Chương 469
€ô ấy nhìn thoáng qua điện thoại di động trong tay Tân Hoài An, cau mày nói: “Chị Hoài An, chúng ta báo cảnh sát đi, để cảnh sát khám xét toàn thành phố. Cho dù bọn buôn người có thể đưa người ra khỏi khu vui chơi nhưng chúng không có giấy tờ tùy thân của Thiên Nam thì sẽ không đưa cậu bé ra khỏi Hải Lam được!”
Nhưng nếu làm như vậy thông tin về hai mẹ con cô sẽ bị lộ.
Bây giờ việc quan trọng vẫn là tìm được Thiên Nam nên không thể quan tâm nhiều đến như vậy được.
Ôn Nhã Ly nói xong liền lấy lại điện thoại từ tay cô về.
Tân Hoài An nhắm mắt lại và hít vào một hơi thật sâu.
Khi mở mắt ra cuối cùng cô cũng kiềm chế được sự run rẩy của cơ thể và bình tĩnh trở lại.
Cô lắc đầu nói: “Không cần báo cảnh sát”
Ôn Nhã Ly sững sờ: “Nhưng..”
Tân Hoài An đổi điện thoại, giọng điệu đầy chắc chắn: “Đây là hành động đã được tính toán trước. Mục đích của đối phương rất rõ ràng, đó chính là nhằm vào Thiên Nam”
Cô thậm chí còn có thể chắc chản rằng người đó nhất định đã biết mối quan hệ giữa cô và Thiên Nam hay nói cách khác là đã biết đến thân phận của Thiên Nam.
Nhưng người này là ai chứ?
Ôn Nhã Ly há hốc mồm kinh ngạc khi nghe được lời này, cô ấy liền nghĩ tới điều gì đó sau đó mới hiểu ra: “Đúng vậy, bọn buôn người bình thường làm sao có thể tới khu vui chơi để bắt cóc trẻ em? Hơn nữa còn cải trang làm người bán hàng, như vậy cũng quá mạo hiểm rồi”
Suy cho cùng thì các khu vui chơi đều phải mua vé mới vào được, hoạt động khép kín và được giám sát ở mọi nơi. Nếu như không phải là cố ý thì sẽ không chọn một nơi như vậy.
Nghĩ như vậy khiến Ôn Nhã Ly càng cảm thấy có lỗi hơn vì chính cô ấy là người đã đưa Thiên Nam vào cái bẫy này.
“Đều tại em, nếu không phải em đưa Thiên Nam đến khu vui chơi thì sẽ không xảy ra chuyện này!” Cô ấy lại vừa nói vừa khóc.
Lúc này Tân Hoài An mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô nói: “Không Ợ ệ ậy rất khó mà đề phòng, có lẽ chúng đã muốn ra tay với Thiên Nam từ lâu rồi chỉ là vẫn luôn chờ thời cơ mà thôi”
Nghe vậy Ôn Nhã Ly sững sờ liếc nhìn đối phương một cái.
“Vậy… bây giờ phải làm sao?” Trương Nhược Phi nhìn Tân Hoài An hỏi.
Đôi mắt của Tân Hoài An đầy lạnh lẽ šu như những người đó đã tốn công phí sức để bắt cóc con trai tôi thì nhất định sẽ có động thái tiếp theo, vì vậy việc duy nhất mà tôi có thể làm lúc này đó chính là đợi”
Nếu như đối phương dám làm tổn hại đến một sợi tóc của Thiên Nam thì cô nhất định sẽ liều cái mạng này chiến đấu với bọn chúng!
“Dám động vào con trai của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho.
chúng!” Trương Nhược Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Ôn Nhã Ly cũng dùng sức lau đi những giọt nước mắt sau đó nói: “Đúng vậy! Phải bắt người này lại sau đó nghiêm khắc trừng trị.”
Trương Nhược Phi có chút buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng hung dữ của cô ấy.
Nhưng tình huống này không thực sự thích hợp để trêu chọc.
Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó và nói: “Phía bên phòng phẫu thuật…”
Tân Hoài An khẽ nhíu mày sau đó cởi áo khoác trắng đưa cho Trương Nhược Phi.
“Tôi phải đi làm một chuyện vì vậy việc còn lại giao cho anh, hết thời gian thì chỉ việc rút cây kim ra là được, còn về máu của anh ấy…”
Trương Nhược Phi nhận lấy một cách tự nhiên: “Tôi sẽ bảo quản máu thật tốt, đợi Thiên Nam quay lại dùng”
Tân Hoài An gật đầu: “Kim bạc anh cứ giữ cho tôi, khi nào quay về tôi sẽ lấy”
Nói xong cô liền xoay người rời đi.
Ôn Nhã Ly liền theo sau: “Chị Hoài An, chị đi đâu vậy? Có cần em đi cùng chị không?”
“Không cần, em đi về trước đợi chị”
/770
|