Chưa đợi anh nghiên cứu kỹ lại, Tân Hoài An đã mẫn cảm thoát ra khỏi vòng ôm của anh.
“Cảm ơn anh!”
Tân Hoài An cúi đầu che đi sự mất tự nhiên trong mắt.
Chử Chấn Phong nhìn xuống cô, có thể dễ dàng nhìn thấy vành tai hồng nhuận của người phụ nữ trước mắt.
Khóe môi anh cong lên không tự chủ.
“Anh Chử, Hàn Lệ Hoan chết rồi, phải làm sao bây giờ?”
Vệ Nam bước tới với vẻ mặt nghiêm nghị và chỉ tay vào xác máy bay trực thăng đang bốc cháy, những người bên trong bị cháy xém và cũng không ai còn sống cả.
Nhìn thấy cảnh này, Chử Gia Mỹ ôm chặt lấy cánh tay Lục Hy Thiên, không dám nhìn.
Lục Hy Thiên nhíu mày, anh chống cự và đẩy cô ta ra.
Mặc dù Tân Hoài An đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay nắm chặt đặt ở bên hông làm cô lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đang sống đột nhiên phải chết một cách thê thảm như vậy.
Chử Chấn Phong ánh mắt quét qua mấy người đang đứng cạnh mình, khôi phục sự lãnh đạm, lạnh giọng nói: “Đưa bọn họ trở về trước.”
Nói xong, anh dừng lại nhìn Lục Hy Thiên, “Cậu cũng cùng bọn họ trở về đi”
“Được rồi, dù sao ở đây cũng không còn việc gì của em nữa rồi” Lục Hy Thiên giơ tay đối diện với Vệ Nam nói: “Vậy anh ở lại đây giúp Chấn Phong xử lý, tôi sẽ đưa bọn họ trở vš “Làm phiền đến anh Lục rồi” Vệ Nam thuận miệng gật đầu, Hàn Lệ Hoan đột ngột qua đời, e rằng những chuyện ở đây không dễ xử lý, lúc này anh Chử rất cần sự trợ giúp của cậu ta.
Nhìn ba người rời đi, Chử Chấn Phong bước tới chiếc trực thăng bị đốt cháy, đôi mắt đen sâu thẳm khó lường.
” Vệ Nam, cậu dẫn người xuống lầu tìm kiếm.
Sau khi Hàn Lệ Hoan đến Hải Lam, nơi này cũng coi như là địa bàn của cô ta, nhất định sẽ để lại một thứ gì đó”
“Vâng” Vệ Nam gật đầu, liếc nhìn cái xác cháy đen rồi mới quay người lại.
“Những vấn đề liên quan đến tính mạng con người, giao do cảnh sát xử lý”
Vệ Nam hiểu ra, dẫn mọi người xuống lầu, đồng thời gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nhìn làn khói cuồn cuộn bốc ra, Chử Chấn Phong nhớ lại hiện trường vụ nổ máy bay trực thăng vừa rồi.
Đó là một sự tình cờ hay một sự cố tình?
Lục Hy Thiên lái xe, Chử Gia Mỹ ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh ấy.
“Tình huống vừa rồi làm tôi sợ chết khiếp.
Đây là lần đầu tiên từ trước tới giờ tôi trải qua kiểu chuyện thế này!” Chử Gia Mỹ ôm chặt lồng ngực mình, nhìn Lục Hy Thiên đầy ngưỡng mộ, ” Lục Hy Thiên anh không sợ sao? Người phụ nữ vừa rồi bị bỏng như vậy…… “
Lục Hy Thiên nói một cách bình tĩnh: “Khi tôi còn ở nước ngoài, khi tôi đang đi mua sắm ở trên đường phố thì có chứng kiến cảnh hai bang hội giải quyết lần nhau, họ còn mang theo cả sũng lẫn dao, Có những người bị giết chết nằm có hai tổ chức đang mua sắm trên đường phố, trang bị súng và dao.
Có người bị giết chết nằm trên đất, tay chân bị đánh gấy, ruột bị kéo cả ra.
Đường phố đầy rẫy máu … Lúc đó tôi đang đứng ở lối vào của một con hẻm cách đó năm mét.
“
“Đừng nói, đừng nói nữa, thật đáng sợ mà!” Chử Gia Mỹ vội vàng ngăn cản, nghĩ đến cảnh tượng này, cô ta liền muốn la lên.
Nhưng cô ta cũng biết sơ sơ về cuộc sống trước kia của Lục Hy Thiên, cô ta biết từ nhỏ anh đã lớn lên trong khu ổ chuôt, những thứ mà anh ấy phải trải qua đương nhiên cũng đen tối hơn rất nhiều bạn bà cùng trang lứa.
Sau đó thì anh ấy gặp anh trai của cô ta, bước chân vào giới giải trí và trở thành một diễn viên trẻ thành công thuộc hàng bậc nhất trên thế giới Cô ta không quan tâm đến những điều quá khứ của của anh ấy, bởi vì cô ta yêu anh ấy như bây giờ.
Tia sáng rực rỡ, khiến người ta cảm thấy chói mắt..
/770
|