Chử Chấn Phong buộc mình phải từ bỏ sự tò mò khó hiểu trong lòng, nhưng anh phát hiện bản thân hoàn toàn không thể kiểm soát được những suy nghĩ ấy.
Thậm chí còn không thể kiềm chế mà nghĩ về mối quan hệ giữa Tân Hoài An và Trương Nhược Phi.
Vương Thanh Hà xử lý vết thương xong đi ra, thấy dáng vẻ suy tư nặng nề của anh liền dịu dàng hỏi: “Chấn Phong, trong công ty có chuyện gì sao? Hay là anh quay về đi, em tự bắt xe quay trở lại đoàn phim cũng được.”
Chử Chấn Phong hơi tỉnh táo lại, nhìn cô ta, có chút nhăn nhó nói: “Toàn thân em đều bị thương, còn muốn tiếp tục trở lại đó quay phim nữa sao?”
Vương Thanh Hà nở nụ cười miễn cưỡng: “Không còn cách nào, cả đoàn phim đều đang đợi em.
Con đường diễn viên là do em tự mình chọn, em rất thích công việc này, đương nhiên có chịu một chút thương tổn cũng không sao cả”
Dáng vẻ kiên cường và thấu hiểu của cô ta khiến trái tim Chử Chấn Phong rung động, bật thốt thành tiếng: “Làm người phụ nữ của Chử Chấn Phong thì không cần phải vất vả như vậy”
“Em đang dốc sức vì ước mơ của mình mà” Vương Thanh Hà nhấn mạnh, sau đó cụp mắt nhắc nhở: “Hơn nữa, chẳng phải chúng ta còn chưa kết hôn đó sao?”
Những lời này khiến Chử Chấn Phong càng thêm áy náy với cô ta.
“Tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ cho em một hôn lễ hoành tráng, độc nhất vô nhị trên đời này” Anh thấp giọng hứa hẹn.
Hai mắt Vương Thanh Hà tỏa sáng, trong đầu lập tức hiện lên viễn cảnh tương lai tốt đẹp, liền tràn đầy chờ mong mà gật đầu.
“Hai chúng ta đi ăn tối trước, sau đó tôi sẽ đưa em quay về đoàn làm phim” Chử Chấn Phong nói.
Lần này, Vương Thanh Hà không còn giả vờ dè dặt nữa, ngọt ngào đáp lại: “Được, em nghe anh”
Chử Chấn Phong buột miệng: “Vậy đi ăn cơm Tấm được không?
Nghe nói gần đây có một cửa hàng rất ngon”
Anh nhớ trước đây có lần tán gẫu cùng Tân Hoài An, cô đã nói rằng các món ăn của mình được làm dựa theo thực đơn của nhà hàng đó.
Chết tiệt, sao lại là Tân Hoài An nữa?
Chỉ có hồi quá khứ nghèo túng cô ta mới bước vào loại nhà hàng như vậy.
Nhìn theo bóng lưng Chử Chấn Phong đã bước qua cửa, Vương Thanh Hà không thể kéo anh quay về, đành cắn răng kiên trì đi theo.
Chử Chấn Phong hiếm khi đến ăn ở một quán nhỏ như vậy, nhìn tầng một ầm ï trong lòng có chút không thoải mái, nhẹ giọng nói: “Chúng ta lên lầu ngồi đi”
Sau đó anh đi trước, nhấc đôi chân dài bước lên cầu thang.
“Rất lấy làm tiếc, hôm nay các phòng riêng đều đã đầy.
Ở đây vừa vặn có một bàn, hai người có thể ngồi được không?” Bà chủ nói với một nụ cười áy náy.
Vương Thanh Hà đang định lấy cớ này để rời đi, trước khi mở miệng còn không quên nhìn Chử Chấn Phong thăm dò: “Chấn Phong, hay là chúng ta…”
“Không sao, chúng ta có thể ngồi ở chỗ này” Chử Chấn Phong không có vấn đề gì, thản nhiên ngồi xuống.
Vương Thanh Hà sửng sốt, đành phải ngồi đối diện với anh..
/770
|