Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Chương 266 - Chương 266: Ngô Chính Chiến Trương Lộc Khách
/347
|
Trêu chọc khiêu khích đối thủ, bất chấp người đó là ai, chính là sở thích không thể bỏ được của Ngô Chính. Đối với hắn mà nói thì phương thức này vẫn rất hữu hiệu, đối phương càng nóng giận, phán đoán trong chiến đấu càng kém đi một ít. Cao thủ giao chiêu, bất cứ một yếu tố nào cũng có thể ảnh hưởng đến chiến cuộc. Dĩ nhiên hắn phải thật tốt tậng dụng ưu thế miệng lưỡi của mình mới đúng.
Trượng Lộc Khách nghe thế nhất thời không cứng miệng, không biết phải đối đáp thế nào.
“Ha ha... không cần phải che giấu, có phải là ngươi đang rất sợ hãi!?”
Ngô Chính hả hê cười to nói:
“Trước đây mạnh tay đánh ta, bây giờ có phải là sợ ta sẽ trả lại ngươi gấp mười, gấp trăm ngàn lần hay không?”
“Con người ta có ân trả ân, có oán báo oán, tất nhiên sẽ không thể nhẹ tay với ngươi được.”
Ngô Chính không một chút để Trượng Lộc Khách trong mắt, thao thao bất tuyệt nói:
“Nhưng lần này là ngoại lệ, chỉ cần ngươi quỳ xuống xin tha, lại sủa gâu gâu vài tiếng, có thể ta sẽ niệm tình mà tha cho ngươi, chỉ đánh ngươi đến tàn phế mà thôi, nhất định sẽ không lấy mạng ngươi.”
“Nếu ngươi biết điều hơn nữa, thì vẫy đuôi liếm chân, có thể ta sẽ chỉ phế đi một tay của ngươi mà thôi.”
“Hoặc là ngươi cam chịu khỏa thân, mang vòng xích trên cổ, đi bằng bốn chân, hành tẩu trên giang hồ cùng ta một ngày, ta liền sẽ không tổn hại đến một sợi lông của ngươi.”
Ngô Chính đi đi lại lại, không kiệm bất cứ lời nói nào để nhục mạ Trượng Lộc Khách, bất chấp cả mặt mũi hình tượng của mình.
Triệu Mẫn khi nghe những lời này, cũng cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận, dù sao Lộc Trượng Khách cũng là thủ hạ của nàng, mắng chó không nhìn mặt chủ, Ngô Chính quá ư là thất lễ, xem nàng như là không khí không chừng.
Đến cả Triệu Mẫn còn cảm thấy như thế, thì biết tư vị lúc này của Trượng Lộc Khách là đắng ngắt như thế nào.
Lão trên mặt như nổi lên từng cụm gân đen, chướng khí quanh người phát tán ra bên ngoài, nhìn chằm chằm lấy Ngô Chính như muốn phân thành trăm ngàn mảnh, ăn tươi nuốt sống hắn.
Thế nhưng lão lại minh bạch, Ngô Chính đây là muốn kích động tâm tình của mình, cho nên rất cố gắng tiết chế không làm chuyện gì quá đỗi ngu ngốc, để cho Ngô Chính nắm bắt được điểm yếu mà hạ thủ.
Trượng Lộc Khách quả nhiên rất cẩn thận đa toan, mỗi thời khắc đều là cảnh giác chăm chú từng cử chỉ hành động của Ngô Chính, không để hắn có cơ hội qua mặt mà dở trò.
Sưu!
Đột nhiên, một đạo kiếm khí lao đến Trượng Lộc Khách, nhắm thẳng vào mi tâm của lão, hoàn toàn không có một lời báo trước. Lão hoảng hốt phản ứng trở lại, liền vung lên thiết trượng đón đỡ đạo kiếm khí này.
Bùng!
Đây không phải là động tĩnh do chân khí va chạm lẫn nhau phát ra, mà là... động tĩnh do chân khí giữa chừng tự hủy.
“Không tốt, ta trúng kế của hắn!?”
Lộc Trượng Khách trong tâm kinh nghi bất định không thôi.
Lão khẩn trương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh của Ngô Chính trong tíc tắc đã không còn đứng ở vị trí ban đầu nữa, hoàn toàn đã biến mất khỏi tầm mắt.
Vào lúc này...
Một luồng áp lực khủng khiếp từ phía trên đầu, báo hiệu cho Lộc Trượng Khách biết, chiến đấu bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Lão ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy đó là một bàn tay lam sắc kích cỡ khổng lồ, chân khí tích tụ vô cùng khủng bố như hóa thành thực thể, cương mãnh thô bạo giáng xuống đầu lão. Tin tưởng nếu không nhanh chóng tránh ra khỏi phạm vi tấn công, thì “cái chết không được toàn thây” sẽ là kết cục chân chính của lão.
Nhưng điểm mạnh của Vi Đà Chưởng cũng là điểm yếu của môn chưởng pháp này, bởi vì chưởng thế quá thô mãnh cường bạo, cho nên trong mắt những đối thủ đồng cấp bậc, điểm yếu của nó được khuếch đại hơn bao giờ hết, chính là tốc độ vô cùng chậm chạp và thiếu độ linh hoạt tối thiểu cần thiết.
Trượng Lộc Khách nhanh chân triển khai khinh công, chớp mắt liền lách người phóng sang một bên thật xa, dễ dàng tránh khỏi một chưởng này.
Ầmmm...
Vi Đà Chưởng cứ thế giáng xuống mặt đất, xới tung lên tạo thành một cái hố thật lớn, đất cát gạch nền trong phạm vi ảnh hưởng toàn bộ đều bị chấn tan thành khói bụi, phủ đầy mù mịt trong không khí, che khuất đi tầm nhìn.
Trông thấy một màn kinh tâm động phách này, Triệu Mẫn nội tâm thấp thỏm lo sợ, quay sang Hạ Bút Ông níu tay nói:
“Bạch lão, bạch lão đâu rồi, hắn có bị thương hay không?”
Hạ Bút Ông thấy thế liền nhẹ giọng trấn an:
“Quận chúa yên tâm, bạch lão đã kịp thời tránh thoát trước khi chưởng kình giáng xuống.”
Nghe vậy, Triệu Mẫn mới tạm thời an lòng phần nào, tuy nhiên một chưởng của Ngô Chính uy lực quá đỗi kinh thiên động địa, khiến nàng không khỏi lo lắng cho an nguy của Trượng Lộc Khách, nếu Ngô Chính nói không giữ lời, tính mạng của Trượng Lộc Khách liền khó mà giữ được.
Lúc bấy giờ, Trượng Lộc Khách hòa lẫn trong đông khói bụi, hoàn toàn mất đi tầm nhìn, không xác định được vị trí của Ngô Chính là ở đâu. Bất đắc dĩ, lão chỉ có thể đề thăng khí cảm của mình cao nhất có thể, cố gắng nắm bắt được tung tích của Ngô Chính.
Sưu sưu sưu...
Tức khắc, Trượng Lộc Khách cảm nhận được tam đạo kiếm khí, từ các phương hướng khác nhau tiến về phía mình.
Không hiểu tại sao, loại chân nguyên ẩn ẩn trong kiếm khí lại khiến cho lão có cảm giác rất e ngại kiêng kỵ, không dám cường ngạnh vung trượng đối kháng.
Thêm một lẫn nữa, lão quyết định chọn phương thức tránh né, lại triển khai khinh công phóng người lên không trung, thoát khỏi đám khói bụi này.
Thế nhưng, tam đạo kiếm khí lần này không giống với một chưởng vừa rồi. Kiếm khí dường như là có mắt, ngay khi Trượng Lộc Khách phóng người lên không trung, tam đạo kiếm khí đồng thời cũng đổi hướng theo, không để lão dễ dàng liền tránh thoát như vậy.
“Hừ, thật quỷ dị!”
Trượng Lộc Khách kinh tâm thốt lên.
Đã không thể tránh né, lão liền tranh thủ thời gian súc thế, muốn dùng một chưởng trực tiếp chấn tan tam đạo kiếm khí kia.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Trượng Lộc Khách lại cảm nhận được, một luồng áp lực khác, vẫn là xuất phát từ trên đầu của lão.
Lão lại ngước mắt nhìn lên.
Thân ảnh thiếu niên quen thuộc rơi vào tâm mắt của lão, không những thế, còn đi với một quyền cường mãnh giáng xuống.
“Chết tiết!”
Trương Lộc Khách lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan vô cùng khốn đốn, phía dưới tam đạo kiếm khí quỷ dị đuổi theo, phía trên lại có một quyền giáng xuống, lão đã không còn cách thoát thân, chỉ có thể cường ngạnh đối kháng mà thôi.
Huyền Minh Thần Công!
Trượng Lộc Khách bất đắc dĩ, cắn răng huy động toàn bộ lực lượng, bùng phát chân khí hùng hậu ra xung quanh hòng đẩy lui Ngô Chính, tương tự như phương thức của Ngô Chính trước đó vận dụng, chỉ là ở một cường độ mãnh liệt hơn, không chỉ dừng lai ở tạo thành dư ba chấn động.
Ngay khi chân khí của Trượng Lộc Khách phát tán, tam đạo kiếm khí triệt để bị chấn tan, không những thế, thân ảnh của Ngô Chính cũng chịu phải số phận tương tự, hóa thành hư vô tan biến trong không khí.
Trượng Lộc Khách nghe thế nhất thời không cứng miệng, không biết phải đối đáp thế nào.
“Ha ha... không cần phải che giấu, có phải là ngươi đang rất sợ hãi!?”
Ngô Chính hả hê cười to nói:
“Trước đây mạnh tay đánh ta, bây giờ có phải là sợ ta sẽ trả lại ngươi gấp mười, gấp trăm ngàn lần hay không?”
“Con người ta có ân trả ân, có oán báo oán, tất nhiên sẽ không thể nhẹ tay với ngươi được.”
Ngô Chính không một chút để Trượng Lộc Khách trong mắt, thao thao bất tuyệt nói:
“Nhưng lần này là ngoại lệ, chỉ cần ngươi quỳ xuống xin tha, lại sủa gâu gâu vài tiếng, có thể ta sẽ niệm tình mà tha cho ngươi, chỉ đánh ngươi đến tàn phế mà thôi, nhất định sẽ không lấy mạng ngươi.”
“Nếu ngươi biết điều hơn nữa, thì vẫy đuôi liếm chân, có thể ta sẽ chỉ phế đi một tay của ngươi mà thôi.”
“Hoặc là ngươi cam chịu khỏa thân, mang vòng xích trên cổ, đi bằng bốn chân, hành tẩu trên giang hồ cùng ta một ngày, ta liền sẽ không tổn hại đến một sợi lông của ngươi.”
Ngô Chính đi đi lại lại, không kiệm bất cứ lời nói nào để nhục mạ Trượng Lộc Khách, bất chấp cả mặt mũi hình tượng của mình.
Triệu Mẫn khi nghe những lời này, cũng cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận, dù sao Lộc Trượng Khách cũng là thủ hạ của nàng, mắng chó không nhìn mặt chủ, Ngô Chính quá ư là thất lễ, xem nàng như là không khí không chừng.
Đến cả Triệu Mẫn còn cảm thấy như thế, thì biết tư vị lúc này của Trượng Lộc Khách là đắng ngắt như thế nào.
Lão trên mặt như nổi lên từng cụm gân đen, chướng khí quanh người phát tán ra bên ngoài, nhìn chằm chằm lấy Ngô Chính như muốn phân thành trăm ngàn mảnh, ăn tươi nuốt sống hắn.
Thế nhưng lão lại minh bạch, Ngô Chính đây là muốn kích động tâm tình của mình, cho nên rất cố gắng tiết chế không làm chuyện gì quá đỗi ngu ngốc, để cho Ngô Chính nắm bắt được điểm yếu mà hạ thủ.
Trượng Lộc Khách quả nhiên rất cẩn thận đa toan, mỗi thời khắc đều là cảnh giác chăm chú từng cử chỉ hành động của Ngô Chính, không để hắn có cơ hội qua mặt mà dở trò.
Sưu!
Đột nhiên, một đạo kiếm khí lao đến Trượng Lộc Khách, nhắm thẳng vào mi tâm của lão, hoàn toàn không có một lời báo trước. Lão hoảng hốt phản ứng trở lại, liền vung lên thiết trượng đón đỡ đạo kiếm khí này.
Bùng!
Đây không phải là động tĩnh do chân khí va chạm lẫn nhau phát ra, mà là... động tĩnh do chân khí giữa chừng tự hủy.
“Không tốt, ta trúng kế của hắn!?”
Lộc Trượng Khách trong tâm kinh nghi bất định không thôi.
Lão khẩn trương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh của Ngô Chính trong tíc tắc đã không còn đứng ở vị trí ban đầu nữa, hoàn toàn đã biến mất khỏi tầm mắt.
Vào lúc này...
Một luồng áp lực khủng khiếp từ phía trên đầu, báo hiệu cho Lộc Trượng Khách biết, chiến đấu bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Lão ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy đó là một bàn tay lam sắc kích cỡ khổng lồ, chân khí tích tụ vô cùng khủng bố như hóa thành thực thể, cương mãnh thô bạo giáng xuống đầu lão. Tin tưởng nếu không nhanh chóng tránh ra khỏi phạm vi tấn công, thì “cái chết không được toàn thây” sẽ là kết cục chân chính của lão.
Nhưng điểm mạnh của Vi Đà Chưởng cũng là điểm yếu của môn chưởng pháp này, bởi vì chưởng thế quá thô mãnh cường bạo, cho nên trong mắt những đối thủ đồng cấp bậc, điểm yếu của nó được khuếch đại hơn bao giờ hết, chính là tốc độ vô cùng chậm chạp và thiếu độ linh hoạt tối thiểu cần thiết.
Trượng Lộc Khách nhanh chân triển khai khinh công, chớp mắt liền lách người phóng sang một bên thật xa, dễ dàng tránh khỏi một chưởng này.
Ầmmm...
Vi Đà Chưởng cứ thế giáng xuống mặt đất, xới tung lên tạo thành một cái hố thật lớn, đất cát gạch nền trong phạm vi ảnh hưởng toàn bộ đều bị chấn tan thành khói bụi, phủ đầy mù mịt trong không khí, che khuất đi tầm nhìn.
Trông thấy một màn kinh tâm động phách này, Triệu Mẫn nội tâm thấp thỏm lo sợ, quay sang Hạ Bút Ông níu tay nói:
“Bạch lão, bạch lão đâu rồi, hắn có bị thương hay không?”
Hạ Bút Ông thấy thế liền nhẹ giọng trấn an:
“Quận chúa yên tâm, bạch lão đã kịp thời tránh thoát trước khi chưởng kình giáng xuống.”
Nghe vậy, Triệu Mẫn mới tạm thời an lòng phần nào, tuy nhiên một chưởng của Ngô Chính uy lực quá đỗi kinh thiên động địa, khiến nàng không khỏi lo lắng cho an nguy của Trượng Lộc Khách, nếu Ngô Chính nói không giữ lời, tính mạng của Trượng Lộc Khách liền khó mà giữ được.
Lúc bấy giờ, Trượng Lộc Khách hòa lẫn trong đông khói bụi, hoàn toàn mất đi tầm nhìn, không xác định được vị trí của Ngô Chính là ở đâu. Bất đắc dĩ, lão chỉ có thể đề thăng khí cảm của mình cao nhất có thể, cố gắng nắm bắt được tung tích của Ngô Chính.
Sưu sưu sưu...
Tức khắc, Trượng Lộc Khách cảm nhận được tam đạo kiếm khí, từ các phương hướng khác nhau tiến về phía mình.
Không hiểu tại sao, loại chân nguyên ẩn ẩn trong kiếm khí lại khiến cho lão có cảm giác rất e ngại kiêng kỵ, không dám cường ngạnh vung trượng đối kháng.
Thêm một lẫn nữa, lão quyết định chọn phương thức tránh né, lại triển khai khinh công phóng người lên không trung, thoát khỏi đám khói bụi này.
Thế nhưng, tam đạo kiếm khí lần này không giống với một chưởng vừa rồi. Kiếm khí dường như là có mắt, ngay khi Trượng Lộc Khách phóng người lên không trung, tam đạo kiếm khí đồng thời cũng đổi hướng theo, không để lão dễ dàng liền tránh thoát như vậy.
“Hừ, thật quỷ dị!”
Trượng Lộc Khách kinh tâm thốt lên.
Đã không thể tránh né, lão liền tranh thủ thời gian súc thế, muốn dùng một chưởng trực tiếp chấn tan tam đạo kiếm khí kia.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Trượng Lộc Khách lại cảm nhận được, một luồng áp lực khác, vẫn là xuất phát từ trên đầu của lão.
Lão lại ngước mắt nhìn lên.
Thân ảnh thiếu niên quen thuộc rơi vào tâm mắt của lão, không những thế, còn đi với một quyền cường mãnh giáng xuống.
“Chết tiết!”
Trương Lộc Khách lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan vô cùng khốn đốn, phía dưới tam đạo kiếm khí quỷ dị đuổi theo, phía trên lại có một quyền giáng xuống, lão đã không còn cách thoát thân, chỉ có thể cường ngạnh đối kháng mà thôi.
Huyền Minh Thần Công!
Trượng Lộc Khách bất đắc dĩ, cắn răng huy động toàn bộ lực lượng, bùng phát chân khí hùng hậu ra xung quanh hòng đẩy lui Ngô Chính, tương tự như phương thức của Ngô Chính trước đó vận dụng, chỉ là ở một cường độ mãnh liệt hơn, không chỉ dừng lai ở tạo thành dư ba chấn động.
Ngay khi chân khí của Trượng Lộc Khách phát tán, tam đạo kiếm khí triệt để bị chấn tan, không những thế, thân ảnh của Ngô Chính cũng chịu phải số phận tương tự, hóa thành hư vô tan biến trong không khí.
/347
|