Chương 407
“Chị có cách giúp em chứng minh chuyện mấy tấm ảnh đó, khi nào hoạt động bên em mới bắt đầu?”
“Đợi thêm khoảng một giờ nữa ạ” Dư Nhiễm trả lời, vừa tức giận hỏi: “Chị có cách gì?”
“Nếu như em tin chị thì hãy nghe lời chị, như thế này…”
Tân Hoài An nhắn tin với Dư Nhiễm một hồi, lúc này mới kết thúc cuộc nói chuyện.
Cô ngẩng đầu lên, chợt phát hiện Tiêu Mạnh Lương đang nhìn cô qua kính chiếu hậu chằm chằm.
Tân Hoài An đón nhận ánh mắt của anh ta, chủ động nói chuyện phiếm: “Nghe nói anh là anh họ của Vương Thanh Hà? Anh cũng là người Hải Lam à?”
Bây giờ vẫn chưa ra khỏi thành phố, Tiêu Mạnh Lương muốn Tân Hoài An buông lỏng cảnh giác nên trả lời cô một cách tự nhiên: “Không phải, tôi là bà con xa của cô ấy, quê của tôi ở núi Vũ Sơn”
Ánh mắt Tân Hoài An chợt lóe: “Thật trùng hợp, trước đây tôi từng tới núi Vũ Sonnw tập huấn, ở đó có rất nhiều cây thuốc Đông Y mọc dại “Dù sao đi nữa cũng là ở nông thôn, chẳng bằng thành phố, muốn cái gì là có cái đó.” Tiêu Mạnh Lương bĩu môi nói.
Đây là suy nghĩ thật trong lòng anh ta, mấy hôm nay sau khi có tiền, anh ta càng cảm nhận được sức hấp dẫn của thành phố, nhất là những cô gái xinh đẹp kia…
Ánh mắt của Tiêu Mạnh Lương rơi vào trên khuôn mặt xinh đẹp của Tân Hoài An. Dáng vẻ cô giản dị, mặc dù không phải gương mặt đẹp tiêu chuẩn, nhưng có khí chất điềm tĩnh thanh tao khiến hai mắt người khác tỏa sáng.
Khóe miệng Tiêu Mạnh Lương nhếc lên, trong mắt hiện lên một tia xấu xa.
Tân Hoài An lờ đi ánh mắt không tốt của anh ta, trong lòng khinh thường nhưng trên mặt tỏ ra không có việc gì.
Xe chạy hơn nửa giờ vẫn chưa ra khỏi thành phố.
Trên mặt Tân Hoài An lộ ra vẻ khó chịu, cô bụm miệng nôn khan vài cái, rồi hỏi: “Trên xe của anh có thuốc say xe không? Tôi cảm thấy hơi chóng mặt”
Tiêu Mạnh Lương nhìn thoáng qua cô, nơi đáy mắt xẹt qua tia khác thường.
Anh đưa một chai nước qua: “Thuốc thì không có, uống ít nước đi, chai này mua cho cô đó!”
“Cảm ơn!” Tân Hoài An cầm lấy chai nước.
Trước ánh nhìn đăm đăm của Tiêu Mạnh Lương, Tân Hoài An vặn nắp chai nước ra và uống hai ngụm.
Nước này nếu không nếm tỉ mỉ sẽ không phân biệt được điều gì khác thường.
Nhìn Tân Hoài An uống nước xong, sắc mặt của Tiêu Mạnh Lương nhất thời thả lỏng, khóe môi của anh ta cong lên.
Tân Hoài An nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thờ ơ mở miệng hỏi: “Thanh Hà bảo anh đến tiễn tôi chắc là tin tưởng anh lắm nhỉ?”
Bước đầu tiên trong kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, Tiêu Mạnh Lương rất đắc ý, nói chuyện cũng lười vòng vo, nên chẳng thèm nghĩ ngợi đã nói ra: “Đều vì tiền thôi, không có tiền ai thèm giúp cô ta làm mấy chuyện này”
Tiền ư?
Cũng phải, tiền có thể sai sử ma quỷ mà, nhưng bây giờ thứ mà Vương Thanh Hà không thiếu nhất chính là tiền.
Ánh mắt Tân Hoài An tăm tối, tiếp tục hỏi một cách dẫn dắt: “Vậy trước đó anh bỏ thuốc Dư Nhiễm, chụp những bức ảnh tế nhị của cô ấy, ‘Vương Thanh Hà đã cho anh rất nhiều tiền sao?”
“Cô hỏi chuyện này để làm gì?” Tiêu Mạnh Lương nghỉ ngờ hỏi.
Tân Hoài An bình tĩnh cười nói: “Thì tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Tiêu Mạnh Lương trông có vẻ liều lĩnh và thiếu suy nghĩ, nhưng anh ta vẫn có một chút thận trọng. Muốn gãi bẫy anh ta, không dễ dàng cho lắm.
Tân Hoài An khẽ mím môi không nói nữa.
/770
|