Cách đây vài hôm, ngay khi Ngô Chính nghe qua tin tức Minh giáo được thần bí nhân cứu giúp, liền đã mơ hồ suy đoán được thân phận của người này, lúc bấy giờ Trương Tam Phong xuất hiện tại đây, cũng là gián tiếp khẳng định suy đoán của hắn.
“Nếu đã đến, ta cũng không làm khó dễ được tiểu tử này, chỉ là hắn không muốn buông tha mà thôi.”
Lão nhân thần bí giọng điệu bình thản nói.
Dường như sự hiện diện của Trương Tam Phong khiến lão rất kiêng kỵ, liền kìm chế cơn giận của mình.
“Ngô thiếu hiệp, có thể nể tình cũ cho lão đạo một bộ mặt, tha cho tính mạng của hắn có được hay không?”
Trương Tam Phong nói.
“Vãn bối tất nhiên không thể không cho ngài một bộ mặt, Phan Ngã có thể ly khai, thế nhưng lão trọc lừa này, trước đây nhiều lần khiến vãn bối dở sống dở chết, không thể dễ dàng như vậy được.”
Ngô Chính khẳng khái nói.
Dù sao Không Văn thần tăng cũng không liên quan gì đến lão nhân thần bí, chưa kể Hạ Bút Ông cũng đã bỏ mặc lão mà giữ lấy thân, Ngô Chính không có lý do gì để buông tha cho lão hòa thượng này cả.
Phan Ngã nghe thế liền quá đỗi vui mừng, thành khẩn cảm tạ Ngô Chính:
“Đa tạ, đa tạ công tử, tiểu nhân ngay bây giờ liền rời đi, không dám chướng mắt công tử nữa.”
Nói xong, không đợi Ngô Chính trả lời, hắn liền quay người bỏ chạy, dùng hết sức lực bình sinh triển khai khinh công, không dám liếc nửa con mắt nhìn lại, chỉ sợ Ngô Chính nhất thời không vui hồi tâm chuyển ý, muốn giết chết hắn thì toi.
“Đúng là tiểu nhân, không làm nên đại sự gì.”
Ngô Chính khinh thường nói.
Hắn là đang châm biếm lão nhân thần bí kia, có hậu nhân vô dụng như thế này, chẳng hiểu sao cứ phải khư khư giữ lại mạng sống của hắn, có khi Phan Ngã trở về không làm nên đại sự gì, còn là bán cả bản môn của mình cho người khác không chừng.
“Tiểu tử, miệng lưỡi thật xảo quyệt, lão phu không chấp nhặt với ngươi, cáo từ!”
Giọng nói của lão nhân thần bí vang vọng mỗi lúc càng xa xăm, âm thanh từ từ nhỏ lại, sau đó tiêu tan mất tận phía chân trời.
“Nhẫn nại thật tốt, đúng là lão quỷ thành tinh!”
Ngô Chính lầm bầm trong miệng.
Hắn còn muốn xem xem, có Trương Tam Phong hậu thuẫn phía sau, lão nhân thần bí này còn có thể làm gì được hắn, vừa rồi một kiếm kia tuy là không tổn thương đến thân thể, nhưng là khiến hắn kinh tâm không ít.
Tin tưởng, nếu không phải Trương Tam Phong đến kịp thời, lão nhân thần bí mặc dù không dám giết chết Ngô Chính, thì cũng phải dạy dỗ hắn một phen ra trò.
Nhưng là lần này để Ngô Chính thu thập được không ít thông tin, câu nói “ngươi được bảo vệ” của lão nhân thần bí nói với Ngô Chính, không nghi ngờ chính là nói Trương Tam Phong làm chỗ dựa vững chắc phía sau, khiến lão không dám manh động tổn hại tính mạng hắn.
Điều này tình cờ lại xác thực ý nghĩ của Ngô Chính trước đó, những lão quái vật thành tinh trên giang hồ chắc chắn không phải là ít, không những thế, có thể còn là đang kìm hãm lẫn nhau từ trong bóng tối.
Bằng không, không có lý do gì mà giang hồ bạo loạn, thế cục chuyển biến đến trình độ này rồi mà vẫn không chịu xuất đầu lộ diện. Kể cả Huyền Minh nhị lão cảnh giới cũng đã đạt đến tông sư cấp bậc, trên giang hồ đi lại cơ hồ là vô địch thủ, thế nhưng sở tác sở vi vẫn rất cẩn trọng, không dám hống hách lộng hành.
“Lão trọc lừa, ngươi còn lời nào để nói?”
Ngô Chính từng bước tiếp cận Không Văn thần tăng, thản nhiên cười nói.
“Giết ta, ngươi không biết hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào đâu, kể cả Trương Chân Nhân cũng chưa chắc có thể suốt ngày bảo vệ ngươi.”
Không Văn thần tăng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta biết, ta biết, ai mà chẳng biết Thiếu Lâm tự cao thủ như mây cơ chứ.”
Ngô Chính hữu thuyết hữu tiếu, thần sắc rất ôn hòa nói:
“Ngoại trừ Không Trí và Không Tính đại sư ra, còn có các hoàng y lão tăng trong Đạt Ma viện, chưa kể ba vị chữ Độ dường như vẫn là sống rất tốt a. Ta tính sơ qua như thế, ngươi nói có đúng hay không?”
“Ngươi...”
Không Văn thần tăng kinh tâm, hai mắt trợn trắng căng ra như muốn rách, khóe miệng cứng nhắc, sợ hãi đến nỗi không thốt được nên lời.
Lúc này Ngô Chính đi đến đối diện, ngồi xổm xuống đất, tay vỗ vai lão, mỉm cười nói:
“Nói cho ngươi biết, sư điệt của ngươi – Viên Chân chính là Thành Côn năm xưa sát hại cả nhà Tạ Tốn, sở dĩ xuất gia đến Thiếu Lâm tự, ngoại trừ việc che giấu thân phận, còn là muốn âm thầm thao túng Thiếu Lâm tự như một con rối, mục đích chính là vì muốn báo thù Minh giáo mà thôi.”
Phốc!
Nghe đến đây, Không Văn thần tăng đột nhiên phẫn nộ công tâm, thổ ra liên tiếp mấy ngụm huyết, sắc mặt vô cùng dữ tợn, hơi thở “hồng hộc” giống như là dã thú, hoàn toàn đã mất đi phong thái của một vị đại sư.
Ngô Chính thấy thế không có hứng thú chơi đùa nữa, liền triển khai một đạo kiếm khí, trực tiếp đâm xuyên qua đầu của Không Văn thần tăng, ban cho lão một cái chết ngay tức khắc, không một chút đau đớn.
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế đỉnh phong cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 5 0”
Giọng nói hệ thống vang lên trong đầu.
Ngô Chính không khỏi ngán ngẫm thở dài... cách đây không lâu, giết chết tuyệt thế cao thủ vẫn là tích lũy được 1 0 0 điểm sát lục, nhưng sau khi đặt chân đến tuyệt thế sơ kỳ, bây giờ tích lũy được chỉ còn lại một nửa mà thôi, thực sự là có chút hơi khắc nghiệt.
“Ài, tiểu tử ngươi sát tâm mỗi lúc càng thịnh, trong khoảng thời gian qua sát nhân thực không ít.”
Thân ảnh Trương Tam Phong tựa như là tiên nhân, từ phía xa lăng không bay tới, đáp xuống kế bên Ngô Chính, nhìn lấy thi thể của Không Văn thần tăng mà lắc đầu thở dài.
“Chỉ là, Trương Chân Nhân nếu không đồng tình với vãn bối, hẳn là sẽ không âm thầm trợ giúp vãn bối nhiều như thế.”
Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên với Trương Tam Phong, kể từ khi Ngô Chính đưa Tạ Tốn trở về trung nguyên tái xuất, dấy lên mưa máu gió tanh, trùng trùng phong ba trên giang hồ. Ngô Chính cử chỉ, lời nói đối với Trương Tam Phong đều rất khách khí hữu lễ.
“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, lão đạo cũng khó mà làm chủ được tất cả mọi việc.”
Trương Tam Phong có chút bùi ngùi nói.
“Thân bất do kỷ? Thứ lỗi vãn bối rất không tin tưởng vào câu nói này.”
Ngô Chính thẳng thắn phủ nhận.
“Giang hồ không đơn giản như tiểu tử ngươi vẫn nghĩ, có lắm chuyện không phải cứ muốn là có thể làm được.”
Trương Tam Phong lắc đầu cười nói.
“Ý của Trương Chân Nhân, là nói những lão nhân thần thần bí bí kia, ẩn nấp từ trong bóng tối?”
Ngô Chính nghi vấn.
“Không sai, bọn họ từ lâu đã để mắt đến ngươi, kể từ lúc này trở đi, ngươi không còn là hậu bối nữa rồi.”
Trương Tam Phong thâm ý nói.
“Không còn là hậu bối nữa ư?”
Ngô Chính nghe thế chỉ khẽ cười nhạt.
Hắn dĩ nhiên là minh bạch ý tứ của Trương Tam Phong, từ khi chiến lực của hắn đạt đến tông sư cấp bậc, trên giang hồ gần như đã là vô địch thủ, cũng là lúc hắn phải tiếp xúc với những tầng thứ cao hơn, như một lẽ thường tình, hắn được xếp ngang hàng với một số lão quái vật nào đó, hiển nhiên đã không còn là hậu bối nữa rồi.
“Nếu đã đến, ta cũng không làm khó dễ được tiểu tử này, chỉ là hắn không muốn buông tha mà thôi.”
Lão nhân thần bí giọng điệu bình thản nói.
Dường như sự hiện diện của Trương Tam Phong khiến lão rất kiêng kỵ, liền kìm chế cơn giận của mình.
“Ngô thiếu hiệp, có thể nể tình cũ cho lão đạo một bộ mặt, tha cho tính mạng của hắn có được hay không?”
Trương Tam Phong nói.
“Vãn bối tất nhiên không thể không cho ngài một bộ mặt, Phan Ngã có thể ly khai, thế nhưng lão trọc lừa này, trước đây nhiều lần khiến vãn bối dở sống dở chết, không thể dễ dàng như vậy được.”
Ngô Chính khẳng khái nói.
Dù sao Không Văn thần tăng cũng không liên quan gì đến lão nhân thần bí, chưa kể Hạ Bút Ông cũng đã bỏ mặc lão mà giữ lấy thân, Ngô Chính không có lý do gì để buông tha cho lão hòa thượng này cả.
Phan Ngã nghe thế liền quá đỗi vui mừng, thành khẩn cảm tạ Ngô Chính:
“Đa tạ, đa tạ công tử, tiểu nhân ngay bây giờ liền rời đi, không dám chướng mắt công tử nữa.”
Nói xong, không đợi Ngô Chính trả lời, hắn liền quay người bỏ chạy, dùng hết sức lực bình sinh triển khai khinh công, không dám liếc nửa con mắt nhìn lại, chỉ sợ Ngô Chính nhất thời không vui hồi tâm chuyển ý, muốn giết chết hắn thì toi.
“Đúng là tiểu nhân, không làm nên đại sự gì.”
Ngô Chính khinh thường nói.
Hắn là đang châm biếm lão nhân thần bí kia, có hậu nhân vô dụng như thế này, chẳng hiểu sao cứ phải khư khư giữ lại mạng sống của hắn, có khi Phan Ngã trở về không làm nên đại sự gì, còn là bán cả bản môn của mình cho người khác không chừng.
“Tiểu tử, miệng lưỡi thật xảo quyệt, lão phu không chấp nhặt với ngươi, cáo từ!”
Giọng nói của lão nhân thần bí vang vọng mỗi lúc càng xa xăm, âm thanh từ từ nhỏ lại, sau đó tiêu tan mất tận phía chân trời.
“Nhẫn nại thật tốt, đúng là lão quỷ thành tinh!”
Ngô Chính lầm bầm trong miệng.
Hắn còn muốn xem xem, có Trương Tam Phong hậu thuẫn phía sau, lão nhân thần bí này còn có thể làm gì được hắn, vừa rồi một kiếm kia tuy là không tổn thương đến thân thể, nhưng là khiến hắn kinh tâm không ít.
Tin tưởng, nếu không phải Trương Tam Phong đến kịp thời, lão nhân thần bí mặc dù không dám giết chết Ngô Chính, thì cũng phải dạy dỗ hắn một phen ra trò.
Nhưng là lần này để Ngô Chính thu thập được không ít thông tin, câu nói “ngươi được bảo vệ” của lão nhân thần bí nói với Ngô Chính, không nghi ngờ chính là nói Trương Tam Phong làm chỗ dựa vững chắc phía sau, khiến lão không dám manh động tổn hại tính mạng hắn.
Điều này tình cờ lại xác thực ý nghĩ của Ngô Chính trước đó, những lão quái vật thành tinh trên giang hồ chắc chắn không phải là ít, không những thế, có thể còn là đang kìm hãm lẫn nhau từ trong bóng tối.
Bằng không, không có lý do gì mà giang hồ bạo loạn, thế cục chuyển biến đến trình độ này rồi mà vẫn không chịu xuất đầu lộ diện. Kể cả Huyền Minh nhị lão cảnh giới cũng đã đạt đến tông sư cấp bậc, trên giang hồ đi lại cơ hồ là vô địch thủ, thế nhưng sở tác sở vi vẫn rất cẩn trọng, không dám hống hách lộng hành.
“Lão trọc lừa, ngươi còn lời nào để nói?”
Ngô Chính từng bước tiếp cận Không Văn thần tăng, thản nhiên cười nói.
“Giết ta, ngươi không biết hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào đâu, kể cả Trương Chân Nhân cũng chưa chắc có thể suốt ngày bảo vệ ngươi.”
Không Văn thần tăng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta biết, ta biết, ai mà chẳng biết Thiếu Lâm tự cao thủ như mây cơ chứ.”
Ngô Chính hữu thuyết hữu tiếu, thần sắc rất ôn hòa nói:
“Ngoại trừ Không Trí và Không Tính đại sư ra, còn có các hoàng y lão tăng trong Đạt Ma viện, chưa kể ba vị chữ Độ dường như vẫn là sống rất tốt a. Ta tính sơ qua như thế, ngươi nói có đúng hay không?”
“Ngươi...”
Không Văn thần tăng kinh tâm, hai mắt trợn trắng căng ra như muốn rách, khóe miệng cứng nhắc, sợ hãi đến nỗi không thốt được nên lời.
Lúc này Ngô Chính đi đến đối diện, ngồi xổm xuống đất, tay vỗ vai lão, mỉm cười nói:
“Nói cho ngươi biết, sư điệt của ngươi – Viên Chân chính là Thành Côn năm xưa sát hại cả nhà Tạ Tốn, sở dĩ xuất gia đến Thiếu Lâm tự, ngoại trừ việc che giấu thân phận, còn là muốn âm thầm thao túng Thiếu Lâm tự như một con rối, mục đích chính là vì muốn báo thù Minh giáo mà thôi.”
Phốc!
Nghe đến đây, Không Văn thần tăng đột nhiên phẫn nộ công tâm, thổ ra liên tiếp mấy ngụm huyết, sắc mặt vô cùng dữ tợn, hơi thở “hồng hộc” giống như là dã thú, hoàn toàn đã mất đi phong thái của một vị đại sư.
Ngô Chính thấy thế không có hứng thú chơi đùa nữa, liền triển khai một đạo kiếm khí, trực tiếp đâm xuyên qua đầu của Không Văn thần tăng, ban cho lão một cái chết ngay tức khắc, không một chút đau đớn.
“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế đỉnh phong cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 5 0”
Giọng nói hệ thống vang lên trong đầu.
Ngô Chính không khỏi ngán ngẫm thở dài... cách đây không lâu, giết chết tuyệt thế cao thủ vẫn là tích lũy được 1 0 0 điểm sát lục, nhưng sau khi đặt chân đến tuyệt thế sơ kỳ, bây giờ tích lũy được chỉ còn lại một nửa mà thôi, thực sự là có chút hơi khắc nghiệt.
“Ài, tiểu tử ngươi sát tâm mỗi lúc càng thịnh, trong khoảng thời gian qua sát nhân thực không ít.”
Thân ảnh Trương Tam Phong tựa như là tiên nhân, từ phía xa lăng không bay tới, đáp xuống kế bên Ngô Chính, nhìn lấy thi thể của Không Văn thần tăng mà lắc đầu thở dài.
“Chỉ là, Trương Chân Nhân nếu không đồng tình với vãn bối, hẳn là sẽ không âm thầm trợ giúp vãn bối nhiều như thế.”
Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên với Trương Tam Phong, kể từ khi Ngô Chính đưa Tạ Tốn trở về trung nguyên tái xuất, dấy lên mưa máu gió tanh, trùng trùng phong ba trên giang hồ. Ngô Chính cử chỉ, lời nói đối với Trương Tam Phong đều rất khách khí hữu lễ.
“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, lão đạo cũng khó mà làm chủ được tất cả mọi việc.”
Trương Tam Phong có chút bùi ngùi nói.
“Thân bất do kỷ? Thứ lỗi vãn bối rất không tin tưởng vào câu nói này.”
Ngô Chính thẳng thắn phủ nhận.
“Giang hồ không đơn giản như tiểu tử ngươi vẫn nghĩ, có lắm chuyện không phải cứ muốn là có thể làm được.”
Trương Tam Phong lắc đầu cười nói.
“Ý của Trương Chân Nhân, là nói những lão nhân thần thần bí bí kia, ẩn nấp từ trong bóng tối?”
Ngô Chính nghi vấn.
“Không sai, bọn họ từ lâu đã để mắt đến ngươi, kể từ lúc này trở đi, ngươi không còn là hậu bối nữa rồi.”
Trương Tam Phong thâm ý nói.
“Không còn là hậu bối nữa ư?”
Ngô Chính nghe thế chỉ khẽ cười nhạt.
Hắn dĩ nhiên là minh bạch ý tứ của Trương Tam Phong, từ khi chiến lực của hắn đạt đến tông sư cấp bậc, trên giang hồ gần như đã là vô địch thủ, cũng là lúc hắn phải tiếp xúc với những tầng thứ cao hơn, như một lẽ thường tình, hắn được xếp ngang hàng với một số lão quái vật nào đó, hiển nhiên đã không còn là hậu bối nữa rồi.
/347
|