Chương 388
Trong lòng Tân Hoài An khẽ động một cái.
Khi tiễn bọn họ xuống lầu, tranh thủ lúc Trương Nhược Phi đi lái xe, Tân Hoài An kéo tay Ôn Nhã Ly, nhỏ giọng nói: “Em đã nói với Trương Nhược Phi là em thích anh ấy chưa?”
“Chị Hoài An!” Đôi mắt của Ôn Nhã Ly lập tức trợn tròn lên như mắt mèo con, ngạc nhiên nhìn cô, khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng lên một cách đáng nghi.
Tân Hoài An vỗ võ lên mu bàn tay của Ôn Nhã Ly, nói: “Có những lời, nói ra sẽ tốt hơn là cứ giấu mãi trong lòng”
Ôn Nhã Ly cắn môi, chần chừ một lát rồi nói: “Em biết rồi, chị Hoài An, em sẽ thử xem…”
“Cố lên” Tân Hoài An tặng cho cô ấy một ánh mắt khích lệ.
Trương Nhược Phi lái xe tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Chị Hoài An, em đi trước nha” Ôn Nhã Ly nói xong thì lên xe.
“Đi đây” Trương Nhược Phi phất tay với Tân Hoài An.
“Đi đường cẩn thận đó” Tân Hoài An dặn dò.
Trên đường phố xe cộ chạy ngược chạy xuôi tấp nập, nhưng bên trong xe lại chẳng có ai lên tiếng cả. Ôn Nhã Ly ngồi ở ghế phó lái, thỉnh thoảng lại lặng lẽ liếc nhìn Trương Nhược Phi đang lái xe một cái.
Nhớ lại những chuyện chị Hoài An đã nói, Ôn Nhã Ly cố gắng phá vỡ sự im lặng, nhưng mà cổ họng của cô ấy giống như bị thứ gì đó chặn lại, vừa khô vừa đắng, không thể nói nên lời.
Cô ấy hẳng giọng một cái.
Lúc này, một chai nước được đưa tới.
Ôn Nhã Ly ngẩn người nhìn Trương Nhược Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng cả lên.
“Khụ, lúc nãy ăn lẩu, cổ họng hơi cay một chút” Khó khăn lắm Ôn Nhã Ly mới có thể nói ra hai câu này, cô ấy uống hai ngụm nước, tránh ánh mắt của Trương Nhược Phi, không dám nhìn anh ta.
Trương Nhược Phi cười nói: “Vậy sao? Vậy thì tôi ăn cay tốt hơn em rồi, tôi cảm thấy vẫn ổn”
“Ừm” Ôn Nhã Ly nhỏ giọng đáp lại, yên lặng đóng nắp chai.
Trong xe lại một lần nữa trở nên im lặng.
Thực ra, lúc có mặt người khác, hai người bọn họ cũng không phải như vậy, nhưng mà khi chỉ có hai người ở riêng với nhau thì bầu không khí sẽ trở nên rất kỳ quái.
Ôn Nhã Ly ở trong lòng phiền muộn thở dài một hơi.
Mặc dù Trương Nhược Phi không nói lời nào, nhưng vẫn để ý đến vẻ mặt của Ôn Nhã Ly. Anh ta suy nghĩ một chút rồi gọi: “Nhã Ly”
“Hả?” Đột nhiên bị gọi tên, Ôn Nhã Ly lập tức vếnh tai lên, căng thẳng nhìn về phía Trương Nhược Phi.
“Ở trước mặt tôi, em không cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy đâu. Tôi biết em để tâm đến điều gì, có phải lúc trước mẹ tôi nói những lời kỳ quái kia đã làm ảnh hưởng đến em rồi không?”
Trương Nhược Phi mỉm cười, an ủi cô ấy: “Chúng ta là bạn bè, cùng lắm thì tôi chỉ xem em như là em gái mà thôi, cho nên em có thể yên tâm rằng tôi tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào với em hết.
Mẹ tôi suy diễn đến chuyện yêu đương linh tinh này nọ là chuyện của bà ấy, em tuyệt đối đừng để bụng”
Đôi môi của Ôn Nhã Ly tái nhợt đi, trong lòng giống như bị thứ gì đó đâm vào, đau âm Ỉ.
Cô ấy cắn môi, kinh ngạc nhìn Trương Nhược Phi.
Phải làm sao đây?
Có nên nói ra không?
Trái tim như rơi vào vũng bùn, cố gắng giãy dụa.
Mãi sau đó cô ấy mới hít sâu một hơi nghẹn ngào nói: “Nhưng mà em luôn cất giấu nó trong lòng”
Lần này đổi lại là Trương Nhược Phi ngơ ngẩn: “Cái gì cơ?”
Ôn Nhã Ly nhanh chóng cúi đầu, không muốn để ánh mắt mù quáng không tự chủ của mình bị người ta nhìn thấy.
/770
|