Chương 459
Người bán đấu giá cây trầm hương đang chờ kết quả đấu giá trong phòng nghỉ.
Tân Hoài An cải trang thành người phục vụ, bưng nước đi vào.
Người bán đấu giá là một ông già, khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, mặc một chiếc áo dài màu xám, mái tóc bạc chải về sau đầu, nụ cười điềm đạm trên môi.
Tân Hoài An thầm nghĩ trong đầu câu “xin lỗi”, nhìn ông lão ấy uống nước xong, thoắt cái, cả người đã ngã về phía trước.
Cô nhanh tay đỡ lấy người này, sau đó nhẹ nhàng dìu ông ta vào ghế, để ông ta nằm ở trên bàn uống nước, nhìn trông có vẻ như đang ngủ say.
Còn Tân Hoài An thì trốn vào ban công bên ngoài, yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
“Thưa cô Vương, ông Đường đã đợi cô ở bên trong rồi, mời cô vào”
“Ừm, cảm ơn”
Tân Hoài An đang chuẩn bị bước ra bỗng nhiên dừng lại, trên mặt thoáng xuất hiện sự ngạc nhiên.
Giọng nói này…là Vương Thanh Hà?
Người đến đây vậy mà lại không phải là Chử Chấn Phong?
Không giống như tình huống đã đoán từ trước, Tân Hoài An chỉ đành tạm dừng hành động.
Sau khi Vương Thanh Hà vào phòng, cô ta giật mình khi nhìn thấy ông Đường đang ngất xỉu trên bàn.
Phản ứng đầu tiên của cô ta là đi ra ngoài và gọi người đến.
Các nhân viên nhanh chóng đi vào, đầu tiên là kiểm tra tình hình của ông ta, gọi điện thoại cho bác sĩ, sau đó an ủi Vương Thanh Hà đang sợ hãi, thể hiện rằng không có gì đáng lo ngại.
Một lúc sau, Chử Chấn Phong nhận được tin tức cũng đã đến.
“Có chuyện gì vậy?” Anh trâm giọng hỏi.
“Có thể là bệnh cũ phát tác, đã gọi điện rồi, bác sĩ sẽ đến sớm thôi”
Người nhân viên nói.
Chử Chấn Phong khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn vào ly nước bên cạnh ông ta, lại liếc mắt nhìn ly nước đang đặt ở chỗ khác, trong mắt hiện lên một chút nghỉ ngờ.
“Đây là nước mà các anh bưng vào sao?”
Người nhân viên nhìn qua: “Đây là chiếc cốc được sử dụng ở hội trường, có lẽ là do ông Đường tự mình mang vào.”
Chử Chấn Phong như đang suy nghĩ điều gì, nhìn xung quanh căn phòng, rồi đột nhiên đi về phía ban công.
Tân Hoài An nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần thì không dám thở mạnh, căng thẳng khắp người.
Chẳng lẽ phải gặp mặt Chử Chấn Phong trong tình huống này sao?
Chử Chấn Phong chỉ cách ban công có một bước nữa thôi.
Lúc này, xe cấp cứu đã đến.
Y tá bước vào và đưa ông ta đến bệnh viện.
Chử Chấn Phong quay người, đi về phòng.
Người phụ trách bán đấu giá nói với anh: “Anh Chử, tình hình bây giờ của ông Đường không có gì nghiêm trọng, chúng ta tiếp tục làm quy trình giao dịch đối với miếng trầm hương mà anh đã ra giá được không?”
Chử Chấn Phong gật đầu, dẫn Vương Thanh Hà ra ngoài theo sự ra hiệu của người kia.
Chỉ là ngay khi anh bước đến cửa, lại quay đầu nhìn về phía sau như bản năng, nhíu lông mày lại, sau đó thì quay đi với vẻ mặt bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Đợi đến khi mọi người trong phòng rời đi, Tân Hoài An mới dám từ từ bước ra ngoài.
Thật là nguy hiểm, suýt chút nữa thì đã bị phát hiện.
/770
|