Tần Hoài An vừa nhìn mấy tên mặt mũi bất lương, trong lòng cô liền bồn chồn không thôi.
Cô… Đụng phải đảm lưu manh rồi? Xui xẻo thế không biết!
Cô vừa âm thầm lùi về phía sau một bước, vừa nhìn chằm chằm mấy người đó đầy phòng bị: “Các anh muốn gì hả?”
“Mấy anh em chúng tôi đang buồn chán, lại vừa hay thiếu một em gái bồi rượu đây”.
Tên đầu của dẫn đầu cười hì hì sát lại gần Tần Hoài An, cất giọng nói ti tiện: “Đi nào, anh đây mời khách”
“Xin lỗi, tôi còn có chuyện phải làm” Tần Hoài An nghiêm mặt nói, thầm muốn tránh khỏi bọn ho.
“Đi? Hôm nay không uống với bọn anh vài cốc thì đừng nghĩ đi đầu” Giọng điệu tên đầu của trầm lại rồi dứt khoát bắt lấy cổ tay cô.
Cô nhíu mày: “Muốn giở trò? Nếu anh không buông tay thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra tỏ ý.
Tên đầu cua buông tay cô ra, nhưng cũng không để cô đi mà lại khiêu khích: “Báo cảnh sát? Cô báo đi chứ”.
Tần Hoài An cắn răng rồi ra vẻ định gọi điện thoại.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại đã bị người ta cướp qua.
“Anh Thạch Đầu, con nhỏ này chỉ dọa chúng ta thôi, điện thoại nó đã tắt máy rồi còn đâu!” Tần Hoài An: “..” Ở bên kia.
Chử Chân Phong vừa đuổi Tần Hoài An xuống xe vừa ngắt cuộc gọi đến của cô.
Nhưng không ngờ người phụ nữ đó lại không tắt hy vọng mà còn gửi tin nhắn qua.
Anh vốn không muốn để ý tới nhưng lại cảm thấy hơi tò mò, muốn xem thử xem cô còn có thể bịa ra chuyện gì nữa.
Nên anh đã dứt khoát mở tin nhắn cô gửi đến.
Chử Chân Phong nửa tin nửa ngờ liếc nhìn qua ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện.
Không phải là người phụ nữ đó cố ý photoshop ảnh lừa anh đấy chứ?
Trong đầu vừa nảy lên suy nghĩ như vậy, khóe mắt anh đã liếc thấy một tấm thẻ ngân hàng dưới gầm ghế.
Anh cúi người xuống cầm, là thẻ ngân hàng của Ngân hàng Nông nghiệp.
Cô không lừa anh sao? Ngay sau đó, Chử Chân Phong liền nhíu mày phân phó: “Quay lại” Chiếc xe của Chử Chân Phong liền quay đầu trở lại.
Tần Hoài An bị mấy tên lưu manh quấn lấy, không tài nào thoát ra nổi.
“Đừng động vào tôi!” Cô kêu lên, cả người cô căng cứng, lông tơ cũng dựng ngược cả lên.
“Cô có kêu rách cổ cũng không có người đến đây đâu! Trên con đường này làm gì có ai dám ngăn anh Thạch Đầu của bọn tôi chứ! Au! Ui, đau! Đau, đau, đau.”
Tên lưu manh còn chưa dứt lời đã bị người ta vặn tay, bẻ lại sau.
Chử Chân Phong lạnh lùng nói: “Cút!”
Tần Hoài An ngạc nhiên nhìn anh, cô không ngờ là anh sẽ quay trở lại.
Tên đầu cưa nhìn Chử Chân Phong chằm chằm, gã thấy anh mặc áo vest, đi giày da, nom dáng vẻ không giống người biết đánh nhau liền lộ vẻ hung ác: “Dám đánh an hem của tạo? Mày chán sống rồi hả! Anh em lên..”
“Cẩn thận!” Tần Hoài An thốt lên.
Tiếp đó, cô liền thấy mấy tên lưu manh vây lấy Chử Chân Phong, sau đó… tên nào tên nấy đều bị anh đánh nằm bẹp ra đất.
Tân Hoài An thấy vậy mà trợn mắt há mồm.
Cô không ngờ lại anh lại lợi hại đến vậy.
Chở Gia Mỹ đứng xem kịch vui ở cách đó không xa vừa thấy Chử Chân Phong quay lại giúp Tần Hoài An liền lập tức chuồn đi.
Nhỡ may bị anh cô phát hiện mấy tên lưu manh này là do cô ta sai khiến thì cô ta xong đời mát.
Chử Chân Phong xử lý mấy tên lưu manh xong liền nói với Tần Hoài An còn chưa hoàn hồn lại: “Lên xe”
Tần Hoài An không dám lấy an toàn của mình ra làm trò đùa nên liền thành thật ngồi vào xe.
Chử Chân Phong đã bước đến cửa xe lại bỗng quay đầu nhìn về một phía, mới này còn có một chiếc xe dừng ở đó.
Thư Tần đợi anh ngồi vào xe mới nhìn về phía chân phải của anh.
Cô liền mở miệng hỏi theo bản năng của bác sĩ: “Chân của anh bị thương?”
“Không liên quan gì đến cô” Chử Chân Phong lạnh lùng đáp lại một câu, rồi lại cảm thấy cậu nói này dễ gây hiểu nhầm, liền nói tiếp: “Vết thương cũ”.
/770
|