Chương 471
Ánh mắt của cô dần dần trở nên sắc lạnh, cô nắm chặt lấy điện thoại, hít một hơi thật sâu, sau đó thì liền đi thẳng về phía của đối phương.
Tân Hoài An đi thẳng đến chỗ của Vương Thanh Hà thì đương nhiên là sẽ thu hút sự chú ý rồi.
Cô lại còn đang đội nón và đeo khẩu trang, bộ dạng vô cùng bí ẩn, vì thế, những người vệ sĩ lập tức coi cô là đối tượng khả nghi.
Ngọc Điềm cũng bắt đầu nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động của Tân Hoài An một cách căng thẳng.
Ánh mắt của Vương Thanh Hà cũng đang dừng lại trên người của Tân Hoài An, lông mày của cô ta càng ngày càng nhíu lại.
Ngay vào lúc Tân Hoài An sắp đi đến trước mặt của Vương Thanh Hà thì điện thoại của cô liền ting lên một tiếng.
Cô bất giác cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại, vừa nhìn xong thì trong khóe mắt liền lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tân Hoài An vốn dĩ là đang đi thẳng về phía trước thì bỗng nhiên lại rẽ hướng, không nhìn thẳng vào ánh mắt của Vương Thanh Hà mà lại đi vòng qua người cô ta, sau đó đi vào trong sảnh của quán cà phê sau lưng cô ta.
“Người phụ nữ này bị làm sao thế?”
Ngọc Điềm nhìn vào bóng lưng của Tân Hoài An, nói thầm một cách ngờ vực.
Vương Thanh Hà thì chỉ mím chặt môi, một lời cũng không nói, chỉ chăm chăm nhìn về hướng Tân Hoài An đang đi, đợi đến khi cô đi khuất hẳn thì mới không nhìn theo nữa, nhưng sự hoài nghỉ thì vẫn chưa biến mất.
Người này trông rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi thì phải.
Trong trí não của cô ta đang thoắt hiện ra một gương mặt, nhưng lại lập tức biến mất.
Không thể nào là cô!
Đã mất tích ba năm rồi mà, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Vương Thanh Hà lắc lắc đầu rồi nói: “Chúng ta đi xuống dưới thôi.”
Ở bên này, sau khi Tân Hoài An đã đi vào sảnh của quán cà phê, thì đã xem lại đoạn tin nhắn vừa mới nhận được lúc nãy: “Bàn số hai mươi tám”
Tin nhắn này chính là do số điện thoại nặc danh trước đó gửi đến.
Nhưng mà lúc nãy Vương Thanh Hà vừa mới ở trước mặt của cô thì lại không hề có hành động cho thấy là đang gửi tin nhắn.
Lẽ nào cô đã đoán nhầm rồi sao?
Nhưng mà cũng đã đến nơi đây rồi thì dù có đoán già đoán non thêm cũng vô ích mà thôi.
Tân Hoài An nhíu mắt, đóng tin nhắn lại, sau khi đã hỏi người phục vụ thì liền đi về phía bàn số hai mươi tám.
Nhưng mà bàn số hai mươi tám hiện không có người ngồi.
Tân Hoài An ngồi xuống ghế trong một tâm thế nghỉ ngờ, sau đó gọi đại một ly cà phê.
Vị trí của bàn này ở gần cửa sổ, có thể nhìn thấy trung tâm quảng trường một cách rõ ràng, lúc này hoạt động vừa hay cũng đã bắt đầu, Vương Thanh Hà xinh đẹp đang bước lên sân khấu trong tiếng reo hò vang vọng khắp nơi.
Nếu người gửi đoạn tin nhắn đó không phải là Vương Thanh Hà, vậy thì sẽ là ai chứ?
Tân Hoài An nhìn về phía của Vương Thanh Hà, sau đó không nén nổi mà liền nghĩ ngợi.
Vào lúc này, bỗng có tiếng bánh xe lăn đang di chuyển vang vọng lại, càng lúc càng gần.
Cô liền bừng tỉnh khỏi những dòng suy tư, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại, trên gương mặt của đối phương đang nở một nụ cười dịu dàng quen thuộc.
Thì ra là cô ta.
“Cô Tân, đã lâu rồi không gặp.” Hàn Lệ Thu mở lời lên tiếng trước, phía sau là trợ lý đang đẩy xe lăn cho cô ta, đẩy tới trước mặt của Tân Hoài An thì liền dừng lại.
Tân Hoài An nhìn cô ta, mãi hồi lâu mới cất giọng nói lên hai tiếng: “Là cô”
Hàn Lệ Thu gật đầu, cười một cách châm chọc: “Xem ra cô Tân đây không ngờ tới việc sẽ là tôi rồi.”
/770
|