Tần Hoài An biết cô gái này.
Ôn Nhã Ly, khi còn sống ở quê cùng với bà, là cô gái cùng thôn với cô.
Trước đây từng thích lẽo đẽo theo sau cô gọi " chị Hoài An”.
Cô ấy nhỏ hơn cô hai tuổi, có lẽ mới mười ba, vừa mới đến tuổi học đại học mà thôi.
Tần Hoài An nhìn Ôn Nhã Ly bị tên mập kéo tóc lại, cô gái ở một bên cầu xin thương xót, nước mắt rơi lã chã.
Cô không thể chịu đựng được nữa, sải bước đi tới, nắm lấy bàn tay hung bạo của người đàn ông.
* Buông cô ấy ra! " Giọng nói của Tân Hoài An lạnh lùng và mạnh mẽ.
" Làm cái gì vậy?" Người đàn ông mập mạp quan sát Tần Hoài An một lượt, vừa thấy cô chỉ là một người phụ nữ, căn bản không coi trọng.
Anh ta cảnh báo: “ Đây là người phụ nữ tôi mua bằng tiền.
Nếu không muốn tự chuốc họa vào thân, tốt hơn hết là đừng tọc mạch! "
Vừa nói, anh ta vừa mạnh mẽ hất tay Tần Hoài An ra.
Tần Hoài An choáng váng, sau đó ổn định lại cơ thể, vẫn sải bước đi tới ngăn cản người đàn ông béo," Tôi nói | lại một lần nữa, buông ra, đừng để tôi báo cảnh sát! "
" Báo cảnh sát? Được rồi, cô báo cảnh sát đi.
Người bán thân là cô ta, đến lúc đó cảnh sát sẽ bắt cô ta đi trước thôi!"
Tần Hoài An nhếch mép," Cô ấy còn chưa tới mười tám tuổi, còn chưa thành niên, có thể nói là bị ép bị lừa, còn anh định giải thích như thế nào?"
Nói xong, Tần Hoài An lấy điện thoại di động ra, giả vờ gọi cảnh sát.
Người đàn ông béo trở nên tức giận, buông bàn tay đang nằm tóc Ôn Nhã Ly ra, hét vào mặt Tần Hoài An," Con đàn bà khốn kiếp, cô còn dám...!"
Cái tát không rơi vào mặt Tần Hoài An mà bị một bàn tay xuất hiện ngang trời chặn lại.
* Muốn đánh nhau sao? Nào, đánh với tôi” Trương Nhược Phi trừng mắt nhìn tên mập một cách thách thức.
" Mày lại là ai nữa?” Người đàn ông mập buồn bực, sao lại thêm một tên thích tọc mạch nữa rồi?
Trương Nhược Phi vung nắm đấm lên, " Dảm ở trên đường ức hiếp con gái, còn gì là đàn ông chứ? Còn không cút đi, tôi thưởng cho ông mấy nắm đấm! "
Người đàn ông béo liếc nhìn vóc dáng trẻ trung cường tráng của Trương Nhược Phi, thật sự không dám động tay với anh ta.
" Coi như hôm nay ông đây đen đủi!” Ông ta một tay đẩy Ôn Nhã Ly ra, chỉ vào cô ấy một cách giận dữ: “ Con nhóc thối tha ông đây nhớ mày rồi đấy, đừng tưởng lần sau mà còn được may mắn như vậy!”
Nói xong quay đầu bước đi dưới ánh mắt lạnh lùng của Trương Nhược Phi và Tần Hoài An.
Ôn Nhã Ly chân mềm nhũn, cô ấy ngồi bệt xuống đất nức nở, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kinh hãi khi nãy mà hoàn hồn lại được.
Tần Hoài An đến gần đỡ lấy cô ấy: “ Ôn Nhã Ly em đừng sợ, người xấu đã chạy rồi, không sao đâu”
Nghe thấy tên mình, Ôn Nhã Ly ngẩng mặt lên, trong nước mắt mờ mịt nhìn Tần Hoài An.
Cô ấy khi nãy cảm thấy Tần Hoài An rất quen, nhưng cô đeo khẩu trang, khiến cô ấy không xác định được.
Tần Hoài An giúp cô ấy lau nước mắt, kéo khẩu trang ra, cười nhẹ, " Là chị” " Chị Hoài An! " Sự ngạc nhiên trong mắt Ôn Nhã Ly áp đảo sự sợ hãi khi nãy.
Tần Hoài An kéo khẩu trang lên, quan sát một chút bộ dạng nhếch nhác của cô ấy, nói: " Đi thôi, chị đưa em đi chỉnh trang lại một chút, sau đó em nói lại cho chị nghe xem đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Nhã Ly cảm kích nhìn cô, nhưng lắc đầu: “ Nhưng giấy tờ tùy thân của em vẫn do chủ quán bar giữ..” Tân Hoài An suy tư một chút, nói: " Chị lấy lại cho em”
Mới vừa đi được một bước, Tần Hoài An liền bị Trương Nhược Phi túm lấy, " Cô biết quán bar là nơi nào không, một người phụ nữ như cô cứ tùy tiện đi vào?”
| Tần Hoài An dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, nghĩ ngợi rồi nói: “ Cảm ơn sự giúp đỡ khi nãy của anh, làm người tốt thì làm đến cùng, hay là anh đi cùng với tôi đi?"
Những quán bar kinh doanh giao dịch bất chính như thế này, bên trong chắc chắn là một mớ hỗn độn, Tần Hoài An thực sự cũng rất lo lắng..
/770
|