Chương 313
Lúc này nghe được lời của cô ta, sắc mặt của quản lý Tiết không khỏi hoảng sợ: “Không biết giám đốc Hàn sắp xếp vị trí nào cho cô Tần ạ?”
Trợ lý Tang chỉ vào tài liệu trước mặt bà ta rồi nói: “Chị tự xem Quản lý Tiết lúc này mới nhớ đến tài liệu mà Tân Hoài An mang tới vừa bị bà ta coi thường.
Ánh mắt quản lý Tiết nhìn về phía Tân Hoài An đã thay đổi, có chút né tránh.
Đương nhiên Tân Hoài An sẽ không để tâm.
Nhận được thẻ nhân viên, nhờ sự hướng dẫn của trợ lý Tang, cô đã đi đến văn phòng của chủ tịch.
“Tôi tên là Tang Đường, giám đốc Hàn đặc biệt dặn dò, sau này cô ở trong công ty có bất kỳ nhu cầu gì, đều có thể trực tiếp tìm tôi” Trên mặt Tang Đường nở một nụ cười chuyên nghiệp, cô ta nói thêm: “Nói chung, không phải bất cứ lúc nào giám đốc Hàn cũng nhất thiết phải ở trong công ty”
“Ừm” Tân Hoài An cũng không khách khí, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người đi đến bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, nhưng không đi vào ngay.
Bên trong đang bàn chuyện.
“Tổ trưởng Tân, chúng ta ở bên ngoài chờ một lát đã” Tang Đường nói, rồi cùng Tân Hoài An đứng ở bên ngoài.
“Văn phòng cũng không cách âm, tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong xuyên qua cửa phòng đang đóng chặt.
“Tổng giám đốc Hàn, hiện tại xem ra bên kia đã bỏ việc điều tra cái chết của Hàn Lệ Hoan, cô ta cũng không áp bức, ngược lại hợp tác với chúng ta nên đã giảm rất nhiều lực cản. Bước hợp tác kế tiếp, phải chăng Tổng giám đốc Hàn đã có dự định gì?”
“Đương nhiên, tôi biết anh muốn cái gì, anh cũng hiểu rõ, là tôi muốn cái gì!” Hàn Âu Dương vừa cười vừa nói.
“Chử thị…”
Ngoài cửa, Tân Hoài An đứng nghe cảm thấy không thích hợp, nhìn trợ lý Tang một chút, muốn nói các cô có nên đi ra để tránh hiềm nghi không.
Nhưng vẻ mặt trợ lý Tang vẫn lạnh nhạt, không có chút biến động gì, hiển nhiên sớm đã tập thành thói quen.
Cô cũng chỉ đành đứng tại chỗ, nghe âm mưu của bọn họ ở bên trong.
Một lát sau, tiếng nói chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Tân Hoài An nhẹ nhàng thở ra đồng thời cửa mở ra.
Một người đàm ông mặc âu phục giày da trầm ổn đi tới.
“Chú hai Chử” Tang Đường nhàn nhạt mở miệng đầy ý cười, Tân Hoài An đứng ở bên cạnh cũng chỉ có thể kiên trì lên tiếng chào hỏi.
Nghĩ đến vừa rồi mình có nghe được những lời kia, trong nội tâm cô đối với Chử Châu lại có cảm giác kỳ quái.
/770
|