Chương 412
Đứng cách đám người không xa, Chử Chấn Phong nhìn cảnh này, hơi nhíu mày nói nhỏ với trợ lý Vệ Nam bên cạnh.
Vệ Nam gật đầu, bước nhanh lên sân khấu, đỡ Vương Thanh Hà đứng dậy, nhìn quanh và nói: “Đây là vợ sắp cưới của anh Chử, mợ chủ tương lai của nhà họ Chử. Những gì mọi người đã làm vừa rồi, là thiếu tôn trọng đối với mợ chủ của chúng tôi, nếu như mợ chủ bị thương dù chỉ là một chút, thư mời từ luật sư của nhà họ Chử, ngày mai sẽ được đưa tới tay mọi người.”
Người dẫn chương trình lau mồ hôi trên trán, run rẩy nhìn Chử Chấn Phong, thận trọng nói: “Anh Chử bớt giận, vừa rồi mọi người đều vội vàng muốn tìm hiểu mọi chuyện, cảm xúc nhất thời không khống chế được…
“Chuyện này, sau này nhà họ Chử sẽ giải thích trên trang web chính”
Chử Chấn Phong mím môi mỏng, giọng nói lãnh đạm rõ ràng truyền tới tai tất cả mọi người có mặt ở đây.
Vệ Nam đỡ Vương Thanh Hà với sắc mặt trắng bệch bước xuống sân khấu, đi đến chỗ anh.
Vương Thanh Hà không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của Chử Chấn Phong, cô ta gục đầu xuống, đặt tay lên bụng với vẻ mặt khó chịu.
Chử Chấn Phong mím môi nhìn cô ta từ trên xuống dưới, cũng không nói gì, lạnh nhạt nói: “Đi bệnh viện trước.”
Đoàn người đang chuẩn bị rời đi, phía sau vang lên một giọng nói lanh lảnh: “Chờ một chút!”
Dư Nhiễm khập khiếng chạy tới, cả người trông cũng chật vật.
Cô cũng bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn vừa rồi, khi đám đông chen chúc, một đôi giày cao gót của cô đã bị gấy mất một đế.
Lúc này, cô dừng lại trước mặt đám người Chử Chấn Phong thở dốc, lấy can đảm nói: “Anh Chử, xin hãy cứu Tân Hoài An!”
Chử Chấn Phong nghe thấy tên Tân Hoài An, vô thức dừng lại bước chân: “Cô ấy? Làm sao vậy?”
Vương Thanh Hà được Vệ Nam đỡ lấy thì hơi cứng người, sự âm u xẹt qua đôi mắt rũ xuống, lông mày nhanh chóng nhăn lại.
Dư Nhiễm giơ ngón tay về phía Vương Thanh Hà: “Là cô ta, cô ta bảo Tiêu Mạnh Lương nhân cơ hội Tân Hoài An rời khỏi Hải Lam, muốn hại cô ấy!”
“Tôi không có!” Vương Thanh Hà ngẩng đầu lên, trong phút chốc trên mặt đã chảy đầy nước mắt, cô ta một mặt vô tội nói: “Chấn Phong, cô ta hãm hại em, em chưa từng làm chuyện như vậy”
“Vậy cô giải thích những gì vừa rồi Tiêu Mạnh Lương nói đi? Tôi biết người mà anh ta nói là Tân Hoài An! Là cô muốn hại cô ấy!”
Dư Nhiễm nhấn mạnh, lo lắng nhìn Chử Chấn Phong: “Anh Chử, Tân Hoài An hiện tại có thể đang ở trong tình huống rất nguy hiểm, nể tình cô ấy và anh đã từng là vợ chồng, xin anh hãy cứu cô ấy Ngoại trừ Chử Chấn Phong, Dư Nhiễm không nghĩ ra ai có khả năng cứu Tân Hoài An trong thời gian ngắn nhất.
“Chấn Phong, anh đừng tin cô ta, em thật sự chưa từng làm, a..”
Vương Thanh Hà vội vàng nói, đột nhiên cau mày lại, như thể đau tới sắp ngất đi.
Ánh mắt Chử Chấn Phong tối sầm lại, chỉ vứt lại bốn chữ: “Tôi đã biết rồi”
Sau đó, đưa Vương Thanh Hà nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng kiên quyết rời đi của anh, cơ thể Dư Nhiễm lảo đảo, trái tim cô như chìm xuống đáy vực.
Chử Chấn Phong không chịu cứu Tân Hoài An, làm sao bây giờ?
Cô ấy có thể làm được gì cho cô đây?
Dư Nhiễm không còn nghĩ về chuyện những bức ảnh của chính mình nữa, mà là về sự an toàn của Tân Hoài An.
Dù sao thì Tân Hoài An có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Dư Nhiễm nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng tìm di động của mình gọi cho Tân Hoài An.
Khi cuộc gọi được kết nối, cô ấy liền ngây người.
/770
|