Mà Hoàng Mỹ Châu lúc này cũng đang nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của anh, tâm hồn nhỏ bé cũng không biết đã bị cuốn đi nơi nào.
Thảo nào Tân Hoài An dám nói dối mình gả cho cậu Chử, người đàn ông như vậy, để cho cô ta ngủ cùng một đêm thôi cô ta cũng bằng lòng!
Trong lòng Hoàng Mỹ Châu nhất thời càng thêm ghen ty với Tân Hoài An.
Tại sao lại là anh ta?
Trong lòng nhất thời không vui, nhưng trên mặt không có biểu lộ ra, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Hiệu trưởng Trịnh, trong trường học xảy ra chuyện như vậy, ông hẳn là nên nghiêm trị mới phải.”
“Cậu Chử nói phải, chuyện liên quan đến không khí và kỉ luật trong trường học, chúng tôi có thể xử lí tốt”
Chử Chấn Phong gật đầu một cái, xoay người muốn rời đi.
“Chờ một chút!”
Tân Hoài An đột nhiên lên tiếng, gọi anh lại.
Cô bước đến trước mặt anh, ngẩng đầu, ánh mắt hài hước nhìn anh: “Chử Chấn Phong, ỷ thế hiếp người là thủ đoạn của anh sao?”
Không khí trong phạm vi xung quanh hai người chợt đông cứng.
Cô gái này dám gọi thẳng cả họ cả tên của cậu Chử!
Cô ta đã gây ra chuyện, không xin lỗi mọi người thì thôi, còn dám hùng hồn như vậy sao?
Mọi người chắc chăn rằng giây kế tiếp cậu Chử sẽ nổi giận cho xem!
Nhưng, Chử Chấn Phong chỉ nhướng đuôi lông mày, thần sắc lạnh lùng: “Tôi ỷ thế hiếp người? Dấu bàn tay trên mặt cô ấy chẳng nhẽ là do cô ấy tự đánh?”
“Là tôi đánh, nhưng cô ta lại là người khiêu khích tôi trước, anh không hỏi nguyên do mà đã định tội của tôi rồi?”
Tân Hoài An dừng một chút, châm chọc phun ra mấy chữ: “Ha, người tốt quá nhỉ!”
Chử Chấn Phong nhíu mày: “Trường học tự biết cách điều tra”
“Đuổi học tôi sao?” Tân Hoài An hỏi lại, giọng nói lộ ra sự lạnh lẽo..
/770
|