Sau khi vào thôn, thôn dân trông thấy Ngô Chính đều bị hảo cảm công dụng tác động, chủ động đến thăm hỏi rất nhiệt tình. Trung niên mặt sẹo tên là Phi Ngao, bởi vì thân nhân của gã đã không còn, cho nên tại gia vẫn dư ra một gian phòng tạm thời cấp cho Ngô Chính nghỉ dưỡng.
“Ngô huynh đệ, ngươi tạm thời ở đây đi, nếu cần gì cứ gọi cho ta.”
Phi Ngao mở cửa gian phòng nói.
Nhìn vào phía sau cánh cửa, so với thảo lư trước đó thì gian phòng này đầy đủ tiện nghi hơn nhiều, chí ít là có đầy đủ các vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày.
“Được, đa tạ.”
Ngô Chính gật đầu đáp.
Sau đó, Phi Ngao không làm phiền nữa, liền rời đi làm phần việc của mình. Y là trưởng đoàn thợ săn trong thôn, hầu hết các thanh niên muốn gia nhập đoàn thợ săn đều phải cần sự đồng ý của y, tất nhiên sẽ không thiếu việc để làm.
Lúc này Ngô Chính có khoảng thời gian yên tĩnh một mình trong gian phòng.
“Từ khi đến thế giới này không nghe ngươi nhắc đến việc phải xuyên không, tựa hồ ngươi không quá nóng vội?”
Ý niệm Ngô Chính giao tiếp với hệ thống.
“Tương tự với thế giới trước kia, ngay khi thế giới này không còn tác dụng đối với sự trưởng thành của túc chủ, hệ thống buộc phải đưa túc chủ rời đi, nhưng hiện tại vẫn chưa đến thời điểm.”
Hệ thống đáp.
“Nếu không vượt ngoài tầm dự đoán, thì thế giới này lấy Trương Chân Nhân làm đỉnh điểm kim tự tháp, như vậy một khi tu vi của ta đạt đến tuyết thế hậu kỳ, cũng là lúc phải rời đi?”
Ngô Chính lại nghi vấn.
Vấn đề tương đối minh bạch, tương tự như khi ở “Tiếu Ngạo Giang Hồ” mà thôi, nhưng là Ngô Chính cảm giác vẫn phải cần một câu trả lời chắc chắn của hệ thống, để xác thực việc này.
“Không sai, hệ thống khuyến nghị túc chủ trước khi xuyên không lần nữa, nên lưu lại thế giới này mầm mống, giống như trước đây túc chủ đã làm với Tiếu Diện Quân.”
Hệ thống nói.
Nghe được lời này, nhất thời để Ngô Chính sững sốt một phen. Trong đầu hắn không khỏi dấy lên trăm ngàn giả thuyết, nghi vấn còn đang bỏ ngỏ kể từ sau cuộc trò chuyện với hệ thống khi còn tại Hoạt tử nhân mộ.
“Tại sao lại như vậy?”
Ngô Chính hơi chau mày hỏi.
“Điều này có thể trợ giúp cho hành trình của túc chủ sau này.”
Hệ thống thần thần bí bí nói.
“Trợ giúp cho ta!?”
Nghe vậy, Ngô Chính liền trầm mặc nghiền ngẫm. Hệ thống không trả lời một cách minh bạch, tức thị những vấn đề này vốn đã có câu trả lời. Chỉ cần Ngô Chính chịu khó tư duy liền có thể đoán được.
Nguyên bản phương thức này này được hệ thống duy trì rất thường xuyên, mục đích không ngoài tạo thành thói quen tư duy cho Ngô Chính. Trái lại Ngô Chính cũng không phản cảm với cách làm này, thế nên mỗi lần đều không nhiều lời hỏi thêm.
“Nguyên lai ngươi đưa ta xuyên không qua các thế giới không chỉ đơn thuần là để rèn luyện. Xem ra kẻ địch của ngươi rất khó xơi. Có thể cho ta biết bản nguyên thế giới, rốt cuộc là tồn tại thứ khủng bố gì? Sớm muộn một ngày nào đó ta cũng phải đối mặt, có phải hay không nên để cho ta chuẩn bị tâm lý?”
Ngô Chính như không như cười nói.
“Biết càng nhiều càng không tốt cho túc chủ, đến thời điểm hết thảy sẽ có lời giải đáp.”
Hệ thống lại thần bí, cơ bản là không muốn trả lời.
“Ta không nhu nhược đến mức chỉ nghe qua liền sợ hãi đánh mất chiến ý, ngươi không cần phải giấu đầu lòi đuôi như vậy.”
Ngô Chính gặng hỏi.
Hệ thống im lặng nửa ngày, tựa hồ là đang cân nhắc, mãi một hồi lâu mới trả lời Ngô Chính:
“Túc chủ có biết, trên tông sư sẽ là cảnh giới gì hay không?”
“Đây gọi là đáp phi sở vấn!? Ngươi không nói, ta làm sao mà biết được!”
Ngô Chính hơi buồn bực đáp.
(Đáp phi sở vấn: hỏi một đằng trả lời một nẻo.)
“Trên tông sư cảnh giới còn có đại tông sư và tiên thiên. Kỳ thực, các cảnh giới dưới tiên thiên được gọi là hậu thiên. Tuyệt thế hay tông sư đều chỉ là cách gọi phân biệt tùy thuộc vào từng thế giới thứ nguyên mà thôi.”
Hệ thống nói.
“Nhưng như vậy thì sao?”
Ngô Chính nghi hoặc nói.
“Hậu thiên cảnh giới vốn dĩ là đi ngược lại pháp tắc, cướp đoạt thiên địa sinh mệnh mà cường đại tự thân, thế nên các thế giới thứ nguyên qua mỗi một thời đại đều sẽ suy yếu đi. Còn tiên thiên cảnh giới chính là trở thành một phần của bản nguyên vũ trụ, có thể mượn lực lượng bản nguyên thay vì cướp đoạt. Các sinh linh đạt đến tiên thiên, có thừa quyền năng để hủy diệt đi thứ nguyên thế giới một cách dễ dàng. Mà kẻ địch của túc chủ là những sinh linh đã không còn thuộc về tiên thiên tầng thứ.”
Hệ thống đáp.
Nghe đến đây, Ngô Chính mục trừng khẩu ngốc thất thần một chỗ, nghẹn ngào đến nỗi không thốt được nên lời.
Không cần quan tâm đến những lý thuyết rườm rà, Ngô Chính chỉ nghe được một câu “tiên thiên sinh linh có thừa quyền năng để hủy diệt thế giới một cách dễ dàng”, chừng đó thôi đã đủ để dọa người đến bất đắc kỳ tử rồi. Đằng này chờ đợi hắn lại là “những tồn tại đã không còn” là tiên thiên tầng thứ nữa. Mà không thuộc về tiên thiên, cũng không thuộc về hậu thiên, như vậy chỉ có thể dùng danh từ “những vị thần” làm danh xưng mới đúng.
Tại thế giới này, Ngô Chính có thể nói là đã một bước đặt chân vào đỉnh phong. Nhưng trong mắt những tiên thiên sinh linh, thì hắn chẳng khác nào là một hạt bụi bé nhỏ, thổi nhẹ liền tan mất trong không khí. Lại đem so hắn với “những vị thần” thì càng là một hạt bụi cũng không bằng.
“Hô...”
Khó khăn thở ra một ngụm trọc khí, Ngô Chính xoa xoa thái dương huyệt lấy lại bình tĩnh. Quả nhiên đúng như hệ thống nói, biết được những chuyện này, vô hình chung càng đặt thêm áp lực trên vai hắn mà thôi.
Tuy nhiên rất nhanh Ngô Chính liền vứt toàn bộ thông tin vừa tiếp thu ra khỏi đầu, xem như chưa từng nghe thấy. Điều này cũng nhắc nhở hắn nhớ đến mục đích chính của mình từ trước đến nay là gì.
“Nhất định phải trân trọng khoảng thời gian tuổi thơ này mới được.”
Ngô Chính âm thầm nghĩ.
Trong thời gian qua, cảm nhận được tự thân thực lực đóng vai trò trọng yếu đến nhường nào, để hắn rất cấp bách tăng cường tu vi của mình. Nhờ vậy hệ thống mới không làm khó mà thúc ép hắn. Đây cũng là nguyên do hệ thống từng nói “túc chủ không đi lệch hướng”, khi Ngô Chính tình cờ dò hỏi.
Mãi đến tận bây giờ Ngô Chính mới minh bạch. Sở dĩ “Tiếu Ngạo Giang Hồ” và “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” đều khác biệt một trời một vực so với nguyên tác, là vì hệ thống cố tình để hắn nhận ra, thế nào mới là “nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn”.
Thế giới võ hiệp của Kim Dung tiền bối, đề cao hết mức có thể ba chữ “hiệp – nghĩa – tình”. Toàn bộ các nhân vật trong nguyên tác ít nhiều cũng không thoát khỏi ba chữ này. Nhưng khi trông thấy Thiếu Lâm tự vì lợi ích tự thân mà bất chấp những việc làm vô nhân đạo, Ngô Chính sớm đã kinh nghi trong tâm.
“Ngô huynh đệ, ngươi tạm thời ở đây đi, nếu cần gì cứ gọi cho ta.”
Phi Ngao mở cửa gian phòng nói.
Nhìn vào phía sau cánh cửa, so với thảo lư trước đó thì gian phòng này đầy đủ tiện nghi hơn nhiều, chí ít là có đầy đủ các vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày.
“Được, đa tạ.”
Ngô Chính gật đầu đáp.
Sau đó, Phi Ngao không làm phiền nữa, liền rời đi làm phần việc của mình. Y là trưởng đoàn thợ săn trong thôn, hầu hết các thanh niên muốn gia nhập đoàn thợ săn đều phải cần sự đồng ý của y, tất nhiên sẽ không thiếu việc để làm.
Lúc này Ngô Chính có khoảng thời gian yên tĩnh một mình trong gian phòng.
“Từ khi đến thế giới này không nghe ngươi nhắc đến việc phải xuyên không, tựa hồ ngươi không quá nóng vội?”
Ý niệm Ngô Chính giao tiếp với hệ thống.
“Tương tự với thế giới trước kia, ngay khi thế giới này không còn tác dụng đối với sự trưởng thành của túc chủ, hệ thống buộc phải đưa túc chủ rời đi, nhưng hiện tại vẫn chưa đến thời điểm.”
Hệ thống đáp.
“Nếu không vượt ngoài tầm dự đoán, thì thế giới này lấy Trương Chân Nhân làm đỉnh điểm kim tự tháp, như vậy một khi tu vi của ta đạt đến tuyết thế hậu kỳ, cũng là lúc phải rời đi?”
Ngô Chính lại nghi vấn.
Vấn đề tương đối minh bạch, tương tự như khi ở “Tiếu Ngạo Giang Hồ” mà thôi, nhưng là Ngô Chính cảm giác vẫn phải cần một câu trả lời chắc chắn của hệ thống, để xác thực việc này.
“Không sai, hệ thống khuyến nghị túc chủ trước khi xuyên không lần nữa, nên lưu lại thế giới này mầm mống, giống như trước đây túc chủ đã làm với Tiếu Diện Quân.”
Hệ thống nói.
Nghe được lời này, nhất thời để Ngô Chính sững sốt một phen. Trong đầu hắn không khỏi dấy lên trăm ngàn giả thuyết, nghi vấn còn đang bỏ ngỏ kể từ sau cuộc trò chuyện với hệ thống khi còn tại Hoạt tử nhân mộ.
“Tại sao lại như vậy?”
Ngô Chính hơi chau mày hỏi.
“Điều này có thể trợ giúp cho hành trình của túc chủ sau này.”
Hệ thống thần thần bí bí nói.
“Trợ giúp cho ta!?”
Nghe vậy, Ngô Chính liền trầm mặc nghiền ngẫm. Hệ thống không trả lời một cách minh bạch, tức thị những vấn đề này vốn đã có câu trả lời. Chỉ cần Ngô Chính chịu khó tư duy liền có thể đoán được.
Nguyên bản phương thức này này được hệ thống duy trì rất thường xuyên, mục đích không ngoài tạo thành thói quen tư duy cho Ngô Chính. Trái lại Ngô Chính cũng không phản cảm với cách làm này, thế nên mỗi lần đều không nhiều lời hỏi thêm.
“Nguyên lai ngươi đưa ta xuyên không qua các thế giới không chỉ đơn thuần là để rèn luyện. Xem ra kẻ địch của ngươi rất khó xơi. Có thể cho ta biết bản nguyên thế giới, rốt cuộc là tồn tại thứ khủng bố gì? Sớm muộn một ngày nào đó ta cũng phải đối mặt, có phải hay không nên để cho ta chuẩn bị tâm lý?”
Ngô Chính như không như cười nói.
“Biết càng nhiều càng không tốt cho túc chủ, đến thời điểm hết thảy sẽ có lời giải đáp.”
Hệ thống lại thần bí, cơ bản là không muốn trả lời.
“Ta không nhu nhược đến mức chỉ nghe qua liền sợ hãi đánh mất chiến ý, ngươi không cần phải giấu đầu lòi đuôi như vậy.”
Ngô Chính gặng hỏi.
Hệ thống im lặng nửa ngày, tựa hồ là đang cân nhắc, mãi một hồi lâu mới trả lời Ngô Chính:
“Túc chủ có biết, trên tông sư sẽ là cảnh giới gì hay không?”
“Đây gọi là đáp phi sở vấn!? Ngươi không nói, ta làm sao mà biết được!”
Ngô Chính hơi buồn bực đáp.
(Đáp phi sở vấn: hỏi một đằng trả lời một nẻo.)
“Trên tông sư cảnh giới còn có đại tông sư và tiên thiên. Kỳ thực, các cảnh giới dưới tiên thiên được gọi là hậu thiên. Tuyệt thế hay tông sư đều chỉ là cách gọi phân biệt tùy thuộc vào từng thế giới thứ nguyên mà thôi.”
Hệ thống nói.
“Nhưng như vậy thì sao?”
Ngô Chính nghi hoặc nói.
“Hậu thiên cảnh giới vốn dĩ là đi ngược lại pháp tắc, cướp đoạt thiên địa sinh mệnh mà cường đại tự thân, thế nên các thế giới thứ nguyên qua mỗi một thời đại đều sẽ suy yếu đi. Còn tiên thiên cảnh giới chính là trở thành một phần của bản nguyên vũ trụ, có thể mượn lực lượng bản nguyên thay vì cướp đoạt. Các sinh linh đạt đến tiên thiên, có thừa quyền năng để hủy diệt đi thứ nguyên thế giới một cách dễ dàng. Mà kẻ địch của túc chủ là những sinh linh đã không còn thuộc về tiên thiên tầng thứ.”
Hệ thống đáp.
Nghe đến đây, Ngô Chính mục trừng khẩu ngốc thất thần một chỗ, nghẹn ngào đến nỗi không thốt được nên lời.
Không cần quan tâm đến những lý thuyết rườm rà, Ngô Chính chỉ nghe được một câu “tiên thiên sinh linh có thừa quyền năng để hủy diệt thế giới một cách dễ dàng”, chừng đó thôi đã đủ để dọa người đến bất đắc kỳ tử rồi. Đằng này chờ đợi hắn lại là “những tồn tại đã không còn” là tiên thiên tầng thứ nữa. Mà không thuộc về tiên thiên, cũng không thuộc về hậu thiên, như vậy chỉ có thể dùng danh từ “những vị thần” làm danh xưng mới đúng.
Tại thế giới này, Ngô Chính có thể nói là đã một bước đặt chân vào đỉnh phong. Nhưng trong mắt những tiên thiên sinh linh, thì hắn chẳng khác nào là một hạt bụi bé nhỏ, thổi nhẹ liền tan mất trong không khí. Lại đem so hắn với “những vị thần” thì càng là một hạt bụi cũng không bằng.
“Hô...”
Khó khăn thở ra một ngụm trọc khí, Ngô Chính xoa xoa thái dương huyệt lấy lại bình tĩnh. Quả nhiên đúng như hệ thống nói, biết được những chuyện này, vô hình chung càng đặt thêm áp lực trên vai hắn mà thôi.
Tuy nhiên rất nhanh Ngô Chính liền vứt toàn bộ thông tin vừa tiếp thu ra khỏi đầu, xem như chưa từng nghe thấy. Điều này cũng nhắc nhở hắn nhớ đến mục đích chính của mình từ trước đến nay là gì.
“Nhất định phải trân trọng khoảng thời gian tuổi thơ này mới được.”
Ngô Chính âm thầm nghĩ.
Trong thời gian qua, cảm nhận được tự thân thực lực đóng vai trò trọng yếu đến nhường nào, để hắn rất cấp bách tăng cường tu vi của mình. Nhờ vậy hệ thống mới không làm khó mà thúc ép hắn. Đây cũng là nguyên do hệ thống từng nói “túc chủ không đi lệch hướng”, khi Ngô Chính tình cờ dò hỏi.
Mãi đến tận bây giờ Ngô Chính mới minh bạch. Sở dĩ “Tiếu Ngạo Giang Hồ” và “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” đều khác biệt một trời một vực so với nguyên tác, là vì hệ thống cố tình để hắn nhận ra, thế nào mới là “nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn”.
Thế giới võ hiệp của Kim Dung tiền bối, đề cao hết mức có thể ba chữ “hiệp – nghĩa – tình”. Toàn bộ các nhân vật trong nguyên tác ít nhiều cũng không thoát khỏi ba chữ này. Nhưng khi trông thấy Thiếu Lâm tự vì lợi ích tự thân mà bất chấp những việc làm vô nhân đạo, Ngô Chính sớm đã kinh nghi trong tâm.
/347
|