Chương 382
Sáng sớm, bởi vì cổ chân của Dư Nhiễm bị thương nên mấy người ngồi xe ngắm cảnh đi xuống núi.
Tân Hoài An cũng không nói với mọi người chuyện hôm qua cô gặp được Chử Chấn Phong, cô cũng chưa từng nghĩ rằng có thể gặp lại Chử Chấn Phong một lần nữa.
Sau khi tạm biệt mấy người Ôn Nhã Ly thì cô đến siêu thị mua một ít thức ăn và đồ dùng sinh hoạt, chuẩn bị trốn luôn ở nhà trải qua ngày cuối tuần này.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn thấy có người đang ngồi trong nhà mình, Tân Hoài An theo bản năng định hét to lên.
Nhưng còn may, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, vào nhà, đặt tất cả đồ xuống.
Đi đến trước mặt người đàn ông, lạnh lùng nói: “Sao anh lại ở trong nhà của tôi?”
Chử Chấn Phong mặc một bộ đồ ở nhà màu đen, một người đàn ông cao hơn một mét tám mấy đang ngồi trên trên chiếc ghế sofa đôi nhỏ nhắn của cô, càng lộ rõ đôi chân thon dài.
“Trả điện thoại cho cô.” Anh khom người đặt chiếc điện thoại lên chiếc bàn trà trước mặt.
Tân Hoài An ngay lập tức cầm điện thoại lên, trên mặt vẫn dáng vẻ khó coi đó, nói: “Trả điện thoại thôi thì có cần phải vào nhà của tôi không hả? Sao anh lại vào được?”
“Tôi cho người điều tra địa chỉ nhà cô, kết quả mấy người đó lại rảnh rỗi thuận tay lấy chìa khóa nhà cô giao luôn cho tôi.”
Chử Chấn Phong ngước mắt lên nhìn Tân Hoài An, dáng vẻ lúc anh nói ra những lời này vậy mà không hề có chút cảm giác dối trá.
Anh khẽ nhếch môi, nói: “Cô cũng biết, tôi vừa mới bị người khác.
đuổi giết, trong một khoảng thời gian ngắn, bọn chúng nhất định sẽ không từ bỏ ý định đó đâu , nếu như bị người khác thấy tôi đang đứng chờ trước cửa nhà cô vậy thì rắc rối r “Vậy nên, dưới tình huống anh chưa nhận được sự cho phép của tôi mà đã tùy tiện vào nhà của tôi rồi à?” Tân Hoài An gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra câu này.
không nghĩ tới một giây sau, lạch cạch’.
Chử Chấn Phong chỉ đóng cửa lại mà không hề rời đi.
Sắc mặt của Tân Hoài An dần trở nên vô cùng khó coi, nhìn anh từng bước từng bước đi đến trước mặt cô.
“Tôi đến tìm cô, ngoài việc trả điện thoại, còn có chuyện khác” Chử Chấn Phong yên lặng nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy, giống như lốc xoáy, như thể muốn cuốn linh hồn con người vào đó vậy.
“Cái gì?” Tân Hoài An cố gắng lờ đi áp lực tỏa ra từ trên người anh, bình tĩnh nói.
“Đêm đó, người cứu tôi có phải là cô hay không?”
Tân Hoài An cảm thấy lo lắng trong lòng.
Tân Hoài An có thể đoán được Chử Chấn Phong đang muốn nói đến chuyện gì, rất nhanh cô đã bình tĩnh lại rồi mỉm cười nói: “Người cứu anh tối hôm qua tất nhiên là tôi rồi. Sao anh Chử lại quên nhanh như vậy chứ?”
Tối hôm qua và đêm đó… Tân Hoài An vờ như nghe lâm.
Nếu như Chử Chấn Phong chỉ tuỳ tiện hỏi một câu thì chuyện này sẽ nhanh chóng qua đi thôi.
Thế nhưng Chử Chấn Phong không định cứ cho qua như thế, anh không cam lòng hỏi lại bằng cách khác: “Vậy vết thương trên đùi tôi có liên quan gì tới cô hay không?”
/770
|