Ngô Chính tất nhiên là rất vui lòng hợp tác, buông lỏng cơ thể mặc kệ nhu lực không có sát thương tự tiện làm nhiệm vụ của nó. Cả ngươi lơ lửng trên không trung, theo quán tính quỹ đạo hình cung rơi xuống mặt đất. Đột nhiên Ngô Chính sắc mặt sững sốt, đảo mắt quan sát xung quanh. Nguyên lai mục đích của Hồ Thường Nghị là muốn đẩy hắn cách xa cừ lư mà Triệu Mẫn đang ẩn nấp.
“Chết tiệt, trúng kế!”
Mải mê hưởng thụ niềm vui chiến đấu, quả nhiên Ngô Chính xém nữa đã quên hoàn cảnh bất lợi của mình.
Vù vù vù...
Tiếng xé gió réo lên trong tai, Ngô Chính thừa biết là chuyện gì sắp đến, đoàn lam sắc quang mang cấu thành từ chân khí, tựa như là phân thân, tứ phương bát hướng đồng loạt nhắm về phía hắn.
“Muốn bức ta phóng thích chân nguyên lần nữa? Nằm mơ!”
Một lần nữa chủ động từ bỏ thị giác của mình, Ngô Chính nhắm nghiền đôi mắt, tức khắc liền phân biệt được thực hư, nhún người phóng mình về phía đoàn lam sắc chân khí kia, như là muốn tự tận thiêu thân.
Phù phù...
Quả nhiên Ngô Chính là đoán không sai, ngay khi thân hình lướt qua, đoàn lam sắc quang mang hư ảo tan biến không còn dấu vết, tương tự huyễn ảnh phản chiếu lại sự vật từ bên kia mặt hồ, không còn mặt hồ tức thị không còn huyễn ảnh.
Hưu hưu hưu...
Tuy nhiên, vừa lúc Ngô Chính thành công thoát thân, bốn phương tám hướng lại một lần nữa xuất hiện hàng loạt đạo lam sắc quang mang, quét ngang quét dọc tập trung về phía hắn.
Lần này không phải là huyễn ảnh nữa, mà chân chính là thập diện mai phục do chân khí tạo thành.
Mắt thấy không thể tránh thoát, Ngô Chính chỉ kịp súc thế huy động một đạo kiếm khí, có độ linh hoạt bậc nhất trong các loại kiếm khí mà hắn sở hữu.
Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!
Kiếm khí xuất phát nhanh như thiểm điện, được Ngô Chính trực tiếp khống chế, phá tan một phương lam sắc quang mang đang ập tới, mở ra một con đường máu. Ngô Chính lập tức thi triển Hoành Không Na Di, men theo đường máu mà dễ dàng thoát khốn, bỏ lại phía hậu phương một đoàn lam sắc quang mang lao vào triệt tiêu lẫn nhau.
Thế nhưng còn chưa kịp vui mừng, đối diện Ngô Chính lúc bấy giờ là một cái đầu quyền khuếch đại kích cỡ che khuất tầm nhìn, cơ hồ chỉ cách cái mũi cao ráo trên khuôn mặt tuấn tú của hắn khoảng cách một phân.
Phanh!
Âm thanh hết sức rùng rợn phát ra khi một ai đó dùng mặt đối cứng với quyền đầu, thân hình Ngô Chính như là diều đứt dây, lấy cái đầu là mũi lao tiên phong phóng lên không trung.
May thay phản xạ của hắn rất không tồi, kịp thời quán chú chân khí hộ thể gương mặt, bằng không hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Trên không trung, Ngô Chính cắn răng cuộn người xoay vòng, loại bỏ quán tính chấn trụ lại thân thể của mình, đồng thời tranh thủ thời gian điều hòa nội lưu đang chạy tán loạn.
Dù vậy mặt mũi hắn có chút không nhận ra nhân dạng, đầu tiên là sóng mũi có một vết rách cắt ngang lộ ra cả xương trắng, răng môi như muốn lẫn lộn chỉ thấy toàn máu tươi đầm đìa, hai bên gò má sưng vù như thể muốn thay thế đôi mắt của hắn, nhìn vào có thể nói là vô cùng thê thảm.
Hình thức ngoại thương là vậy, nội thương càng là nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần. Đưa mặt hứng chịu một đòn toàn lực của Hồ Thường Nghị, khiến chân nguyên trong người như muốn xới tung lên, không thể ổn định lại ngay lập tức. Cơ hồ là mất đi sức chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn, tuy nhiên rất nhanh chiến lực lại trở về với hắn, cho dù chỉ còn lại vài thành công lực ít ỏi đến đáng thương.
“Chết tiệt, lần này thất sách.”
Trong sinh tử quyết chiến, lại có thể lơ đễnh mắc phải một sai lầm cơ bản nhưng tai hại đến như thế, Ngô Chính liền phải lãnh nhận hậu quả khôn lường, khiến hắn thậm chí còn không có thời gian để hối hận.
“Hết cách, tình huống này chỉ có thể... tẩu vi thượng sách!”
Nhanh trí làm ra quyết đoán, Ngô Chính liền thuận thế quay lưng, lấy tư thế quyến rũ nhất có thể, vểnh mông lên triển khai Hoành Không Na Di, bức tốc bắn người về phía trước, vèo một tiếng, thân ảnh của hắn đã xa tít tận chân trời.
Dưới ánh mắt “quát đờ hợi” của hai người Tường Vỹ, theo bản năng dụi dụi đôi mắt để nhìn cho thật rõ, rốt cuộc Ngô Chính là yêu nghiệt hay là cẩu nghiệt!? Có thể nào lại bỉ ối, vô liêm sỉ đến mức cùng cực như thế!?
Đáng khen cho Ngô Chính, chịu một đòn toàn lực của Hồ Thường Nghị mà vẫn có thể cong đuôi lên chạy, nội ngoại thương thế hoàn toàn không là vấn đề đối với hắn. Nhưng đáng hận chính là mặt mũi tông sư cơ hồ bị hắn vứt hết sạch sẽ, không còn lưu lại dù chỉ là một tia dấu vết.
Sở dĩ hai người Tường Vỹ buông tha không nhân cơ hội bám riết Ngô Chính, là vì kinh nghiệm xương máu trước đó, do cái chết của Phiêu Hồng Vân nhắc nhở hai người... không nên bức chó vào đường cùng!
Hơn nữa, nhiệm vụ trọng yếu nhất của hai người là bảo vệ an nguy cho Triệu Mẫn, trước hết vẫn là phải đảm bảo tiểu quận chúa không xảy ra vấn đề gì, nếu là bức Ngô Chính vào đường cùng có khi sẽ dẫn đến những sự việc khôn lường ngoài ý muốn, muốn báo thù tức là giết chết đối phương, không phải là đồng quy vu tận hy sinh thêm một trong hai người chỉ để đạt được mục đích này.
Nhưng là Tường Vỹ và Hồ Thường Nghị không hay biết, đây có thể là cơ hội hiếm hoi duy nhất để uy hiếp đến tính mạng của Ngô Chính, bỏ qua lần này, đã không còn lần sau để hai người bọn họ báo thù nữa rồi.
Sai lầm đối với Ngô Chính mà nói chỉ có thể xảy ra một lần, sau đó chuyển hóa thành sợi dây kinh nghiệm cho hắn sử dụng, nào có thể tái phạm lần thứ hai!?
“Các ngươi làm rất tốt!”
Từ trong cừ lư bước ra, Triệu Mẫn ánh mắt vô thần không có cảm xúc, nhàn nhạt trong miệng tán thưởng.
“Bái kiến quận chúa!”
Hai người Tường Vỹ đồng loạt hành lễ.
Chứng kiến hết thảy từ đầu chí cuối, thâm tâm Triệu Mẫn ngũ vị tạp trần khó có thể nói ra. Thực lực của Ngô Chính biểu hiện ra bên ngoài quá mức cường đại, cường đại đến nỗi khiến thiếu nữ phải tuyệt vọng không dám có ý nghĩ muốn phản kháng.
Nguyên bản Triệu Mẫn còn nuôi nấng tâm tư tìm cách báo thù, nhưng là người thông minh, hiển nhiên minh bạch Ngô Chính chỉ chừng này tuổi tác có thể đạt đến bực này thành tựu, đồng nghĩa với việc tiềm lực của hắn là vô hạn lượng.
Ba người tông sư hợp lực vây giết Ngô Chính, sau cùng một người bỏ mạng, còn hắn thân mang trọng thương thành công tẩu thoát. Điều này càng nói rõ, không chỉ thực lực, còn có cả tâm trí thâm trầm của hắn, cũng là một món vũ khí lợi hại không kém. Một tên nam nhân ưu tú trí võ song toàn, không khiến Triệu Mẫn rung động, nhưng lại khiến nàng lần đầu tiên trong đời hiểu biết như thế nào là sợ hãi, như thế nào là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”.
Quả nhiên, so với trong nguyên tác tâm cao khí ngạo Triệu Mẫn, sau vài tác động đã hoàn toàn biến đổi thành một con người khác, là tốt hay xấu không thể lường trước được điều gì.
“Chết tiệt, trúng kế!”
Mải mê hưởng thụ niềm vui chiến đấu, quả nhiên Ngô Chính xém nữa đã quên hoàn cảnh bất lợi của mình.
Vù vù vù...
Tiếng xé gió réo lên trong tai, Ngô Chính thừa biết là chuyện gì sắp đến, đoàn lam sắc quang mang cấu thành từ chân khí, tựa như là phân thân, tứ phương bát hướng đồng loạt nhắm về phía hắn.
“Muốn bức ta phóng thích chân nguyên lần nữa? Nằm mơ!”
Một lần nữa chủ động từ bỏ thị giác của mình, Ngô Chính nhắm nghiền đôi mắt, tức khắc liền phân biệt được thực hư, nhún người phóng mình về phía đoàn lam sắc chân khí kia, như là muốn tự tận thiêu thân.
Phù phù...
Quả nhiên Ngô Chính là đoán không sai, ngay khi thân hình lướt qua, đoàn lam sắc quang mang hư ảo tan biến không còn dấu vết, tương tự huyễn ảnh phản chiếu lại sự vật từ bên kia mặt hồ, không còn mặt hồ tức thị không còn huyễn ảnh.
Hưu hưu hưu...
Tuy nhiên, vừa lúc Ngô Chính thành công thoát thân, bốn phương tám hướng lại một lần nữa xuất hiện hàng loạt đạo lam sắc quang mang, quét ngang quét dọc tập trung về phía hắn.
Lần này không phải là huyễn ảnh nữa, mà chân chính là thập diện mai phục do chân khí tạo thành.
Mắt thấy không thể tránh thoát, Ngô Chính chỉ kịp súc thế huy động một đạo kiếm khí, có độ linh hoạt bậc nhất trong các loại kiếm khí mà hắn sở hữu.
Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!
Kiếm khí xuất phát nhanh như thiểm điện, được Ngô Chính trực tiếp khống chế, phá tan một phương lam sắc quang mang đang ập tới, mở ra một con đường máu. Ngô Chính lập tức thi triển Hoành Không Na Di, men theo đường máu mà dễ dàng thoát khốn, bỏ lại phía hậu phương một đoàn lam sắc quang mang lao vào triệt tiêu lẫn nhau.
Thế nhưng còn chưa kịp vui mừng, đối diện Ngô Chính lúc bấy giờ là một cái đầu quyền khuếch đại kích cỡ che khuất tầm nhìn, cơ hồ chỉ cách cái mũi cao ráo trên khuôn mặt tuấn tú của hắn khoảng cách một phân.
Phanh!
Âm thanh hết sức rùng rợn phát ra khi một ai đó dùng mặt đối cứng với quyền đầu, thân hình Ngô Chính như là diều đứt dây, lấy cái đầu là mũi lao tiên phong phóng lên không trung.
May thay phản xạ của hắn rất không tồi, kịp thời quán chú chân khí hộ thể gương mặt, bằng không hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Trên không trung, Ngô Chính cắn răng cuộn người xoay vòng, loại bỏ quán tính chấn trụ lại thân thể của mình, đồng thời tranh thủ thời gian điều hòa nội lưu đang chạy tán loạn.
Dù vậy mặt mũi hắn có chút không nhận ra nhân dạng, đầu tiên là sóng mũi có một vết rách cắt ngang lộ ra cả xương trắng, răng môi như muốn lẫn lộn chỉ thấy toàn máu tươi đầm đìa, hai bên gò má sưng vù như thể muốn thay thế đôi mắt của hắn, nhìn vào có thể nói là vô cùng thê thảm.
Hình thức ngoại thương là vậy, nội thương càng là nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần. Đưa mặt hứng chịu một đòn toàn lực của Hồ Thường Nghị, khiến chân nguyên trong người như muốn xới tung lên, không thể ổn định lại ngay lập tức. Cơ hồ là mất đi sức chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn, tuy nhiên rất nhanh chiến lực lại trở về với hắn, cho dù chỉ còn lại vài thành công lực ít ỏi đến đáng thương.
“Chết tiệt, lần này thất sách.”
Trong sinh tử quyết chiến, lại có thể lơ đễnh mắc phải một sai lầm cơ bản nhưng tai hại đến như thế, Ngô Chính liền phải lãnh nhận hậu quả khôn lường, khiến hắn thậm chí còn không có thời gian để hối hận.
“Hết cách, tình huống này chỉ có thể... tẩu vi thượng sách!”
Nhanh trí làm ra quyết đoán, Ngô Chính liền thuận thế quay lưng, lấy tư thế quyến rũ nhất có thể, vểnh mông lên triển khai Hoành Không Na Di, bức tốc bắn người về phía trước, vèo một tiếng, thân ảnh của hắn đã xa tít tận chân trời.
Dưới ánh mắt “quát đờ hợi” của hai người Tường Vỹ, theo bản năng dụi dụi đôi mắt để nhìn cho thật rõ, rốt cuộc Ngô Chính là yêu nghiệt hay là cẩu nghiệt!? Có thể nào lại bỉ ối, vô liêm sỉ đến mức cùng cực như thế!?
Đáng khen cho Ngô Chính, chịu một đòn toàn lực của Hồ Thường Nghị mà vẫn có thể cong đuôi lên chạy, nội ngoại thương thế hoàn toàn không là vấn đề đối với hắn. Nhưng đáng hận chính là mặt mũi tông sư cơ hồ bị hắn vứt hết sạch sẽ, không còn lưu lại dù chỉ là một tia dấu vết.
Sở dĩ hai người Tường Vỹ buông tha không nhân cơ hội bám riết Ngô Chính, là vì kinh nghiệm xương máu trước đó, do cái chết của Phiêu Hồng Vân nhắc nhở hai người... không nên bức chó vào đường cùng!
Hơn nữa, nhiệm vụ trọng yếu nhất của hai người là bảo vệ an nguy cho Triệu Mẫn, trước hết vẫn là phải đảm bảo tiểu quận chúa không xảy ra vấn đề gì, nếu là bức Ngô Chính vào đường cùng có khi sẽ dẫn đến những sự việc khôn lường ngoài ý muốn, muốn báo thù tức là giết chết đối phương, không phải là đồng quy vu tận hy sinh thêm một trong hai người chỉ để đạt được mục đích này.
Nhưng là Tường Vỹ và Hồ Thường Nghị không hay biết, đây có thể là cơ hội hiếm hoi duy nhất để uy hiếp đến tính mạng của Ngô Chính, bỏ qua lần này, đã không còn lần sau để hai người bọn họ báo thù nữa rồi.
Sai lầm đối với Ngô Chính mà nói chỉ có thể xảy ra một lần, sau đó chuyển hóa thành sợi dây kinh nghiệm cho hắn sử dụng, nào có thể tái phạm lần thứ hai!?
“Các ngươi làm rất tốt!”
Từ trong cừ lư bước ra, Triệu Mẫn ánh mắt vô thần không có cảm xúc, nhàn nhạt trong miệng tán thưởng.
“Bái kiến quận chúa!”
Hai người Tường Vỹ đồng loạt hành lễ.
Chứng kiến hết thảy từ đầu chí cuối, thâm tâm Triệu Mẫn ngũ vị tạp trần khó có thể nói ra. Thực lực của Ngô Chính biểu hiện ra bên ngoài quá mức cường đại, cường đại đến nỗi khiến thiếu nữ phải tuyệt vọng không dám có ý nghĩ muốn phản kháng.
Nguyên bản Triệu Mẫn còn nuôi nấng tâm tư tìm cách báo thù, nhưng là người thông minh, hiển nhiên minh bạch Ngô Chính chỉ chừng này tuổi tác có thể đạt đến bực này thành tựu, đồng nghĩa với việc tiềm lực của hắn là vô hạn lượng.
Ba người tông sư hợp lực vây giết Ngô Chính, sau cùng một người bỏ mạng, còn hắn thân mang trọng thương thành công tẩu thoát. Điều này càng nói rõ, không chỉ thực lực, còn có cả tâm trí thâm trầm của hắn, cũng là một món vũ khí lợi hại không kém. Một tên nam nhân ưu tú trí võ song toàn, không khiến Triệu Mẫn rung động, nhưng lại khiến nàng lần đầu tiên trong đời hiểu biết như thế nào là sợ hãi, như thế nào là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”.
Quả nhiên, so với trong nguyên tác tâm cao khí ngạo Triệu Mẫn, sau vài tác động đã hoàn toàn biến đổi thành một con người khác, là tốt hay xấu không thể lường trước được điều gì.
/347
|