“Gia Mỹ, cứ làm theo cách của con đi” Ông ấy nói.
“Vâng ạ, bố”
Cúp điện thoại, Chử Gia Mỹ đắc ý lật tờ thỏa thuận ly hôn mà Tân Hoài An đã ký lên.
Chỉ có chính cô biết, ngoại trừ tờ Tân Hoài An ký tên cuối cùng kia, nội dung phía trước đã bị cô ta thay đổi.
Khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, lại gọi điện thoại: “Luật sư Phương, tôi muốn hỏi chuyện lừa dối kết hôn và tống tiền..”
Ngày hôm sau.
Trong phòng khách sạn.
Sau khi Tân Hoài An rời giường rửa mặt xong thì thu dọn đồ đạc.
Cô và bà nội đã bàn xong, hôm nay sẽ dẫn bà nội về quê.
Dẫu sao từ khi bà nội sinh bệnh được đưa đến Hải Thành này, đã hơn năm năm chưa trở về.
Tân Hoài An quyết định trước dẫn bà nội quê về một chuyến trước, sau đó lại liên hệ với giáo sư Smith, ra nước ngoài tham gia hạng mục kia của ông ấy.
Hiện tại cô đã có thời gian dành cho mình, tùy ý sắp xếp như thế nào đều được.
Dìu bà nội đi xuống lầu, Tân Hoài An đi đến trước quầy tiếp tân làm thủ tục trả phòng.
Vẫn là tiếp tân ngày hôm qua, nhưng mà hôm nay ánh mắt cô ta nhìn Tân Hoài An không hề tò mò, mà là tràn ngập coi khinh và trào phúng.
Tân Hoài An nhíu mày.
Tân Thanh Giang biến sắc: “Các người..”
Bà ấy đang muốn mở miệng, Tân Hoài An giữ chặt bà ấy lại, lắc lắc đầu.
Sau đó lại quay đầu nhìn vào mặt khinh thường của hai cô tiếp tân, lạnh giọng nói: “Tôi không cảm thấy mình đang ra oai, nhưng thật ra các cô làm tiếp tân ở khách sạn ba sao, có cảm giác tự hào lắm sao? Cho dù tôi không phải là mợ Chử, nhưng chỉ cần tôi tiêu tiền ở khách sạn này, tôi chính là khách hàng, lúc các người nhậm chức hản là giám đốc đã dạy, nên phục vụ khách hàng như thế nào!”
Cô vừa dứt lời, hai cô tiếp tân nhìn nhau, sắc mặt đỏ lên.
Tân Hoài An không hề để ý tới bọn họ, dẫn bà nội đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra khách sạn, thì cô lại nghênh đón hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi tới, đưa thẻ cảnh sát ra..
/770
|