Chương 301
Lâm Bình Nguyên tỉnh táo lại, tiếng nói của anh ta vang lên lần nữa: “Tân Hoài An, em thế này là không thể nói lý rồi. Để không làm mất con, em còn dám nói nó là con của Chử Chấn Phong. Anh vừa mới nói, chỉ cần em quay lại với anh, anh sẽ giữ lại đứa bé này”
“Câm miệng! Tôi nói đứa bé này không có quan hệ gì với anh, không tới phiên anh khoa tay múa chân ở đây!”
Tân Hoài An lạnh lùng quát, phút chốc cô đứng dậy và ném ra câu tiếp theo: “Về sau, anh cách xa tôi một chút!”
Nói xong, cô tức giận đùng đùng nhanh chóng rời đi.
Lâm Bình Nguyên thở nhẹ một hơi, anh ta liếc nhìn Vương Thanh Hà ở bên kia và truyền thông tin cho cô ta qua ánh mắt.
Từ nhà hàng đi ra, Tân Hoài An đi tới trạm xe buýt ở phía xa xa với vẻ mặt lạnh lùng.
Cô có tỉnh táo đi nữa, thì ngày hôm nay cô cũng bị Lâm Bình Nguyên chọc giận.
Vừa nghĩ tới bộ mặt đạo đức giả của Lâm Bình Nguyên tự cho mình là bố đứa bé, cô hận không thể đánh, tát vào mồm anh ta.
Tân Hoài An đá vào thân cây, nhưng cây không có việc gì, còn đầu ngón chân cô lại bị đau.
Cô kêu một tiếng đau, rồi dừng bước lại, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo lại.
Vì sao Lâm Bình Nguyên nói đứa bé là con của anh ta?
Anh ta biết rõ mình không có khả năng đồng ý quay lại với anh ta, cho nên, thật ra mục đích của anh ta là muốn ép cô diệt đứa bé.
Tân Hoài An còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, một bóng dáng lạnh lùng đã tới gần trước mắt cô.
Không đợi cô nhìn rõ, cổ tay cô đã bị siết chặt, cô bị một lực rất mạnh lôi vào trong xe.
“Cứu với Cô đang muốn hô to cầu cứu, nhưng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt sắc bén ép người của Chử Chấn Phong, nhất thời cô đổi giọng: “Là anh à?”
Ánh mắt sắc bén của Chử Chấn Phong thoáng dừng lại ở trên mặt cô.
Sau đó, ánh mắt đó di chuyển xuống phần eo đang bị cô ôm chặt.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Cô nghi ngờ đứa bé là con của ai?”
“Tôi không mang thai” Cô thề thốt phủ nhận, nhưng tim lại đập mạnh, chậm một nhịp.
“Những gì cô và Lâm Bình Nguyên nói đều đã bị tôi nghe thấy” Chử Chấn Phong lạnh lùng cong môi dưới. Anh thấy sự của che giấu Tân Hoài An không cần thiết chút nào, thậm chí còn hơi nực cười.
Sắc mặt Tân Hoài An tối đi. Cô ngồi thẳng lên, khôi phục vẻ đạm mạc lạnh lùng: “Nghe thấy thì sao?”
Mí mắt Chử Chấn Phong hơi cụp xuống, lông mi dài tạo thành bóng đen che đi sự phức tạp ở đáy mắt anh.
Môi mỏng của anh giật giật: “Tôi nghe cô nói, đứa bé là con của tôi?”
Cơ thể của Tân Hoài An hơi cứng ngắc, bàn tay đặt ở bên hông không khỏi nắm chặt lại thành nắm đấm.
Chiếc xe đóng kín cửa chợt im lặng trong giây lát, bầu không khí tràn ngập sự nặng nề.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Nếu tôi không nói như vậy thì Lâm Bình Nguyên sẽ dây dưa mãi không dứt đấy”
Trong đôi mắt của Chử Chấn Phong có thêm vài phần dò xét: “Là như vậy sao? Cho nên đứa bé thật sự không phải là của Lâm Bình Nguyên à?”
“Anh có thể cho là như vậy” Tân Hoài An giương cánh môi khẽ mỉm cười.
Câu trả lời mập mờ này khiến Chử Chấn Phong nghe xong liền muốn đánh người.
Anh cũng biết Tân Hoài An không thể nào đang mang thai đứa con của mình, nhưng anh vẫn rất để tâm đứa nhỏ trong bụng cô rốt cuộc là của ai.
Chết tiệt!
Chử Chấn Phong tối sầm mặt lại rồi lùi xuống, vòng qua ghế lái, khởi động chiếc xe.
/770
|