“Chuyện là như thế này, Thiếu Lâm tự... dã tâm muốn gầy dựng lại địa vị, đối trọng với phái Võ Đang, nhưng là Không Văn đại sư lại không dám trêu chọc Trương Chân Nhân, cho nên... cho nên lão và sư điệt của lão, là Viên Chân, âm mưu cấu kết với...”
Nói giữa chừng, bỗng nhiên...
Chỉ nghe tiếng “phốc” đồng thanh phát ra, tức khắc năm tên thanh niên trên yết hầu xuất hiện một vết cắt, nghiêng người ngã ầm xuống mặt đất, tức tưởi mà chết.
Duy nhất Phan Ngã là vẫn còn sống sờ sờ, tận mắt chứng kiến, nhưng lại không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Ta là lỡ lời nói sai điều gì ư!? Tại sao, tại sao, hắn không một lời đã giết người!?”
Nội tâm Phan Ngã kinh hoàng không thôi.
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 5 0”
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 5 0”
...
Giọng nói của hệ thống lần lượt vang lên trong đầu Ngô Chính.
Thế nhưng hắn lúc này không có bao nhiêu tâm trạng để tâm đến, chỉ tập trung đề thăng khí cảm bao trùm cả phương viên một dặm xung quanh, nâng cao cảnh giác đến cực độ.
Sở dĩ vừa rồi Ngô Chính nhanh tay giết những tên thanh niên kia, là vì hắn cảm nhận được một tia sát khí, muốn cướp con mồi trên miệng của hắn. Tuy nhiên, Phan Ngã vẫn sống sót lại là một chuyện rất bất đắc dĩ. Thực chất Ngô Chính là muốn diệt trừ hết thảy, nhưng là đúng vào thời điểm này, một đạo kiếm phong phóng tới chấn tan kiếm khí của hắn.
Chung quy là có hai vị khách không mời mà đến, hơn nữa không phải là loại nhân vật tầm tầm thường thường dễ xử lý, để Ngô Chính thậm chí còn không dám buông lỏng một tia cảnh giác.
Không Văn thần tăng thần sắc đột nhiên trở nên kinh hỉ, ánh mắt lại bộc lộ âm trầm sát khí, trừng trừng nhìn lấy Ngô Chính như muốn hoàn tục, để được ăn tươi nuốt sống hắn.
Tuy nhiên, Ngô Chính không đoái hoài để ý đến lão hòa thượng, cạo giọng hô lên:
“Đã đến, hà tất còn muốn giấu đầu lòi đuôi!?”
“Tiểu tử, cho lão phu chút mặt mũi, bỏ qua cho hắn đi thôi.”
Giọng nói trầm khàn của lão nhân, vang vọng hữu lực từ nơi xa xăm nào đó, không biết bằng cách nào, lại như đang kề cạnh, thì thào bên tai Ngô Chính.
“Mặt mũi của ngươi ở đâu ta còn không thấy, làm sao có thể cho ngươi mặt mũi!?”
Ngô Chính lớn tiếng bắt bẻ.
“Hừ, miệng lưỡi thật trơn chu, ngươi cho rằng một đòn vừa rồi đã là toàn lực của lão phu!?”
Lão nhân giọng điệu giận dữ nói.
“Ngươi cũng cho rằng, một kiếm vừa rồi đã là toàn lực của ta!?”
Ngô Chính lạnh giọng nói.
Nói đến đây, bỗng nhiên lão nhân thần bí im hơi lặng tiếng, không nói lời nào.
Nghe sơ qua liền có thể đoán được, lão nhân là đang nghẹt họng nhìn trân trối, không biết nên đối đáp như thế nào.
Phải biết, Ngô Chính sở hữu Thuật Ẩn Giấu từ hệ thống, muốn thi nhau chơi trò giả thần giả quỷ với Ngô Chính!? Lão nhân sinh ra trên đời liền cảm thấy bất hạnh khôn cùng.
“Ta biết nơi này, không chỉ là có một mình lão nhân ngươi, còn có một vị khách nhân không mời mà đến, muốn bảo vệ cho lão trọc lừa này!? Chẳng hay ngươi có dám lộ diện, cùng ta quang minh chính đại đối mặt?”
Ngôn thoại của Ngô Chính mỗi lúc càng ngông cuồng, bức ép người thái quá, tương tự như Không Văn thần sư mới đó đã nói, hắn hoàn toàn là xem trời bằng vung, không muốn để ai trong mắt.
“Ngươi, muốn chết!?”
Lại là giọng nói của một lão nhân khác, tuy nhiên giọng nói này trầm dày hơn trước đó, hơn nữa còn bộc lộ cảm xúc một cách rất rõ ràng, bất cứ ai nghe qua đều có thể tưởng tượng được, sắc mặt của lão nhân này là đang âm trầm đến tột cùng tột độ.
“Không sai, mạng ta ở đây, đủ bản lĩnh cứ việc đến lấy.”
Ngô Chính cứng rắn đáp trả.
“Hừ!”
Ngay sau tiếng hừ lạnh, từ đằng xa hướng đông tây, chân khí lục sắc hội tụ, chưởng thế tức khắc xuất ra, giáng về phía Ngô Chính.
Đây là... Huyền Minh Thần Chưởng!
Không nghi ngờ, từ tính chất hàn độc quỷ dị như vậy, Ngô Chính liền có thể đoán biết lai lịch môn võ công này, hơn nữa còn là biết được thân phận của người xuất chưởng là ai.
Khoan nói.
Ngô Chính gác lại tâm tư của mình qua một bên, nhanh chóng súc thế đánh ra một chưởng, chọn phương thức cường ngạnh đối kháng với Huyền Minh Thần Chưởng.
Vi Đà Chưởng!
Ầm ầm ầm ầm...
Hai loại chân khí chưởng lực va chạm, tạo thành động tĩnh vô cùng khủng bố, cách mười dặm xung quanh vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Thế nhưng chốc lát thắng bại liền phân, chỉ thấy Vi Đà Chưởng của Ngô Chính vẫn cứ dũng mãnh xông lên thiên khung, cho đến khi dư lực tan biến mới thôi, còn Huyền Minh Thần Chưởng thì... hoàn toàn đã bị chấn tan.
Không Văn thần tăng tận mắt kiến thức tông sư cấp bậc giao đấu, được mở rộng tầm mắt không thôi, nhưng là người chiếm thượng phong không ngờ lại là Ngô Chính, để lão một lần nữa lại rơi vào tuyệt vọng khôn cùng.
Nếu Ngô Chính để ý đến sắc mặt Không Văn thần tăng lúc này, liền có thể đoán ra được vì sao lão lại triệt để từ bỏ hy vọng như thế.
Là vì trên thế gian này, chỉ có hai người là sở hữu Huyền Minh Thần Chưởng, không ai khác chính là Huyền Minh Nhị Lão, trợ thủ đắc lực dưới trướng Nhữ Dương Vương.
Hắc bạch nhị lão này, ngoại trừ rất trung thành với Triệu Mẫn và Nhữ Dương Vương, thì đối với bất kỳ ai bên ngoài đều bạc tình bội nghĩa, không có khả năng chỉ vì sinh tử của Không Văn thần tăng mà mạo hiểm tính mạng của mình.
Mà qua sự việc này, Ngô Chính đã mười phần nắm chắc, thế giới này không chỉ Thành Côn là cấu kết với Nhữ Dương Vương, còn có cả Thiếu Lâm tự cũng nhúng chàm bên trong.
“Lão nhân này khí tức không giống với bạch lão, chỉ có thể là hắc lão Hạ Bút Ông mà thôi!”
Ngô Chính trong đầu xác định thân phận người đến.
Giao thủ qua một chiêu, sở dĩ Ngô Chính có thể chiếm thượng phong, là vì Cửu Dương Chân Kinh khắc chế rất triệt để Huyền Minh Thần Chưởng của Hạ Bút Ông, bằng không người đáng lẽ phải ở thế hạ phong vừa rồi chính là Ngô Chính mới phải.
Chân nguyên của Ngô Chính chỉ là mới hình thành, trong khi đó Hạ Bút Ông không biết đã đạt được cảnh giới này suốt bao nhiêu năm rồi, chỉ so qua lý thuyết và đơn thuần lực lượng, liền biết được thắng bại như thế nào.
“Con rùa rụt cổ kia đã chạy rồi, ngươi có phải là cũng không biết điều giống như hắn?”
Ngô Chính đại phát thần uy một phen, tựa hồ là rất đắc chí, tự cao tự đại khiêu khích lão nhân thần bí kia.
“Hậu sinh khả úy, nhưng là tính cách của ngươi, sớm muộn cũng hại chết ngươi mà thôi.”
Giọng nói trầm khàn của lão nhân lại vang lên, nhưng lần này lại là than thở cảm khái.
“Ta bây giờ không phải vẫn đang sống sờ sờ đấy ư?”
Ngô Chính khinh thường nói:
“Muốn cứu người, thì tự thân lộ diện mà đến đây, chỉ bằng đôi ba lời nói liền có thể cứu người!? Thế gian nào có chuyện đơn giản như vậy?”
Nói giữa chừng, bỗng nhiên...
Chỉ nghe tiếng “phốc” đồng thanh phát ra, tức khắc năm tên thanh niên trên yết hầu xuất hiện một vết cắt, nghiêng người ngã ầm xuống mặt đất, tức tưởi mà chết.
Duy nhất Phan Ngã là vẫn còn sống sờ sờ, tận mắt chứng kiến, nhưng lại không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Ta là lỡ lời nói sai điều gì ư!? Tại sao, tại sao, hắn không một lời đã giết người!?”
Nội tâm Phan Ngã kinh hoàng không thôi.
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 5 0”
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 5 0”
...
Giọng nói của hệ thống lần lượt vang lên trong đầu Ngô Chính.
Thế nhưng hắn lúc này không có bao nhiêu tâm trạng để tâm đến, chỉ tập trung đề thăng khí cảm bao trùm cả phương viên một dặm xung quanh, nâng cao cảnh giác đến cực độ.
Sở dĩ vừa rồi Ngô Chính nhanh tay giết những tên thanh niên kia, là vì hắn cảm nhận được một tia sát khí, muốn cướp con mồi trên miệng của hắn. Tuy nhiên, Phan Ngã vẫn sống sót lại là một chuyện rất bất đắc dĩ. Thực chất Ngô Chính là muốn diệt trừ hết thảy, nhưng là đúng vào thời điểm này, một đạo kiếm phong phóng tới chấn tan kiếm khí của hắn.
Chung quy là có hai vị khách không mời mà đến, hơn nữa không phải là loại nhân vật tầm tầm thường thường dễ xử lý, để Ngô Chính thậm chí còn không dám buông lỏng một tia cảnh giác.
Không Văn thần tăng thần sắc đột nhiên trở nên kinh hỉ, ánh mắt lại bộc lộ âm trầm sát khí, trừng trừng nhìn lấy Ngô Chính như muốn hoàn tục, để được ăn tươi nuốt sống hắn.
Tuy nhiên, Ngô Chính không đoái hoài để ý đến lão hòa thượng, cạo giọng hô lên:
“Đã đến, hà tất còn muốn giấu đầu lòi đuôi!?”
“Tiểu tử, cho lão phu chút mặt mũi, bỏ qua cho hắn đi thôi.”
Giọng nói trầm khàn của lão nhân, vang vọng hữu lực từ nơi xa xăm nào đó, không biết bằng cách nào, lại như đang kề cạnh, thì thào bên tai Ngô Chính.
“Mặt mũi của ngươi ở đâu ta còn không thấy, làm sao có thể cho ngươi mặt mũi!?”
Ngô Chính lớn tiếng bắt bẻ.
“Hừ, miệng lưỡi thật trơn chu, ngươi cho rằng một đòn vừa rồi đã là toàn lực của lão phu!?”
Lão nhân giọng điệu giận dữ nói.
“Ngươi cũng cho rằng, một kiếm vừa rồi đã là toàn lực của ta!?”
Ngô Chính lạnh giọng nói.
Nói đến đây, bỗng nhiên lão nhân thần bí im hơi lặng tiếng, không nói lời nào.
Nghe sơ qua liền có thể đoán được, lão nhân là đang nghẹt họng nhìn trân trối, không biết nên đối đáp như thế nào.
Phải biết, Ngô Chính sở hữu Thuật Ẩn Giấu từ hệ thống, muốn thi nhau chơi trò giả thần giả quỷ với Ngô Chính!? Lão nhân sinh ra trên đời liền cảm thấy bất hạnh khôn cùng.
“Ta biết nơi này, không chỉ là có một mình lão nhân ngươi, còn có một vị khách nhân không mời mà đến, muốn bảo vệ cho lão trọc lừa này!? Chẳng hay ngươi có dám lộ diện, cùng ta quang minh chính đại đối mặt?”
Ngôn thoại của Ngô Chính mỗi lúc càng ngông cuồng, bức ép người thái quá, tương tự như Không Văn thần sư mới đó đã nói, hắn hoàn toàn là xem trời bằng vung, không muốn để ai trong mắt.
“Ngươi, muốn chết!?”
Lại là giọng nói của một lão nhân khác, tuy nhiên giọng nói này trầm dày hơn trước đó, hơn nữa còn bộc lộ cảm xúc một cách rất rõ ràng, bất cứ ai nghe qua đều có thể tưởng tượng được, sắc mặt của lão nhân này là đang âm trầm đến tột cùng tột độ.
“Không sai, mạng ta ở đây, đủ bản lĩnh cứ việc đến lấy.”
Ngô Chính cứng rắn đáp trả.
“Hừ!”
Ngay sau tiếng hừ lạnh, từ đằng xa hướng đông tây, chân khí lục sắc hội tụ, chưởng thế tức khắc xuất ra, giáng về phía Ngô Chính.
Đây là... Huyền Minh Thần Chưởng!
Không nghi ngờ, từ tính chất hàn độc quỷ dị như vậy, Ngô Chính liền có thể đoán biết lai lịch môn võ công này, hơn nữa còn là biết được thân phận của người xuất chưởng là ai.
Khoan nói.
Ngô Chính gác lại tâm tư của mình qua một bên, nhanh chóng súc thế đánh ra một chưởng, chọn phương thức cường ngạnh đối kháng với Huyền Minh Thần Chưởng.
Vi Đà Chưởng!
Ầm ầm ầm ầm...
Hai loại chân khí chưởng lực va chạm, tạo thành động tĩnh vô cùng khủng bố, cách mười dặm xung quanh vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Thế nhưng chốc lát thắng bại liền phân, chỉ thấy Vi Đà Chưởng của Ngô Chính vẫn cứ dũng mãnh xông lên thiên khung, cho đến khi dư lực tan biến mới thôi, còn Huyền Minh Thần Chưởng thì... hoàn toàn đã bị chấn tan.
Không Văn thần tăng tận mắt kiến thức tông sư cấp bậc giao đấu, được mở rộng tầm mắt không thôi, nhưng là người chiếm thượng phong không ngờ lại là Ngô Chính, để lão một lần nữa lại rơi vào tuyệt vọng khôn cùng.
Nếu Ngô Chính để ý đến sắc mặt Không Văn thần tăng lúc này, liền có thể đoán ra được vì sao lão lại triệt để từ bỏ hy vọng như thế.
Là vì trên thế gian này, chỉ có hai người là sở hữu Huyền Minh Thần Chưởng, không ai khác chính là Huyền Minh Nhị Lão, trợ thủ đắc lực dưới trướng Nhữ Dương Vương.
Hắc bạch nhị lão này, ngoại trừ rất trung thành với Triệu Mẫn và Nhữ Dương Vương, thì đối với bất kỳ ai bên ngoài đều bạc tình bội nghĩa, không có khả năng chỉ vì sinh tử của Không Văn thần tăng mà mạo hiểm tính mạng của mình.
Mà qua sự việc này, Ngô Chính đã mười phần nắm chắc, thế giới này không chỉ Thành Côn là cấu kết với Nhữ Dương Vương, còn có cả Thiếu Lâm tự cũng nhúng chàm bên trong.
“Lão nhân này khí tức không giống với bạch lão, chỉ có thể là hắc lão Hạ Bút Ông mà thôi!”
Ngô Chính trong đầu xác định thân phận người đến.
Giao thủ qua một chiêu, sở dĩ Ngô Chính có thể chiếm thượng phong, là vì Cửu Dương Chân Kinh khắc chế rất triệt để Huyền Minh Thần Chưởng của Hạ Bút Ông, bằng không người đáng lẽ phải ở thế hạ phong vừa rồi chính là Ngô Chính mới phải.
Chân nguyên của Ngô Chính chỉ là mới hình thành, trong khi đó Hạ Bút Ông không biết đã đạt được cảnh giới này suốt bao nhiêu năm rồi, chỉ so qua lý thuyết và đơn thuần lực lượng, liền biết được thắng bại như thế nào.
“Con rùa rụt cổ kia đã chạy rồi, ngươi có phải là cũng không biết điều giống như hắn?”
Ngô Chính đại phát thần uy một phen, tựa hồ là rất đắc chí, tự cao tự đại khiêu khích lão nhân thần bí kia.
“Hậu sinh khả úy, nhưng là tính cách của ngươi, sớm muộn cũng hại chết ngươi mà thôi.”
Giọng nói trầm khàn của lão nhân lại vang lên, nhưng lần này lại là than thở cảm khái.
“Ta bây giờ không phải vẫn đang sống sờ sờ đấy ư?”
Ngô Chính khinh thường nói:
“Muốn cứu người, thì tự thân lộ diện mà đến đây, chỉ bằng đôi ba lời nói liền có thể cứu người!? Thế gian nào có chuyện đơn giản như vậy?”
/347
|