Nói xong, cô quay đầu nhìn người đàn ông muốn mua nhà: “Thưa ông, nhìn cách ăn mặc có lẽ ông cũng là người hiểu rõ pháp luật nhỉ?
Nếu hôm nay ông thực sự mua căn nhà này từ tay ông ta, chỉ cần tôi còn nắm di chúc trong tay, giao dịch giữa hai người là vô hiệu, dù ông có đưa tiền đi chăng nữa cũng chỉ như lấy giỏ trúc mà đi múc nước”
Người đàn ông trung niên trầm ngâm, sau đó nghiêm túc nhìn Tân Hoài An: “Lời cô Tân nói có thật không? Chúng tôi có thể mua nhà từ chỗ cô, hôm nay là tang lễ của bà cụ, lần sau chúng ta giao dịch cũng được”
“Không bán” Tân Hoài An thẳng thừng dứt khoát nói ra hai chữ.
Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Việc này chắc không dễ dàng vậy đâu, chúng tôi nhất định phải có được căn nhà này”
Nghe thấy thế, trong lòng Tân Hoài An có dự cảm xấu, đối phương dường như không phải là loại người hiền lành.
Ngay khi cô nghĩ rằng bọn họ sẽ ra tay, người đàn ông trung niên lên “Ông Chung, xem ra chủ sở hữu của căn nhà này chưa rõ ràng, chờ tôi xin lệnh của ông chủ xong sẽ thông báo với ông sau.”
Nói xong, ông ta dẫn người rời đi.
Chung Chí Viễn muốn gọi người quay lại nhưng không thể, chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Chu Vân Nguyệt dẫn theo Chung Cảnh Nghỉ đi tới, nở nụ cười thật tươi hỏi: “Ông Chung, nhanh như vậy bàn xong rồi à? Thống nhất bán được bao nhiêu tiền thế?”
“Bàn cái gì? Đầu bị con nhỏ đó làm hỏng hết rồi!” Chung Chí Viễn tức giận chỉ tập tài liệu trong tay Tân Hoài An, cáu gắt nói: “Mẹ tôi đã lập sẵn di chúc để lại căn nhà cho con nhỏ này rồi”
“Cái gì?” Chu Vân Nguyệt nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản di chúc trong tay của Tân Hoài An.
“Tân Hoài An, mày chỉ là đứa con hoang bà ấy nhặt về từ bên ngoài, có tư cách gì thừa kế nhà tổ của họ Chung bọn tao? Mày thực sự không biết xấu hổi” Bà ta châm biếm nói.
“Xấu hổ?” Vẻ mặt Tân Hoài An không thay đổi: “Đây là nhà bà nội cho tôi nên tôi nhận thôi.”
Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sử dụng di chúc này, chờ sau khi chôn cất bà nội, cô sẽ xóa di chúc và để Chung Chí Viễn thừa kế nCôi nhà này, điều đó cũng dễ hiểu, dù sao ông ta cũng là con trai duy nhất của bà nội.
Nhưng Chung Chí Viễn và Chu Vân Nguyệt thực sự quá vô sỉ, chưa chôn cất bà nội đã vội vã muốn bán nhà trong hôm nay.
Bà nội nói rất đúng, bọn họ không xứng.
Đó là lý do Tân Hoài An thay đổi suy nghĩ, quyết định giữ lại phần di chúc này.
Cô tuyệt đối không để Chung Chí Viễn bán căn nhà này cho người khác đập bỏ xây thành biệt thự.
Chu Vân Nguyệt và Chung Chí Viễn nhìn nhau, bọn họ thật sự bị chọc tức đến muốn bốc khói.
Hai người nháy mắt với nhau, nét mặt lập tức thay đổi.
“Tân Hoài An, cô nói di chúc đó là bà nội viết cho cô sao? Đưa tôi xem thử, lỡ cô nói dối thì sao?” Chu Vân Nguyệt khiêu khích nói.
Tân Hoài An quan sát sắc mặt khó coi và dáng vẻ tính toán của bà ta.
Cô hiểu rất rõ Chu Vân Nguyệt.
“Thế nào? Hai người muốn hủy bản di chúc này à?” Trong lòng Tân Hoài An lập tức trở nên cảnh giác.
Chung Chí Viễn lộ ra nụ cười tàn nhãi này không còn thì căn nhà sẽ là của tao: Vừa dứt lời, ông ta nhào về phía Tân Hoài An.
Chu Vân Nguyệt cũng xông lên giúp đỡ, còn quát lớn: “Con trai, mau giành lấy bản di chúc trong tay nó đi!”
Hai vợ chồng nhanh chóng vọt tới trước mặt Tân Hoài An, định ra tay giành lấy bản di chúc.
‘Đúng vậy, nếu bản di chúc “Các người dám đụng vào cô ấy thử xem!”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói cảnh cáo, còn có tiếng cầu cứu của Chung Cảnh Nghỉ: “Ba mẹ..”.
/770
|