Tần Hoài An đến bệnh viện mang theo món canh đã làm xong, Chử Chấn Phong và cô cùng nhau xuống xe.
Anh vừa hay phải đến bệnh viện có chút chuyện, cho nên đi cùng cô tới đây.
Bởi vì đi cùng Chử Chấn Phong, Tần Hoài An tất nhiên cũng không có che giấu thân phận.
Lãnh đạo bệnh viện biết hai người tới, lập tức tiến lên nghênh đón.
“Cậu Chử, mợ Chử, hai người là tới thăm bà cụ sao? Tình hình của bà cụ đều ổn cả, bà Trương lúc này đang ở trong phòng bệnh của bà cụ”.
Chử Tấn Phong nghe xong lời này, trong lòng có chút suy tư.
Anh biết bà Trương này, là bạn của mẹ anh, nên nah phải gọi một tiếng dì Trương.
Anh nhìn người phụ nữ bên cạnh, lãnh đạm nói: "Cô cùng tôi tới phòng bệnh trước đi, chào hỏi dì Trương một tiếng, sau đó đi gặp bà nội cô”.
Tần Hoài An nhìn hộp cách nhiệt trong tay gật đầu.
Trước khi bước vào phòng bệnh, đã nghe thấy bà cụ Chử và bà Trương đang nói cười bên trong.
Ỗ“Từ lâu đã nghe Giai Tâm nói Nhược Phi nhà bà là một sinh viên giỏi rồi, hơn nữa còn y cùng tuấn tú tao nhã, hôm nay cuối cùng được gặp rồi!”
"Bà quá khen rồi, Nhược Phi đứa trẻ này nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng cũng khiến chúng tôi lo lắng nhiều | lắm”Bà Trương bất lực nói.
Tống Cẩn Dung mỉm cười, chuyển hướng sang cậu thanh niên bên cạnh, "Con trai, con đã có bạn gái chưa? Nếu như chưa có, bà có thể giới thiệu cho con!"
“Bà ơi, cháu còn đang đi học, chuyện tìm bạn gái...!hiện tại tạm thời chưa nghĩ tới”.
Ngay khi cửa phòng bệnh mở ra, Tần Hoài An nghe thấy giọng nói quen thuộc này, không khỏi dừng lại một chút.
Chử Chấn Phong ở bên cạnh cô, tinh ý nhận ra những thay đổi của cô, cúi đầu liếc nhìn cô một cái.
Trong phòng bệnh, bà cụ Chử, Liễu Giai Tâm, còn có mẹ con bà Trương, nghe thấy tiếng động ở cửa, đều nhìn về phía họ.
Trương Nhược Phi giật mình khi nhìn thấy Tần Hoài An, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Chấn Phong, hai đứa cũng tới đây rồi, mau vào đi” Bà cụ Chử nói.
“Nghe nói dì Trương đến thăm bà nội, cháu đặc biệt đến lên chào hỏi một tiếng”Chử Chấn Phong bình tĩnh | bước vào phòng bệnh, đi tới chỗ bà Trương, gọi một tiếng: "Dì Trương
Tần Hoài An lúc này mới khôi phục lại được sắc mặt, đi theo Chủ Chấn Phong, vẻ mặt tự nhiên nói: “Dì Trương”
Cô vừa nói câu này, Trương Nhược Phi càng ngạc nhiên hơn.
Giống, thực sự quá giống! Không chỉ giống lông mày, đôi mắt mà còn giống cả thân hình, ngay cả giọng nói cũng giống!
Bà Trương vừa trả lời hai người Chu Lệ Thâm, lại nhìn thấy con trai mình đang nhìn chằm chằm vào Tần Hoài An, không khỏi cau mày, dùng cùi chỏ đánh anh ta một cái.
“Nhược Phi, đây là cậu Chử và mợ Chử, còn không mau lên tiếng chào hỏi!” Trương Nhược Phi sững sờ, mợ Chử? Anh ta nhìn Tần Hoài An, không khỏi mấp máy môi, "Cô...!"Sao thế? Cậu Trương quen biết vợ tôi?” Đôi mắt thâm thúy của Chu Lâm lộ ra một tia sắc bén.
Tần Hoài An nhíu mày, cô giấu tên tham gia cuộc thi, là không muốn bị quá nhiều người biết đến.
Gặp Trương Nhược Phi ở đây là một chuyện ngoài ý muốn, nếu như bị nhận ra vào lúc nào cũng sẽ không hay.
Nhìn Trương Dịch với ánh mắt nghi ngờ, anh ta có lẽ vẫn chưa khẳng định được thân phận của cô.
Vì vậy, cô liền nói trước: "Cậu Trường có lẽ là nhận nhầm người rồi.
Chúng ta chưa từng gặp mặt nhau” Trương Nhược Phi quả thực có chút bối rối.
Thứ nhất, thân phận mợ Chử quá cao quý, dù nghĩ thế nào cũng không thể tham gia một cuộc thi y học được.
Thứ hai, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Tần Hoài An cởi bỏ khẩu trang, cũng không xác định được khuôn mặt của cô.
"Ừm, là như thế này" Trương Nhược Phi mơ hồ đáp.
Trong phòng bệnh mấy người đang tán gẫu, ánh mắt của Trương Nhược Phi từ đầu đến cuối luôn đặt trên người Tần Hoài An.
Nhìn thấy như vậy, Chử Tấn Phong Nhiên hơi nhíu mày..
/770
|