ngươi cho là vậy?”
Tưởng Khuyết cười nham hiểm nói.
“Ngươi quả nhiên không đến một mình, nói đi, đồng bọn của ngươi đâu rồi?”
Ngô Chính bỗng nhiên trở nên vui vẻ, cười nói.
“Đừng tưởng rằng bọn ta không biết ngươi cố tình dẫn dụ bọn ta đến tìm ngươi, chỉ là ta quá khinh suất mà thôi.”
Tưởng Khuyết nói.
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, đồng bọn của ngươi ở đâu?”
Ngô Chính khí thế khóa chặt Tưởng Khuyết, lạnh giọng nói.
Chịu đựng áp lực quá lớn, Tưởng Khuyết bất giác lùi về phía sau vài bước, cố gắng giữ tâm trí không hoảng loạn, cắn răng nói:
“Ngươi rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới gì, tại sao có thể mạnh hơn ta nhiều như vậy!?”
Tưởng Khuyết vạn phần không cam tâm, trông qua Ngô Chính tuổi tác cũng chỉ bằng một nửa của hắn, như thế nào lại có thể đạt được bực này thành tựu? Đây là nói hắn so với Ngô Chính chẳng khác nào là đom đóm so với ánh trăng!?
“Ngươi, lại không trả lời câu hỏi của ta!”
Ngô Chính âm trầm, từng bước một ép tới, tựa hồ là rất thiếu nhẫn nại.
“Ngươi... nếu ngươi dám giết ta, sư... không, sẽ có người, khiến ngươi chết không được toàn thây!”
Tưởng Khuyết kinh hãi, ngoài cứng trong mềm, gân cổ quát lên cảnh báo Ngô Chính.
“Thế ư!? Ta muốn xem xem hắn là như thế nào khiến ta không được toàn thây!”
Nói dứt lời, Ngô Chính vận công súc thế, lam sắc chân nguyên ngưng tự tại lòng bàn tay, vung mạnh đánh ra.
Vi Đà Chưởng!
Bàn tay phật thủ lam sắc như là được thực thể hóa, so với trước kia không chỉ khác biệt về kích cỡ, màu sắc, còn là chênh lệch về lực lượng không thể so sánh, tuy nhiên chưởng thế vẫn giữ nguyên tính chất, đánh tới chỉ có hai chữ: Thô bạo!
Trông thấy một chưởng khủng bố đang giáng xuống đầu mình, không có đường tẩu thoát, không có sức chống đỡ, Tưởng Khuyết khóe mắt căng ra như muốn rách, đồng tử thu nhỏ đến cực độ, một sự tuyệt vọng lớn lao bao phủ lên tâm trí của hắn, để hắn hoàn toàn quên mất cách chống cự là gì.
Bỗng nhiên...
Từ phía hậu phương Tưởng Khuyết, một đạo chưởng kình “ùng ùng” đánh tới, thay hắn cường ngạnh đối kháng với Vi Đà Chưởng của Ngô Chính.
Ầm ầm ầm...
Tầng tầng lớp lớp chưởng kình chống đỡ, liên tiếp bị chấn tan, Vi Đà Chưởng một đường thẳng tiến chưa từng dừng lại.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng “oành”, thân thể Tưởng Khuyết tựa như là diều đứt dây, bay phốc lên không trung, theo một quỹ đạo đường cung, rơi mạnh xuống mặt đất.
Hệ thống: “Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 5 0”
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Ngô Chính, cũng là báo hiệu, Tưởng Khuyết đã chết, đến không thể chết thêm nữa.
“Chỉ là dư lực vẫn không đỡ nổi!? Tuyệt thế sơ kỳ từ khi nào lại yếu như vậy?”
Ngô Chính chán chường nói.
Thực chất, một chưởng vừa rồi Ngô Chính không dùng toàn lực triển khai, hơn nữa còn bị chưởng kình của một tên nào đó quấy rối, suy yếu đi không ít uy lực vốn có của nó. Vi Đà Chưởng khi đả thương Tưởng Khuyết, cũng chỉ còn lại là dư lực mà thôi, ấy vậy mà hắn vẫn chết ngắt ra như thế, thật khó mà tưởng tượng nổi.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
/347
|