Tất nhiên, chuyện này chỉ xảy ra trong trường hợp “không thể hóa giải”, phải chiến đến một sống một còn mới thôi. Nhưng là nợ máu trả máu trên giang hồ từ trước đến nay vốn dĩ là vậy, có khi nào dừng lại nhất thời nhất khắc đâu?
Phải biết rằng, một người đạt đến tông sư cảnh giới, ẩn mình bên trong một thế lực nào đó, chẳng khác nào là một quả bom nguyên tử, cất giấu trong các quốc gia ở thời đại của Ngô Chính. Một khi bất hòa dẫn đến chiến tranh diễn ra, một quả bom nguyên tử có thể tận diệt cả một quốc gia, vô cùng đơn giản và dễ dàng.
Hơn nữa, ở thế giới này không có chuyện địa cầu bị “hạt nhân nguyên tử” hủy diệt như là thế giới sinh ra Ngô Chính. Thế nên chuyện các môn phái thế lực từng hùng mạnh một thời, bỗng nhiên lại biến mất theo dòng chảy tuế nguyệt, cũng không phải là chuyện gì quá đỗi kinh ngạc không thể xảy ra.
Đây hẳn là nguyên do lập ra quy tắc, tông sư không được can thiệp quá sâu vào chuyện thế sự của đám hậu bối. Bằng không đám người Côn Luân, Nga My, Hoa Sơn và Không Động chưa chắc đã chen được một chân vào lục đại môn phái như ngày nay. Có khi tứ đại môn phái này sớm đã biến mất không còn một dấu vết lưu lại trong lịch sử không chừng.
“Nói như vậy, lão nhân Tường Vỹ này hẳn là hậu nhân của một môn phái nào đó đã bị quên lãng, thậm chí là tận mắt chứng kiến môn phái của mình bị tiêu diệt? Trông qua thần sắc tang thương của lão không giống giả tạo cho lắm, rất có thể là như vậy đi.”
“Quy tắc này mục đích là tốt, nhưng cách làm lại rất sai, vẫn không thể phủ nhận tác hại của nó, gián tiếp kìm hãm thế giới này. Minh chứng chính là Thần Tăng lão trọc, tuổi tác so với Tường Vỹ cũng không kém đi bao nhiêu, nhưng là thực lực... ài, tựa hồ lão trọc lừa từ lúc đạt được tuyệt thế đỉnh phong, đã không còn mục tiêu phấn đấu nữa rồi. Mong chờ một ngày Không Văn lão trọc có thể đạt đến tông sư cảnh giới, cơ hồ là một chuyện viễn vông.”
Ngô Chính thở dài thầm nghĩ.
“Giang hồ trước nay có ngày nào được yên tĩnh? Cách làm của các ngươi chỉ càng khiến nhiều người khi biết được sự thật, có thể còn không muốn truy cầu cảnh giới mới. Chẳng thà làm một tên tuyệt thế đỉnh phong, còn có thể xưng hùng xưng bá, hà tất phải làm nhất đại tông sư, chỉ để an nhàn phần đời tại thế còn lại?”
Trầm mặc một hồi, Ngô Chính lại bĩu môi khinh thường nói.
“Hừ, tiểu tử vô tri, không biết nặng nhẹ.”
Mặc dù thoại ngôn mang tính chỉ trích, thế nhưng Tường Vỹ dường như không phủ nhận lời nói của Ngô Chính, trái lại còn âm thầm thừa nhận.
Sở dĩ Tường Vỹ không ngại nói cho Ngô Chính biết những điều này, là vì sớm muộn cũng có người nói cho hắn biết, kỳ thực không cần lão phải cẩn trọng giấu diếm.
“Tường lão, đi trước đi, ta cầm chân hắn.”
Hồ Thường Nghị bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở.
“Lão phu không tin, tiểu tử này chân nguyên có thể vô tận, dùng mãi không hết. Thường Nghị, ta và ngươi hợp lực, không phải là không có cơ hội diệt trừ tiểu tử này.”
Tường Vỹ thấp giọng nói, không để Ngô Chính có thể nghe thấy.
Trong ba người, Tường Vỹ là người trí tuệ minh mẫn sáng suốt nhất. Vì thế thường ngày hành sự, hai người còn lại đều là nghe theo lời lão, rất hiếm khi tỏ thái độ không đồng tình. Lần này cũng là tương tự, Hồ Thường Nghị nghe qua lời nói liền gật đầu đồng ý làm theo.
Tuy Ngô Chính biểu hiện thực lực rất khủng bố, thế nhưng hai lần bị bức vào đường cùng buộc phải phóng thích chân nguyên, bây giờ lại trở thành cơ sở để hai người Tường Vỹ tin tưởng, bám vào mà khai thác.
Nhìn thấy thần sắc hai người Tường Vỹ trở nên kiên định, Ngô Chính mơ hồ đã đoán được ý định của bọn họ. tuy nhiên hắn không ngăn cản, trái lại đang tranh thủ thời gian khôi phục phần nào chân nguyên tiêu hao.
Thực tế, trải qua khốn đốn chiến đấu hồi lâu, để Ngô Chính bây giờ chỉ có thể phát huy được sáu bảy thành thực lực so với thời kỳ đỉnh phong. Tuy Cửu Dương Chân Kinh chân nguyên rất sung mãn, nhưng là hai lần phóng thích đã là giới hạn cuối cùng. Nếu hai người Tường Vỹ có thể bức Ngô Chính phải phóng thích thêm lần nữa, không nghi ngờ ngay sau đó, hắn chẳng khác nào là đèn cạn dầu.
Thông qua chiến đấu lần này cũng để Ngô Chính thêm một lần nữa nhận ra khuyết điểm của mình. Chân nguyên dồi dào dùng mãi không hết là một ưu thế, nhưng muốn tận dụng ưu thế này một cách tối ưu cơ hồ là một việc không tưởng.
Lấy ví dụ như Không Văn thần tăng, trước đây đối mặt với Ngô Chính và Tạ Tốn, trong tíc tắc tiêu hao hai thành công lực thi triển Phục Ma Chưởng, một đòn quyết định tạo thành thế cục nghiêng hẳn về một bên.
Lại nói Ngô Chính bây giờ đây nào có một môn võ kỹ nào có thể tiêu hao của hắn đến hai thành chân nguyên? Tiêu hao một thành trong một đòn đã là một việc vô cùng khó khăn rồi.
Không phải là võ kỹ của Ngô Chính yếu hơn Không Văn thần tăng, mà là chân nguyên của hắn quá sức sung mãn dồi dào. Hai thành chân nguyên của Ngô Chính chỉ nói về số lượng, thậm chí có thể so với bốn năm thành chân nguyên của Tường Vỹ không chừng.
Vào lúc này...
Hai luồng khí thế bao trùm cả không gian xung quanh, mạnh mẽ áp bách Ngô Chính, không để hắn có cơ hội khôi phục chân nguyên.
Ngô Chính bất vi sở động, không phát ra khí thế đối kháng, chỉ khẽ cười nói:
“Ta thực sự không minh bạch, hai người các ngươi xem ra cũng là người trọng tình trọng nghĩa, tại sao lại cam chịu làm cẩu sai cho Nhữ Dương Vương? Nguyên triều có thứ gì khiến các ngươi phải bán mạng như vậy?”
“Trên đời có những chuyện, ngươi không cần phải biết.”
Vừa nói, Tường Vỹ vừa triển khai thế công, tay siết chặt thiết trượng xoay tròn, động tác những tưởng rất chậm chạp hóa ra lại nhanh đến không tưởng, lam sắc chân khí lưu lại thành nhiều vệt trong không gian, sau đó chuyển động theo quán tính vòng xoáy, tựa như là mấy cái vòi rồng đồng thời ập đến phía trước.
Lăng Hải Cuồng Phong!
Mắt thấy chân khí cuồn cuộn oanh kích đến, Ngô Chính khẩn trương huy động lực lượng, thủ thế nhất chưởng phát ra.
Vi Đà Chưởng!
Muốn đối bính cường ngạnh với Ngô Chính? Có Vi Đà Chưởng bá đạo cuồng bạo bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón.
Oànhhh...
Tông sư chân khí giao phong tạo thành động tĩnh rung trời, dư lực tản ra hóa thành kình phong khiến y phục trên người Ngô Chính phần phật rung động, thế nhưng người bị buộc phải thối lui, lại là lão nhân Tường Vỹ.
Đại Địa Chấn!
Thừa lúc Ngô Chính đang bận bịu đối phó Tường Vỹ, trên không trung từ lúc nào đã xuất hiện thân ảnh cao lớn của Hồ Thường Nghị. Tay trái của gã siết chặt tay phải, tay phải hơi chùn về sau, súc thế một đòn toàn lực giáng xuống.
Không có thời gian đón đỡ, Ngô Chính nhanh trí nghĩ ra biện pháp, liền đạp địa thi triển Hoành Không Na Di, chớp mắt đã thối lui về sau trăm thước, đồng thời huy động chân nguyên hộ thể, chống lại dư lực phát tán.
Phải biết rằng, một người đạt đến tông sư cảnh giới, ẩn mình bên trong một thế lực nào đó, chẳng khác nào là một quả bom nguyên tử, cất giấu trong các quốc gia ở thời đại của Ngô Chính. Một khi bất hòa dẫn đến chiến tranh diễn ra, một quả bom nguyên tử có thể tận diệt cả một quốc gia, vô cùng đơn giản và dễ dàng.
Hơn nữa, ở thế giới này không có chuyện địa cầu bị “hạt nhân nguyên tử” hủy diệt như là thế giới sinh ra Ngô Chính. Thế nên chuyện các môn phái thế lực từng hùng mạnh một thời, bỗng nhiên lại biến mất theo dòng chảy tuế nguyệt, cũng không phải là chuyện gì quá đỗi kinh ngạc không thể xảy ra.
Đây hẳn là nguyên do lập ra quy tắc, tông sư không được can thiệp quá sâu vào chuyện thế sự của đám hậu bối. Bằng không đám người Côn Luân, Nga My, Hoa Sơn và Không Động chưa chắc đã chen được một chân vào lục đại môn phái như ngày nay. Có khi tứ đại môn phái này sớm đã biến mất không còn một dấu vết lưu lại trong lịch sử không chừng.
“Nói như vậy, lão nhân Tường Vỹ này hẳn là hậu nhân của một môn phái nào đó đã bị quên lãng, thậm chí là tận mắt chứng kiến môn phái của mình bị tiêu diệt? Trông qua thần sắc tang thương của lão không giống giả tạo cho lắm, rất có thể là như vậy đi.”
“Quy tắc này mục đích là tốt, nhưng cách làm lại rất sai, vẫn không thể phủ nhận tác hại của nó, gián tiếp kìm hãm thế giới này. Minh chứng chính là Thần Tăng lão trọc, tuổi tác so với Tường Vỹ cũng không kém đi bao nhiêu, nhưng là thực lực... ài, tựa hồ lão trọc lừa từ lúc đạt được tuyệt thế đỉnh phong, đã không còn mục tiêu phấn đấu nữa rồi. Mong chờ một ngày Không Văn lão trọc có thể đạt đến tông sư cảnh giới, cơ hồ là một chuyện viễn vông.”
Ngô Chính thở dài thầm nghĩ.
“Giang hồ trước nay có ngày nào được yên tĩnh? Cách làm của các ngươi chỉ càng khiến nhiều người khi biết được sự thật, có thể còn không muốn truy cầu cảnh giới mới. Chẳng thà làm một tên tuyệt thế đỉnh phong, còn có thể xưng hùng xưng bá, hà tất phải làm nhất đại tông sư, chỉ để an nhàn phần đời tại thế còn lại?”
Trầm mặc một hồi, Ngô Chính lại bĩu môi khinh thường nói.
“Hừ, tiểu tử vô tri, không biết nặng nhẹ.”
Mặc dù thoại ngôn mang tính chỉ trích, thế nhưng Tường Vỹ dường như không phủ nhận lời nói của Ngô Chính, trái lại còn âm thầm thừa nhận.
Sở dĩ Tường Vỹ không ngại nói cho Ngô Chính biết những điều này, là vì sớm muộn cũng có người nói cho hắn biết, kỳ thực không cần lão phải cẩn trọng giấu diếm.
“Tường lão, đi trước đi, ta cầm chân hắn.”
Hồ Thường Nghị bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở.
“Lão phu không tin, tiểu tử này chân nguyên có thể vô tận, dùng mãi không hết. Thường Nghị, ta và ngươi hợp lực, không phải là không có cơ hội diệt trừ tiểu tử này.”
Tường Vỹ thấp giọng nói, không để Ngô Chính có thể nghe thấy.
Trong ba người, Tường Vỹ là người trí tuệ minh mẫn sáng suốt nhất. Vì thế thường ngày hành sự, hai người còn lại đều là nghe theo lời lão, rất hiếm khi tỏ thái độ không đồng tình. Lần này cũng là tương tự, Hồ Thường Nghị nghe qua lời nói liền gật đầu đồng ý làm theo.
Tuy Ngô Chính biểu hiện thực lực rất khủng bố, thế nhưng hai lần bị bức vào đường cùng buộc phải phóng thích chân nguyên, bây giờ lại trở thành cơ sở để hai người Tường Vỹ tin tưởng, bám vào mà khai thác.
Nhìn thấy thần sắc hai người Tường Vỹ trở nên kiên định, Ngô Chính mơ hồ đã đoán được ý định của bọn họ. tuy nhiên hắn không ngăn cản, trái lại đang tranh thủ thời gian khôi phục phần nào chân nguyên tiêu hao.
Thực tế, trải qua khốn đốn chiến đấu hồi lâu, để Ngô Chính bây giờ chỉ có thể phát huy được sáu bảy thành thực lực so với thời kỳ đỉnh phong. Tuy Cửu Dương Chân Kinh chân nguyên rất sung mãn, nhưng là hai lần phóng thích đã là giới hạn cuối cùng. Nếu hai người Tường Vỹ có thể bức Ngô Chính phải phóng thích thêm lần nữa, không nghi ngờ ngay sau đó, hắn chẳng khác nào là đèn cạn dầu.
Thông qua chiến đấu lần này cũng để Ngô Chính thêm một lần nữa nhận ra khuyết điểm của mình. Chân nguyên dồi dào dùng mãi không hết là một ưu thế, nhưng muốn tận dụng ưu thế này một cách tối ưu cơ hồ là một việc không tưởng.
Lấy ví dụ như Không Văn thần tăng, trước đây đối mặt với Ngô Chính và Tạ Tốn, trong tíc tắc tiêu hao hai thành công lực thi triển Phục Ma Chưởng, một đòn quyết định tạo thành thế cục nghiêng hẳn về một bên.
Lại nói Ngô Chính bây giờ đây nào có một môn võ kỹ nào có thể tiêu hao của hắn đến hai thành chân nguyên? Tiêu hao một thành trong một đòn đã là một việc vô cùng khó khăn rồi.
Không phải là võ kỹ của Ngô Chính yếu hơn Không Văn thần tăng, mà là chân nguyên của hắn quá sức sung mãn dồi dào. Hai thành chân nguyên của Ngô Chính chỉ nói về số lượng, thậm chí có thể so với bốn năm thành chân nguyên của Tường Vỹ không chừng.
Vào lúc này...
Hai luồng khí thế bao trùm cả không gian xung quanh, mạnh mẽ áp bách Ngô Chính, không để hắn có cơ hội khôi phục chân nguyên.
Ngô Chính bất vi sở động, không phát ra khí thế đối kháng, chỉ khẽ cười nói:
“Ta thực sự không minh bạch, hai người các ngươi xem ra cũng là người trọng tình trọng nghĩa, tại sao lại cam chịu làm cẩu sai cho Nhữ Dương Vương? Nguyên triều có thứ gì khiến các ngươi phải bán mạng như vậy?”
“Trên đời có những chuyện, ngươi không cần phải biết.”
Vừa nói, Tường Vỹ vừa triển khai thế công, tay siết chặt thiết trượng xoay tròn, động tác những tưởng rất chậm chạp hóa ra lại nhanh đến không tưởng, lam sắc chân khí lưu lại thành nhiều vệt trong không gian, sau đó chuyển động theo quán tính vòng xoáy, tựa như là mấy cái vòi rồng đồng thời ập đến phía trước.
Lăng Hải Cuồng Phong!
Mắt thấy chân khí cuồn cuộn oanh kích đến, Ngô Chính khẩn trương huy động lực lượng, thủ thế nhất chưởng phát ra.
Vi Đà Chưởng!
Muốn đối bính cường ngạnh với Ngô Chính? Có Vi Đà Chưởng bá đạo cuồng bạo bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón.
Oànhhh...
Tông sư chân khí giao phong tạo thành động tĩnh rung trời, dư lực tản ra hóa thành kình phong khiến y phục trên người Ngô Chính phần phật rung động, thế nhưng người bị buộc phải thối lui, lại là lão nhân Tường Vỹ.
Đại Địa Chấn!
Thừa lúc Ngô Chính đang bận bịu đối phó Tường Vỹ, trên không trung từ lúc nào đã xuất hiện thân ảnh cao lớn của Hồ Thường Nghị. Tay trái của gã siết chặt tay phải, tay phải hơi chùn về sau, súc thế một đòn toàn lực giáng xuống.
Không có thời gian đón đỡ, Ngô Chính nhanh trí nghĩ ra biện pháp, liền đạp địa thi triển Hoành Không Na Di, chớp mắt đã thối lui về sau trăm thước, đồng thời huy động chân nguyên hộ thể, chống lại dư lực phát tán.
/347
|