Chương 417
Khi biết Vương Thanh Hà mang thai, anh cũng rất ngạc nhiên, không ngờ mình lại sắp làm bố rồi.
Vừa nghĩ tới đứa bé trong bụng cô ta mang dòng máu của anh, anh lại càng cảm thấy mình phải có trách nhiệm với Vương Thanh Hà.
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Tôi sẽ mau chóng sắp xếp việc cử hành hôn lễ, cưới em vào nhà: Vừa nghe thấy câu này, đôi mắt Vương Thanh Hà sáng rực lên.
Cô ta khó mà nén nổi vui sướng, ngay lập tức gật đầu: “Vâng!”
Rõ ràng biết được đứa bé trong bụng không nên tồn tại, thế nhưng hiện giờ cô ta lại rất vui vẻ.
Cô ta biết rõ, vốn dĩ anh Chử quyết định cưới cô ta nhanh như vậy đều là vì cô ta mang thai.
Chờ cô ta thành công leo lên chức mợ chủ nhà họ Chử sẽ nghĩ cách xử lý nghiệt chủng trong bụng này sau.
nhét vào xe con, sau đó lên xe, thẳng thừng rời đi.
Động tác nhanh chóng, tất cả đều chỉ xảy ra trong chốc lát.
Tân Hoài An bị bao tải đen trùm kín, không nhìn thấy tình hình, mà sợi dây thừng bằng ngón tay cái trói chặt lấy cô, không thể cử động được, cũng không có sức lực mà giấy giụa.
Chỉ có miệng cô có thể nói, cô lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc các người là ai! Bắt tôi làm gì? Có phải là nhận nhầm người rồi không?”
“Cô là Tân Hoài An đúng không?”
Giọng của một người đàn ông vang lên, tiện đà lại lên tiếng tiếp: “Vậy thì không nhầm đâu, đắc tội với mợ chủ tương lai của nhà họ Chử chúng tôi, còn muốn sống sót và rời khỏi Hải Lam à? Anh Chử phái chúng tôi tới xử lý cô, đợi lát nữa sống hay là chết thì phải xem mạng cô có đủ cứng hay không đã!”
Tân Hoài An nghe vậy, trong lòng trầm xuống.
Nhà họ Chử.
Là bởi vì cô cô uy hiếp Tiêu Mạnh Lương vạch trần người phụ nữ mà anh yêu thương, vạch trầ bộ mặt thật của Vương Thanh Hà, chọc giận anh, cho nên anh vì Vương Thanh Hà mới phái người tới trả thù cô?
Tân Hoài An xem thường hành vi không quang minh chính đại lỗi lạc chút nào này của Chử Chấn Phong.
Nhưng cô lại càng lo lắng, những người này nói sống chết có số, rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Rất nhanh sau đó, Tân Hoài An đã biết rồi.
Xe dừng lại, cả người cô bị trói lại như bánh chưng được lôi ra.
Vừa xuống xe cô đã gân cổ lên gào thét kêu cứu.
Bốn phía rất trống trải, cô có hét thế nào đi nữa cũng không có ai trả lời chứ đừng nói tới chuyện có người nghe thấy động tĩnh rồi tới cứu cô.
Cô bị ôm đi một đoạn, ngay sau đó, chỉ nghe thấy một người đàn ông nói: “Ở đây đi”
Một người đàn ông khác lên tiếng đồng ý, hai người đồng thời buông tay.
Cảm giác mất đi trọng lực đột nhiên truyền tới, Tân Hoài An còn chưa kịp hét lên, ngay sau đó…
/770
|