Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 304 - Vị Khách Không Mời

/347


Giả dụ nếu Ngô Chính thực sự trở thành truyền nhân của Diễn Tông, thì lợi ích đầu tiên hiển hiện trước mắt mà Diễn Tông đạt được chính là có thể gián tiếp chủ đạo mối quan hệ giữa Ngô Chính với Trương Tam Phong.

Địa vị của Trương Tam Phong trên giang hồ rất đặc thù, kể cả trong tầng thứ tông sư, lẫn trong mọi việc liên quan đến thế sự trên giang hồ. Ông cơ hồ là tông sư duy nhất vẫn còn hiện diện ngoài ánh sáng, trong khi hầu hết những người khác đã lui về phía hậu trường. Một lời nói của nhất đại tông sư được toàn bộ võ lâm quần hùng công nhận, phân lượng có thể nghĩ.

Nếu Diễn Tông có thể tạo thành một mối quan hệ hảo hữu song phương với Trương Tam Phong, không thể nghi ngờ đây là một tấm khiên, một bậc thang, thậm chí là một sợi dây vô hình trợ giúp Diễn Tông trong rất nhiều việc.

Thế nhưng cụ thể mục đích của Diễn Tông là gì thì Ngô Chính tạm thời vẫn không thể xác định.

“Nếu nói Diễn Tông mưu cầu địa vị hay quyền lực, cách nghĩ này không khỏi quá ngây thơ. Đạt đến cảnh giới này, lão quái vật nếu có dã tâm lớn lao nào đó thì có thể thực hiện một cách gián tiếp, làm kẻ sau màn thao túng các thế hệ hậu nhân trên giang hồ liền không thành vấn đề. Rốt cuộc động cơ của lão quái vật này là gì đây...”

Nghĩ đến đây, nhãn thần chợt linh động thoáng qua, dường như Ngô Chính đã sáng tỏ một vài chuyện.

“Ta đúng là có chút lú lẫn, những lão quái sống lâu năm thành tinh này, nhu cầu cấp thiết nhất lúc này còn không phải là... thọ nguyên!?”

Ngô Chính âm thầm phán đoán.

Phải biết sở dĩ những người có tu vi càng cao tuổi thọ càng dài, là nhờ có công lực thâm hậu chống đỡ làm chậm lại quá trình lão hóa, tuy nhiên chỉ có thể làm chậm lại quá trình này mà không thể giải quyết triệt để, muốn kéo dài thọ nguyên ngoại trừ không ngừng đột phá tu vi thì hầu như đã vô biện pháp.

Mà nói đến việc có thể giúp những lão nhân đã cạn kiệt sinh lực này đột phá tu vi, không thể nghi ngờ những thiếu niên quật khởi qua mặt tiền bối như Ngô Chính chính là những tia hy vọng loe lói.

Ngô Chính có thể có được thành tựu như bây giờ toàn bộ là nhờ thiên phú tự thân!? Nực cười, tự cổ chí kim cơ hồ không có ngoại lệ, tất cả những hậu bối quất khởi mạnh mẽ ngoại trừ tự thân thiên phú, thì không thể thiếu vắng những môn công pháp nghịch thiên trợ giúp.

Tại thế giới võ hiệp này, công pháp quyết định đến bảy mươi phần trăm thành tựu của võ giả sau này, không có chuyện lạm dụng dược vật để tăng cường tu vi như thời đại pháp tắc còn chưa bị hạn chế.

Nếu nói Diễn Tông là có dã tâm đối với võ học của Ngô Chính thì câu trả lời là đến mười phần khả năng sẽ không sai. Bởi vì điều này đánh đồng với nhu cầu tăng cường tu vi, kéo dài thọ nguyên của những lão quái gần đất xa trời này.

Trước nay trên giang hồ, mỗi một môn nghịch thiên võ học xuất thế đều mang đến cho giang hồ một trận thảm kịch mưa máu, “Tiếu Ngạo Giang Hồ” chính là minh chứng xác thực, “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” mặc dù đang là thời kỳ chiến loạn, nhưng việc tranh chấp Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao cũng mang tính chất tương tự không ngoại lệ.

Thế nên nếu có người tham lam sở học của Ngô Chính cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.

“Nguyên lai là đánh chủ ý đến bí kíp võ học của ta, bất quá lại tạo thành cơ hội rất tốt để ta lợi dụng.”

Nghĩ thế, khóe môi Ngô Chính hơi cong lên, đột nhiên bật dậy thẳng người đứng dậy, nghiêm nghị chấp tay hành lễ:

“Từ bây giờ ngươi chính là sư phụ... ký danh của ta. Bái kiến sư phụ... ký danh!”

Nghe xong câu này, Diễn Tông chợt cảm thấy quai hàm trở nên nặng trĩu vô cùng, không thể ngừng há hốc mồm được, nhất thời sững sốt đến ngây người không biết nên dùng lời lẽ nào để đáp trả.

Mười phần tương tự, sư đồ hai người Hạ Hoàng Kiến cũng cảm quai hàm của mình nặng trĩu không kém, trong đầu ý nghĩ chạy loạn: “Trước nay trên giang hồ chỉ có sư phụ nhận đệ tử ký danh, thế quái nào thời đại bây giờ lại có chuyện đệ tử được quyền chọn sư phụ ký danh!? Đây quả thực là vô tiền khoáng hậu a!”

Phát giác sự việc này rất không đúng, Diễn Tông liền đùng đùng tức giận quát lên:

“Tiểu tử, ngươi khinh người quá đáng!”

“Ngươi còn chưa dạy bảo ta được điều gì, còn muốn làm sư phụ chính thức của ta!? Ngươi mới là quá đáng a!”

Ngô Chính không chịu thua kém, lớn tiếng đáp trả.

“Ngươi, ngươi...”

Diễn Tông chỉ tay vào mặt Ngô Chính, khóe miệng co giật cứng ngắc không thốt được nên lời.

“Ta cái gì mà ta, ngươi rốt cuộc có muốn làm sư phụ ký danh của hay không?”

Ngô Chính cao đầu kiên quyết nói.

Nghe vậy, Diễn Tông trên mặt như nổi lên gân đen, há to mồm hùng hổ dường như là rất muốn mạnh miệng phản đối đồng thời quát mắng một phen, thế nhưng lời đến miệng lại không thể thốt ra, cảm giác như bị nghẹt trong họng.

Nhưng không đợi Diễn Tông nghĩ thông suốt, Ngô Chính liền phũ phàng nói:

“Hừ, ngươi không làm, thì ta trở về bái Trương Chân Nhân làm sư phụ, bất quá trở thành đạo sĩ mà thôi, đạo sĩ không cần phải xuống tóc biến thành trọc lừa như mấy lão hòa thượng kia, ta rất không ngại a.”

“Không nên!”

Diễn Tông phản xạ hô lên, tựa hồ như đã đồng ý làm sư phụ “ký danh” của Ngô Chính, lại khẩn trương nói tiếp:

“Đồ nhi, ngươi không cần phải thiệt thòi làm đạo sĩ, vì lợi ích của ngươi, ta tất nhiên là đồng ý làm...”

“Khoan đã!”

Diễn Tông còn chưa nói hết câu, chợt có một giọng nói hữu lực vang dội từ phía xa truyền đến gián đoạn lời nói của lão.

Đạo âm thanh này không có ý che giấu hành tung, Ngô Chính cảm giác tình hình có thể sẽ trở nên phức tạp hơn, chau mày chăm chú nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Hai lão nhân Hạ Hoàng Kiến đồng thời cũng nhìn về hướng đó, chỉ là sắc mặt trở nên khó coi tựa như quả hồng phơi khô, tựa hồ sự hiện diện của vị khách thứ năm không mời gây cho nhị vị lão giả này rất phản cảm.

Cách hơn một dặm về hướng đông, phía sau mõm đất, thân ảnh lão nhân gầy gò thấp bé dần dần ló dạng, khoác lên mình một bộ thường phục giản dị, có thể dễ dàng cảm nhận được một luồng khí tức cổ xưa bụi bậm phát ra từ người lão giả, trông hốc mắt lún sâu đục ngầu một vẻ tang thương và những nếp nhăn in hằng trên gương mặt, số năm tháng lão giả đã trải qua hẳn là một trăm năm có thể vẫn còn ít.

“Danh tính: Lăng Đạo, tu vi: tông sư hậu kỳ.”

Dựa vào thói quen triển khai Thuật Thăm Dò, Ngô Chính liếc mắt liền đã nhìn thấu sâu cạn lão giả mới đến.

Hắn khẽ lắc đầu thầm nghĩ, “lão giả này hình như đã không thể đột phá bình cảnh từ rất lâu rồi, chiến lực so với thời kỳ đỉnh phong căn bản chẳng còn giữ lại được bảy tám thành, rất giống với trường hợp của Phong Thanh Dương tại ‘Tiếu Ngạo Giang Hồ’ thế giới.”

/347

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status