Chương 375
Tân Hoài An cầm kim khâu trong tay, nhếch miệng nói: “Tôi là sinh viên y khoa, tôi đề nghị anh cầm máu trước, khâu vết thương lại đã”
“Mất bao lâu?” Anh hỏi.
“Khoảng… Mười lăm phút”
Chử Chấn Phong cau mày, lâu như vậy sẽ không kịp.
Đột nhiên, anh nghĩ đến điều gì đó, nói: “Cô, đi cùng tôi”
Tân Hoài An ngẩn ra, lắc đầu: “Không thể nào, hoặc là tôi ở đây khâu vết thương cho anh, hoặc là anh đi đi. Tôi có thể đảm bảo, anh đi được nửa đường, cũng sẽ bị đưa tới bệnh viện”
“Cô cố ý hả?” Ánh mắt Chử Chấn Phong tối lại, gần từng chữ một: “Cô biết tôi phải làm gì mà”
Tân Hoài An khẽ run, ánh mắt đảo nhanh, không hiểu sao có chút nóng nảy, nói: “Anh cho rằng tôi cố ý ngăn anh đính hôn với Vương Thanh Hà sao?”
Chử Chấn Phong không nói, nhưng vẻ bình tĩnh trên mặt lại giống như muốn nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Tân Hoài An cảm thấy vừa tức lại vừa buồn cười.
“Vậy anh đi đi” Cô cũng lười nói tiếp, Chử Chấn Phong sống hay chết, đâu có liên quan gì đến cô chứ.
“Điện thoại của cô còn ở chỗ tôi” Đột nhiên Chử Chấn Phong trầm giọng nói một câu.
Tân Hoài An kinh ngạc nhìn anh. Không sai, người này không nhắc thì cô đã quên mất, điện thoại của cô còn trong tay anh!
“Đi với tôi, tôi sẽ trả điện thoại lại cho cô!” Chử Chấn Phong đứng không được vững lắm, cơ thể hơi chao đảo.
¡ vàng dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Tân Hoài An: “Cô Tân Hoài An cắn răng: “Phải trả điện thoại lại cho tôi!”
“Cảm ơn cô Tân! Lát nữa tôi sẽ tự mình trả lại cho cô!” Vệ Nam cảm kích muốn rơi nước mắt.
Sau khi lên máy bay, Tân Hoài An mới nhận ra một vấn đề.
Cô sợ độ cao!
Cách mặt đất ngày càng xa, cảm giác không chân thực dưới chân lập tức vọt lên đỉnh đầu, cô cảm thấy hoa mắt chóng mắt, chứ đừng nói đến xử lý vết thương cho Chử Chấn Phong nữa.
Vệ Nam không hiểu cô thế nào: “Cô Tân?”
Nhưng Chử Chấn Phong lại nhận ra chỗ khác thường của cô, đưa tay ra, kéo cô đến trước mặt mình: “Đừng nhìn xuống dưới!”
cậu ta lập tức kéo rèm hai bên, hàng ghế phía sau máy bay trở thành một không gian kín.
“Có thể mở mắt rồi” Chất giọng trầm thấp đầy kiềm chế của Chử Chấn Phong vang lên.
Tân Hoài An lắc đầu: “Tôi “Không sao” Anh lạnh nhạt nói, trong tiếng nói dường như có một nguồn năng lượng vô hình.
Cô có chút do dự, chần chừ, rồi từ từ mở mắt ra.
Cửa sổ đã bị rèm che lại, không thấy được không gian bên ngoài, mà cửa kính phía trước ghế điều khiển, cũng có ghế lưng cao ngăn lại.
Chỉ cần không nhìn thấy bầu trời thật cao bên ngoài, cô sẽ không sợ nữa.
Cô giống như đang ở trong một cái hộp, đột nhiên có cảm giác an toàn.
/770
|